Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạnh phúc to lớn

Tiểu thuyết gốc · 1763 chữ

(Cảm ơn "zXgKL92518" đã đề cử nha hehehe.)

Rời khỏi phòng khám của Huân Ngọc sư tỷ, Trần Lâm chống gậy để đi trở về động phủ, bộ dáng lúc này của hắn vô cùng khập khiễng.

Nhưng bởi vì lần này không có việc gì để mà cần vội vàng cả nên Trần Lâm đi rất chậm rãi và ung dung, vừa ngắm cảnh trên đường đi vừa quen thuộc cách di chuyển bằng gậy chống như hiện tại.

Cũng may mắn hắn bị thiếu mất hai chi chéo nhau, là tay phải và chân trái, vì vậy hắn vân có thể dùng tay trái chống gậy chân phải bước đi để giữ thăng bằng, nếu như thiếu mất hai chi đều ở cùng một bên vậy hắn hiện tại sợ rằng sẽ càng bất tiện hơn nữa.

Không thể không nói, tâm tình lúc này của Trần Lâm vẫn rất lạc quan, dù sao cô vợ trẻ đã giành được quán quân, lại bái được trưởng lão Kim Đan đến từ đỉnh núi mạnh nhất trong nội môn là Kim Sơn, tương lai gần chắc chắn là một con đường bằng phẳng và sáng lạng, hắn vì vậy mà cũng bớt lo một chút cho sau này.

Không cần lo lắng cho tiền đồ của cô vợ trẻ, hắn thì cũng vừa hiểm tượng hoàn sinh mà vượt qua được tâm ma kiếp, Trần Lâm hiếm khi vui vẻ và lạc quan như lúc này, thậm chí nhịn không được mà vừa đi vừa ngâm nga một chút, bộ dáng vô cùng yêu đời.

Nếu như mọi người xung quanh không nhìn hắn bằng còn mắt khác thường, Trần Lâm cảm thấy mình sẽ càng yêu đời hơn một chút.

"Tê, đây là tên Trần Chó Điên động tí là muốn đồng quy vu tận với người khác đấy à?"

"Suỵt nói nhỏ một chút, đối phương thế nhưng là vì Vu Thiên Sơn mắng hắn hai câu liền muốn sống mái đến cùng với người ta đấy, coi chừng hắn nghe được liền lao lên ôm ngươi tự bạo, đến lúc đấy thì không có chổ cho ngươi khóc đâu, chỉ có cha mẹ ngươi khóc được thôi."

"Ầy ầy, làm gì đáng sợ như thế, dù sao môn quy vẫn còn đó chứ chưa mất đâu."

"Mọe, người ta đã muốn chết rồi, ngươi còn muốn giảng môn quy? Người ta nếu quan tâm môn quy thì giờ đã không thiếu mất cái tay, cái giò như hiện tại rồi."

"..."

Trên đường trở về, Trần Lâm đã nghe qua không chỉ một lần những lời thì thầm tương tự.

Những đệ tử kia có lẽ không biết hắn đã thức tỉnh được thần thức, vì vậy dù là lời thì thầm nhỏ nhất cách xa trăm mét hắn đều có thể nghe rõ ràng rành mạch vô cùng.

Nhưng dù biết mọi người dường như có sự hiểu lầm gì đó với hắn rồi, chỉ là Trần Lâm cũng không có cách nào để giải thích rõ ràng, vì vậy hắn chỉ có thể nhắm mắt cười khổ cho qua.

Một lần nữa trở lại động phủ của mình, Trần Lâm liền chợt nghe thấy âm thanh kỳ lạ gì đấy truyền tới từ phía sân sâu.

Chốt cửa chắc chắn rồi, Trần Lâm liền thuận theo tiếng động kỳ lạ mà đi tới.

Ở phía sau động phủ, hắn thấy cô vợ trẻ lúc này đang cặm cụi vừa cưa vừa mài thứ gì đó.

"Ngươi đang làm gì vậy."

"Ah, ngươi trở về rồi sao, vừa hay ta cũng định cho ngươi xem cái này hay lắm."

Thấy Trần Lâm trở về, Thường Nguyệt liền đầy hứng khởi bật người dậy sau đó chạy tới nắm lấy tay hắn để dìu hắn đi tới góc phòng.

Trông thấy cô vợ trẻ lúc này hứng khởi như vậy, Trần Lâm cũng chợt hiếu kỳ cô nàng này rốt cuộc là đang giờ trò gì, vì vậy mà cũng thuận theo nàng lôi kéo mà đi tới.

"Để ta giới thiệu với ngươi, sáng chế vĩ đại của ta, thiết bị hổ trợ người khó đi lại bằng nguyên lý cơ học chạy bằng cơm, gọi tắt là "xe lăn"."

Nhìn thấy đống thanh gỗ không đồng đều bị gắn lại với nhau xiêu xiêu vẹo vẹo trước mắt, khóe miệng Trần Lâm không khỏi hơi co giật, hắn thật sự rất khó tưởng tượng được rốt cuộc thứ này cùng xe lăn có quan hệ gì. Chỉ là nể nang cô vợ trẻ dày công bỏ sức để làm ra, Trần Lâm cũng cố trấn định lại sau đó giả vờ như có hứng thú mà hỏi thêm.

"Thật là một kiệt tác không tệ, nhưng cách hai từ "sáng chế" còn hơi xa, dù sao xe lăn ai mà chả biết làm nha."

Nghe Trần Lâm nói vậy, Thường Nguyệt liền càng thêm đắc ý mà ngẩng đầu ưởng ngực sau đó đầy tự hào nói:

"Hừ, tất nhiên là kiệt tác của ta phải khác hàng thông thường rồi, để ta nói cho mà biết, kiệt tác này của ta đã cải tiến rất nhiều so với xe lăn nguyên bản đấy, không chỉ có thiết kế vô cùng nhân tính mà còn có những tính năng đặc biệt mà những xe lăn nguyên bản không bao giờ có được, hoàn toàn khắc phục những bất tiện trong thiết kế cũ, chắc chắn sẽ mang lại cho ngươi trải nghiệm vô cùng tuyệt vời."

"Ồ, ngươi cải tiến ở đâu thế, nói nghe thử?"

"Đây, chiêm ngưỡng đi."

Vừa nói, Thường Nguyệt vừa đưa tay nắm lấy một chiếc cần gạt bằng gỗ ở trên lưng xe rồi gạt xuống, ngay lập tức, phía dưới nơi gác chân liền chợt nhô ra... một bộ bàn đạp.

Thấy thiết kế "thông minh" đến mức này, Trần Lâm hiếm khi mà đột ngột thất thần như lúc này, hắn thậm chí theo bản năng muốn đưa tay vuốt trán mà quên mất tay phải mình đã sớm không có.

Không để ý tới phản ứng của Trần Lâm, Thường Nguyệt bắt đầu đầy đắc ý mà giới thiệu.

"Hehe, để ta nói cho ngươi biết, xe lăn tầm thường ngồi lên đã không thoải mái, di chuyển càng khó khăn và không thoải mái cho người ngồi nữa, làm sao mà sánh được với phát minh vĩ đại này của ta, vừa ngồi thoải mái, di chuyển còn đơn giản dễ dàng, không lo bẩn tay vì phải lăn bánh theo cách thủ công, ngươi nói xem này có phải là quá tiện lợi rồi không, ài da, phát minh này của ta mà đem đi thương mại hóa thì kiểu gì cũng cháy hàng cho xem."

Ừm, quả thật nếu dám đem thứ này đi bán công khai rồi để cho người tàn tật thấy được thì kiểu gì cũng sẽ cháy hàng, nhưng là cháy kiểu rực lửa, cháy thành tro.

Chỉ là mặc dù rất đau mắt với cái thiết kế cực ngu học trước mắt, Trần Lâm đâm lao thì phải theo lao, chỉ có thể bất đắc dĩ mà diễn tiếp.

"Quao, Thường Nguyệt của ta thật thông minh nha, nhưng ta nghĩ phát minh này của ngươi còn có vài bất cập lớn lắm, ta nghĩ ngươi vẫn là không nên tiếp tục đầu tư tinh lực thì hơn."

"Ách, bất cập ngươi nói thật có nghiêm trọng vậy sao?"

"Tất nhiên rồi, ngươi xem, ờm... à phát minh của ngươi có bàn đạp thế này lỡ người ta đạp quá nhanh thì làm sao bây giờ nha."

Bị tật chân rồi còn đạp quá nhanh, ta mẹ nó cũng điên rồi.

Chỉ là trái ngược với nội tâm chửi bậy của Trần Lâm, Thường Nguyệt nghe thế liền càng đắc ý, nàng chợt xoay người chạy vội đi đâu đó sau đấy nhanh chóng trở lại với một thanh gỗ hình chữ "T" trên tay.

"Khà khà, thiếu sót ngươi có thể nghĩ tới, thiên tài như ta sao không thể nghĩ tới nha, đây là tay lái có tích hợp phanh tay ta mất rất nhiều thời gian để làm ra đấy, có thứ này đảm bảo ngươi điều hướng và phanh vô tư, hoàn toàn không có lo ngại bị mất khống chế."

"..."

Trần Lâm nhìn thanh gỗ trên tay Thường Nguyệt hắn liền nhớ tới lúc vừa về nàng dường như đang đục khắc thứ này thì phải.

Nhìn phanh tay của đối phương nằm ở bên phải, sau đó lại nhìn bả vai phải của mình, Trần Lâm liền chợt cảm thấy ê răng.

Cô nàng này không phải là đang đùa hắn đấy chứ.

"Hắc hắc, vừa nhìn là ta biết ngươi không tin tưởng kiệt tác của ta rồi, đây ngồi lên đi để ta cho ngươi trải nghiệm một lần."

"Ách, cái này vẫn là thôi đi, dù sao..."

Lý lẽ bằng mồm miệng không thể từ chối nổi sự nhiệt tình của nàng, Trần Lâm chỉ có thể bất đắc dĩ đặt mông lên cái của nợ này.

Chỉ là vừa ngồi xuống Trần Lâm liền phát hiện tỷ lệ của chiếc xe này dường như có chổ không hợp lý thì phải, lưng ghế cách quá xa so với bàn đạp, khi hắn dựa lưng vào rồi thì chân liền không cách nào với tới bàn đạp được, tay cũng không với tới được tay lái.

Mặc dù không có ý định thử đạp thứ của nợ này để tự chuốc nhục nhã, Trần Lâm vẫn chợt cảm thấy nghi hoặc.

Nhưng không để hắn kịp hỏi, cô vợ trẻ cũng chợt phóng lên xe để ngồi cùng hắn, tới đây Trần Lâm mới lập tức hiểu được dụng ý của nàng.

Thường Nguyệt ngồi trong lòng Trần Lâm, vẻ mặt đầy vui tươi và hớn hở, nàng nắm lấy tay lái, hai chân đặt lên bàn đạp xong liền xoay đầu nói:

"Vịn chắc chưa, ta bắt đầu đấy!"

Cảm nhận thứ của nợ dưới thân dần lăn bánh, Trần Lâm ôm lấy eo của Thường Nguyệt, đầu hắn dựa sát vào sau ót nàng tùy ý hít lấy hương thơm ngọt ngào trước mũi.

Mặc dù quảng đường chiếc xe dưới thân đi được có chút hạn hẹp, chỉ có vòng quanh sân sau, nhưng hạnh phúc lúc này của cả hai thì lại to lớn vô cùng

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.