Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại phải đi khám

Tiểu thuyết gốc · 1526 chữ

(Cảm ơn "Thiên Lực", "Người bên lề" và "ASTRA"đã đề cử cho truyện nha hehehehe.)

"Được rồi, ta nghĩ như vậy là đã ổn, ngươi cảm thấy thế nào rồi?"

Chu Chỉ Ngọc sau khi thi pháp để chữa trị cho Thường Nguyệt xong, nàng liền thu hồi lại linh thủy, sau đó liền chờ mong nhìn lấy Thường Nguyệt.

Cô vở trẻ hơi vận động chân tay một chút, cảm thấy vô cùng thông thuận hoàn toàn không có một tí trì trệ hay cảm giác tựa như các khớp bị rỉ sét như vừa nãy, Thường Nguyệt không khỏi bị kinh ngạc bởi hiệu xuất và hiệu quả chữa trị mạnh mẽ tới vậy.

"Cảm ơn trưởng lão, Thường Nguyệt cảm thấy tốt hơn rất nhiều rồi."

"Hì hì, vậy thì tốt rồi, nhưng ngươi gọi hơi sai, phải gọi ta là tỷ tỷ mới đúng nha."

"Ách, chuyện này..."

"Gọi tỷ tỷ nào..."

Đứng trước dâm uy của Chu Chỉ Ngọc, mặc dù bây giờ đối phương vẫn là bộ dáng tươi cười giả manh như cũ, nhưng Thường Nguyệt có thể cảm giác được sự rợn người chợt chạy dọc sóng lưng.

Vì vậy bất đắc dĩ, Thường Nguyệt chỉ có thể thuận theo mà gọi đối phương một tiếng "Tỷ tỷ."

"Hắc hắc, vậy mới ngoan nha."

Tươi cười nói xong, Chu Chỉ Ngọc cũng không quên xoa đầu Thường Nguyệt đồng thời còn đắc ý nhìn sang Lưu Lăng Vân tựa như đang nói "Thấy không, đồ đệ của ngươi còn biết ý tứ hơn ngươi nhiều lắm nha."

"Hừ."

Thật sự là xem không nổi nữa, Lưu Lăng Vân trợn trắng mắt một cái nàng liền lên tiếng:

"Nha đầu, ngươi về nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ít hôm đi, sau đó liền đến Kim Sơn để gặp ta, lệnh bài đây."

Nói xong, Lưu Lăng Vân ném cho Thường Nguyệt một tấm lệnh bài màu vàng kim xong, bản thân nàng liền xoay người rời đi.

"Xì, thật là không hiểu phong tình gì hết nha."

Bĩu môi thì thào một câu, Chu Chỉ Ngọc cũng chào tạm biệt tiểu nha đầu trước mắt xong cũng quay người rời đi.

Đến đây, Thường Nguyệt không khỏi thở phào một hơi, cuối cùng thì chuyện này cũng kết thúc rồi.

Chỉ là rất nhanh cô vợ trẻ liền đầy hứng khởi trở lại, nàng lập tức quay sang một phương hướng, nơi đó là nơi Trần Lâm đang đứng hiện tại, không có ngại ngùng hay nể nang gì, Thường Nguyệt lập tức chạy như bay rồi lao tới trên khán đài.

Trần Lâm cũng vừa trở lại thân thể của mình, còn không kịp định hình lại, hắn ngay lập tức liền bị xô ngã ra mặt đất.

Cúi đầu nhìn lại, cô vợ trẻ lúc này đang ôm chặt lấy hắn, đầu dúi sâu vào lồng ngực hắn khiến cho Trần Lâm không khỏi bất đắc dĩ mà cười khổ.

Nhìn thấy vô số ánh mắt trên khán đài đều đang tụ tập về đây, Trần Lâm trong thầm than.

"Như này thì còn gì là bí mật nữa."

Chỉ la mặc dù trong lòng nói vậy, Trần Lâm vẫn không có đẩy Thường Nguyệt ra mà ngược lại càng ôm chặt lấy nàng hơn.

Trải qua quảng thời gian trầm luân trong cơn ác mộng kia, Trần Lâm giờ đây mới biết bản thân quý trọng và khát khao khoảnh khắc này biết nhường nào.

Vì nàng, hắn nguyện chết cũng không từ.

Mọi kiếm nén giờ đây đều được giải khai, cả hai đều cực độ xúc động mà ôm chặt lấy đối phương.

Đắm chìm trong ôn nhu hương mãi không thể thoát ra được, Trần Lâm chỉ có thể càng ôm chặt lấy Thường Nguyệt hơn.

Đổi lại, cô vợ trẻ cũng càng ôm chặt lấy hắn hơn.

Cả hai cứ thế mà dính lại với nhau, cho đến khi.

"Rắc!"

...

"Sư đệ, mới vừa gặp nhau không lâu, sao ngươi lại ra nông nổi thế này, này là bao nhiêu "Hỏa Bạo Phù"cùng phát nổ mới thổi bay hai chi của ngươi tới nhường này thế?"

Ngồi trong phòng khám của Huân Ngọc sư tỷ, Trần Lâm rất bất đắc dĩ khi phải đối mặt với ánh mắt tràn đầy hiếu kì và thăm dò của đối phương.

Không có cách nào, hắn chỉ đành nói vài câu để đối phương bớt hiếu kì đi mới bắt đầu chữa trị được.

"Cũng không phải là gặp tai nạn khi chế phù, sư đệ gần đây có tham gia Ngoại Môn Thi Đấu, mà sư tỷ biết rồi đấy, trên lôi đài đao kiếm không có mắt, sư đệ nhất thời sơ ý bất cẩn nên mới thành ra như này thôi."

"Tê, mất một tay một chân thế này mà còn sơ ý bất cẩn cái gì, ta thấy đây càng giống như đối thủ của ngươi muốn thanh toán ngươi thì đúng hơn, rốt cuộc là ai thế, dám ra tay nặng tới nhường này, Huân Ngọc ta cũng muốn nhìn thử xem hắn lấy đâu ra nhiều uy phong đến vậy, hừ."

Thấy vị sư tỷ này vì mình mà bất bình, Trần Lâm cũng cảm thấy một chút ấm áp, vì hắn liền thuận miệng trả lời.

"Là Vu Thiên Sơn."

"Hừ, chỉ là họ Vu cũng dám... hả?"

Huân Ngọc nhìn lại Trần Lâm như muốn xác nhận lại một chút.

Song, khi nhìn thấy vẻ mặt Trần Lâm vẫn trấn tĩnh như trước, Huân Ngọc hiểu đối phương cũng không có nói đùa.

Khí thế lúc trước lên cao bao nhiêu, Dược sư sư tỷ hiện tại liền hèn bấy nhiêu, nàng hắc hắc cười nói:

"Sư đệ, ngươi cũng biết rồi đấy, sư tỷ chỉ là một Dược sư nho nhỏ, cũng không có bản lĩnh gì lớn lắm, đến tay và chân cụt của ngươi ta cũng không cách nào chữa trị được đâu, nhưng mà sư tỷ biết một người có kinh nghiêm trong chế tác tay chân giả, ngươi nghĩ sao, đặt một cặp để sử dụng cho sinh hoạt bớt bất tiện chứ?"

Nghe vậy, Trần Lâm cũng có chút ngạc nhiên, không ngờ đối phương cũng có con đường để làm tay chân giả, vừa hay hắn cũng có ý nghĩ tương tự vì vậy Trần Lâm cũng lập tức liền đồng ý.

"Tốt rồi, vậy để sư tỷ lấy số đo tay và chân của ngươi một chút, sau đó tầm một tuần ngươi liền có thể đến đây nhận hàng rồi."

"Ách, sư tỷ, thật ra ta hôm nay đến đây còn muốn chữa trị nơi khác."

"Hả, ngươi còn chổ nào khác bị thương nữa à, tên Vu Thiên Sơn kia rốt cuộc ra tay độc ác cỡ nào thế."

"Ách, cũng không phải là do thi đấu, ta không để ý nên vô tình ngã gãy eo mà thôi."

Nghe vậy, sắc mặt Huân Ngọc liền chợt quái lạ, nàng kiểm tra sơ qua một chút liền quả thật phát hiện vùng xương sóng lưng của Trần Lâm có hơi lệch đi đôi chút, cảnh tượng lúc này sao mà quen mắt.

"Sư đệ nói thật đi, ngươi là làm sao khiến bản thân ra nông nỗi này thế?"

"Ách, như sư đệ vừa rồi nói đấy, vô ý ngã cầu thang nên thành vậy thôi."

"Hừ, đường đường Luyện Khí hậu kỳ còn ngã cầu thang gãy eo, ngươi ngã từ trên thang trời xuống à?"

"..."

Đối với lời mỉa mai của Huân Ngọc, Trần Lâm chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ rồi cũng không lại lên tiếng nữa, dù sao càng nói càng lộ, vì vậy nên tốt nhất là không nói.

Nếu không, để người khác biết được hắn chịu không được mà bị người khác ôm gãy yêu thì sợ sẽ bị cười chết mất, đến lúc đấy có mười cái quần cũng che mặt không nổi.

"Hừ."

Thấy Trần Lâm không đáp, Huân Ngọc cho là hắn chột dạ nên nàng hừ nhẹ một tiếng xong liền cũng không truy vấn tiếp nữa mà bắt đầu thay hắn chỉnh khớp sau đó bó xương lại bằng băng vải tẩm dược.

Tất cả các bước đều làm xong, Huân Ngọc vuốt trán một cái, sau đó nhìn Trần Lâm nàng liền âm dương quái khí mà nói:

"Ta nói nha, ngươi còn trẻ, thể lại yếu, phải biết tiết chế một chút, không muốn vì chút cảm giác mạnh mà chơi dữ dội như thế, có ngày thật sốc hông quá mức sư tỷ cũng trị không được đâu."

"..."

Mặc dù biết đối phương đang hiểu lầm gì đó rồi, nhưng rơi vào tình huống hiện tại, Trần Lâm cũng bất đắc dĩ mà cười khổ hoàn toàn không cách nào bào chữa được.

Dù sao có nói sự thật người ta cũng không tin.

Vì vậy Trần Lâm chỉ có thể bất đắc dĩ mà giả bộ thụ giáo để trải nghiệm nhục nhã này mau qua một chút.

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.