Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kích động

Tiểu thuyết gốc · 1738 chữ

(Cảm ơn "Quỷ Tiên", "zXgKL92518" đã đề cử nha hehehe.)

"Phá!"

Đã là lần thứ ba Vu Thiên Sơn thi triển tuyệt chiêu của mình, nhưng đổi thủ trước mắt của hắn tựa như là có thân thể bất tử vậy, mãi không gục ngã trong khi hắn đã sắp sức cùng lực kiệt tới nơi.

"Keng!!"

Lại đón đỡ một thương của đối phương, Vu Thiên Sơn cảm thấy tay cầm kiếm của mình giờ đây đã tê dại.

Nhưng không kịp để hắn cảm nhận quá lâu, một cơn đau đớn từ dưới bàn chân truyền tới khiến cho sắc mặt Vu Thiên Sơn chợt biến, hắn nhìn lại thì thấy một chân của đối phương giờ đây thế mà nhân lúc hắn không để ý đã dẫm nát bàn chân trái của hắn.

"Chết tiệt!!"

Bị đau đớn và phẫn nộ kích thích, Vu Thiên Sơn chợt bộc phát liền dồn lực đem Thường Nguyệt đẩy lui lại.

Nếu là lúc bình thường, chút phản kháng ấy của hắn chẳng có chút trò trống gì trước lực lượng hùng hậu của Thường Nguyệt.

Nhưng đáng tiếc, Thường Nguyệt giờ đây không chỉ đã thấm mệt, thân thể của nàng trải qua ba lần bị kiếm khí bộc phát từ bên trong đã trở nên rách nát không chịu nổi.

Nhưng so với sự kiệt quệ của thân thể.

Tâm của Thường Nguyệt càng kiệt quệ hơn.

"Vô nghĩa, tại sao lại vô nghĩa đến vậy chứ..."

Đạm mạc nằm trên mặt đất, Thường Nguyệt nhìn lấy bầu trời.

Vốn dĩ nên là một màu xanh làm dạt dào sức sống được tôn lên bởi ánh nắng mặt trời rực rỡ, bầu trời giờ đây trong mắt Thường Nguyệt lại trở nên nhạt nhòa và nhàm chán đến vậy.

Không chỉ bầu trời, toàn bộ thế giới giờ đây trong mắt Thường Nguyệt đều trở nên nhạt nhòa và nhàm chán.

Bản thân nàng cũng nhạt nhòa và nhàm chán.

Chưa bao giờ Thường Nguyệt lại cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo đến nhường này.

Đây không chỉ là sự lạnh lẽo vì bản thân nàng đã mất máu quá nhiều mà còn là sự lạnh lẽo ngấm sâu trong lòng thiếu nữ.

Nàng lúc này thật muốn một cái ôm, thật muốn đắm chìm trong hơi ấm đã từng thuộc về nàng kia.

Nghĩ tới đây, đôi mắt Thường Nguyệt lại chợt đỏ hoe, sự thù hận và điên cuồng trong chớp mắt lại một lần nữa hoàn toàn tràn ngập trong đôi mắt Thường Nguyệt.

Nàng gượng chống thân thể tàn tạ đứng dậy, giờ vẫn còn chưa phải lúc ủy mị, nàng còn cần phải báo thù cho hắn!

Đứng ở phía đối diện, chứng kiến đối phương lại một lần nữa đứng lên, Vu Thiên Sơn cũng chợt cảm thấy sóng lưng lạnh lẽo.

Hắn không hiểu, làm sao đối phương lại có thể đứng dậy, điều gì khiến cho đối phương có thể đứng dậy như thế.

Nhưng không hiểu hắn cũng không có thời gian để suy nghĩ nữa rồi.

Đến bước này, lựa chọn duy nhất của hắn chỉ có một trận chiến.

"Chết tiệt, nếu không phải hai chân đều bị phế thì ta đã sớm có thể kết thúc trận đấu này rồi."

Nghĩ tới vừa rồi đối phương sau khi ngã xuống liền thất thần trong vài giây, khi ấy là cơ hội tốt cho hắn để kết thúc trận đấu.

Nhưng khổ nổi chân phải của hắn thì bị đối phương đá gãy xương và đứt gân, chân trái thì bị đối phương dẫm nát lòng bàn chân, giờ đây hắn còn có thể đứng được hoàn toàn là dựa vào ý chí kiên cường của mình, còn muốn tiếp tục di chuyển nữa thì hắn chỉ có thể bất lực.

Nhưng dù đã không có cách nào di chuyển được, Vu Thiên Sơn cũng không tuyệt vọng, bởi hắn còn dư lực cho một kích cuối cùng để quyết định thắng thua, và đối phương có lẽ cũng giống hắn mà thôi, hiện tại hoàn toàn là dựa vào cậy mạnh để có thể cử động được, nếu mà đối phương còn có thể tiếp tục ra tay sau lần giao thủ này vậy thì hắn thua không oan, thua tâm phục nể phục.

"Đến đây đi!"

Đối mặt với tư thái ứng chiến đầy lẫm liệt của Vu Thiên Sơn, Thường Nguyệt không có bất kỳ phản ứng nào, nàng chỉ khập khiễng nắm chặt thương từ từ bước tới, dự định sẽ tiếp tục chiến đấu đến khi đối thủ chết hoặc bản thân chết.

"Ta muốn sát..."

Ngay lúc Thường Nguyệt đang thần chí thất thường tự nhủ một câu như thế.

Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang vọng khiến toàn thân nàng chợt run nhẹ.

"Thường Nguyệt!!"

Thường Nguyệt khó khăn quay đầu lại, ánh mắt nàng chợt trừng lớn hoàn toàn không thể tin, đôi môi nhợt nhạt chợt run rẩy rồi mấp máy.

"Trần... Trần Lâm..."

Khoảnh khắc hai người một lần nữa chạm mắt nhau, Thường Nguyệt chợt cảm giác thế giới này lại một lần nữa tràn đầy màu sắc rực rỡ trở lại, sự điên cuồng và phẫn nộ trong lòng dần dần lắng xuống, thay vào đó là nổi ủy khuất, miên mang ủy khuất tràn ngập khiến cô vợ trẻ nhịn không được mà chợt đổ lệ.

"Trần Lâm..."

Trăm ngàn cảm xúc và suy nghĩ ngổn ngang trong đầu cuối cùng hóa thành hai tiếng "Trần Lâm" được thốt ra một cách nghẹn ngào.

"Xin lỗi, ta làm ngươi lo lắng rồi."

"Không, đừng xin lỗi, ngươi không có lỗi..."

Thường Nguyệt vừa dàn dụa nước mắt vừa nói.

Thấy nàng giờ đây kích động như vậy, Trần Lâm cảm thấy lòng đau vô cùng.

Thông qua [Đồng Khí Liên Chi], linh hồn của hắn giáng lâm vào thân thể Thường Nguyệt, cứ như vậy cả hai bọn hắn liền có thể tiếp xúc thân mật nhất với nhau.

"Nào nào đừng khóc, là tên Vu Thiên Sơn kia khiến ngươi ra nông nỗi này sao? Đừng khóc, để ta đánh hắn."

"Không... ta không cần đánh hắn đâu, ngươi còn tốt liền ổn..."

Sợ Trần Lâm lại có mệnh hệ gì nữa, Thường Nguyệt vội vàng lên tiếng để ngăn cản hắn.

Nhưng biết cảm xúc của Thường Nguyệt lúc này rất không ổn định, tựa như chim sợ cành cong, sợ hắn lại gặp chuyện, Trần Lâm càng thêm đau lòng hơn, thần thức của hắn bao trùm lấy linh hồn của nàng tựa như một cái ôm, Trần Lâm liền dùng thái độ tự tin để trấn an nàng.

"Ngươi không cần nhưng ta cần nha, dù sao nam tử hán đại trượng phu như ta sao có thể dung túng cho kẻ khiến vợ ta thành thế này được, nên là cùng giành lấy chiến thắng nhé, Nguyệt nhi!"

Vẫn là cảm giác ôn nhu ấm áp ấy, vẫn là cảm giác được che chở quen thuộc này.

Thường Nguyệt lúc này đây rất muốn lao vào trong ngực Trần Lâm để khóc thật lớn, để giải tỏa đi những ủy khuất và lo lắng trong thời gian qua.

Nhưng cô vợ trẻ biết được bản thân phải dữ vững sự kiên cường của mình.

Nàng không được phép thất bại, nếu muốn bảo vệ Trần Lâm khỏi thế giới hiểm ác này, nàng phải không ngừng mạnh lên.

"Cảm ơn ngươi, Trần Lâm, vì ngươi ta nguyện tranh đấu bằng cả cuộc đời này."

Ánh mắt của Thường Nguyệt lúc này đây sao mà trong suốt và thanh minh.

Giây phút này, Thường Nguyệt cuối cùng cũng hiểu bản thân chiến đấu vì điều gì.

Nàng vốn tưởng rằng bản thân là một người ưa thích tìm kiếm sự kích thích trong chiến đấu, nhưng hiện tại, Thường Nguyệt trải qua khoảng thời gian tuy ngắn ngủi nhưng tràn đầy tuyệt vọng kia, nàng mới hiểu được, thiếu đi Trần Lâm, mọi thứ liền không còn ý nghĩa nữa rồi, kể cả việc chiến đấu.

"Không phải là mình ngươi tranh đấu, là chúng ta sẽ cùng tranh đấu, nên là Thường Nguyệt, cùng chiến thắng nào!"

"Tốt!"

...

Ở trên ghế khán giả, Hồng Nghê dõi theo Thường Nguyệt từ đầu tới cuối, vì vậy nàng cũng rất nhanh chóng liền nhận ra sự khác thường.

Thông qua bí thuật "Chân Ngã" nàng biết được Thường Nguyệt giờ đây đã nhận ra được "Chân Ngã" của bản thân.

"Là vì tên nam nhân kia sao, haiz, "Chân Ngã" của mình nhưng mà lại vì người khác mà ngộ ra được, cũng thật là bi ai."

Trải qua quá nhiều thứ, Hồng Nghê hiểu rõ "Chân Ngã" là cốt lõi của một tu sĩ.

Nó là thứ bền chắc và kiên cố nhất nhưng cũng có thể là thứ mong manh dễ vỡ nhất.

Có người ngộ ra "Chân Ngã" của hắn là đao, vì hắn là đao tu, cuộc đời hắn chỉ vì vung đao.

Có người lại ngộ ra "Chân Ngã" của hắn là trường sinh, vì trường sinh là mục tiêu tối cao mà hắn hướng tới, là thứ làm nên con người hắn.

Hồng Nghê không dám nhận định loại "Chân Ngã" nào là tốt nhất, nhưng nàng biết một trong những loại "Chân Ngã" tệ nhất là loại "Chân Ngã" vì người khác không phải mình mà sinh.

Bởi lẽ, đao kiếm hay "trường sinh" đều là động lực và chổ dựa vững vàng nhất của tu sĩ, sẽ không có chuyện phản bội ngươi, nhưng người thì lại có.

"Ài mà thôi, ít nhất thì ngộ ra được "Chân Ngã" cũng là điều tốt, điều này chứng tỏ tiểu Nguyệt có tư chất trở thành "Thiên Kiêu Tam Tinh" nha."

Mặc dù cảm khái như vậy, nhưng Hồng Nghê cũng không mong đợi lắm.

Bởi lẽ muốn trở thành "Thiên Kiêu Tam Tinh", muốn có tư cách đăng lâm chí cao, chỉ ngộ ra "Chân Ngã" thôi là không đủ, người còn cần một căn cơ vô thượng nữa.

"Khai phá thân thể mật tàng."

"Từ trong vạn ngã ngộ chân ngã."

Chân ngã đã xong, nhưng thân thể mật tàng ngươi sẽ làm sao đây, Tô Thường Nguyệt.

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.