Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảm ơn và vĩnh biệt

Tiểu thuyết gốc · 1530 chữ

(Cảm ơn "Hoangson02ed", "Người bên lề", "Thiên Lục" đã đề cử nha hehehe.)

Tại trong trạng thái bất định không thể kết luận về sự tồn tại của mình lúc này, linh hồn của Trần Lâm tại dưới áp lực nặng nề kia đang không ngừng được nén lại, quá trình biến đổi về chất dần dần được diễn ra khiến cho thần thức của hắn đạt được sự phát triển.

Quá trình này được Trần Lâm khống chế rất tốt để bản thân không lâm vào trạng thái sai lầm của "tả khuynh (nóng vội)" hay "hữu khuynh (chậm chạp", mọi thứ diễn ra một cách từ tốn nhưng liên tục và đều đặn.

Có một điều đáng nói là càng lạc lõng trong trạng thái bất định giữa sinh và tử càng lâu, Trần Lâm liền cảm giác như bản thân sắp chạm tới thứ gì đó.

Hắn rất tò mò, vì vậy hắn liền cố thêm một chút, một chút lại một chút.

Để rồi khi đến cuối con đường, Trần Lâm được khai sáng.

Những ký ức mờ nhạt phủ bụi đã lâu trong tiềm thức hắn dần một lần nữa rõ ràng, Trần Lâm không hiểu vì sao liền chợt nhớ lại quyển bí thuật kì lạ mà Thường Nguyệt đưa hắn đọc thử.

"Tại trong hư giả chứng chân thật."

"Tại trong tử vong khẳng định sự sống."

"Ta bất biến nhưng cũng vạn biến."

"Ta vô tri vì ta tư duy."

"Tự nhận thức: Ta là "tự tại"! "

Thì ra là vậy sao...

Giờ phút này, Trần Lâm cuối cùng cũng hoàn toàn thông suốt.

Hắn cuối cùng cũng có được đáp án cho trạng thái của bản thân lúc này.

Hắn có thể chết nhưng cũng có thể sống.

Nhận định này mặc dù nghe rất hoang đường, nhưng Trần Lâm cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Có rất nhiều thứ trên đời cũng ở trạng thái bất định và hoàn toàn ngẫu nhiên.

Mặc dù trong vật lý cơ học cổ điển không có sự ngẫu nhiên tuyệt đối nhưng trong vật lý lượng tử, ngẫu nhiên tuyệt đối lại tồn tại và là nền tảng của toàn bộ ngành vật lý lượng tử.

Ánh sáng là vật chất nhưng cũng không phải là vật chất bởi nó ngoài tính chất của vật chất ra ánh sáng còn mang tính chất của hiện tượng.

Hạt electron có thể cùng lúc xuất hiện ở hai vị trí ngẫu nhiên trong một thời điểm.

Thời gian vừa tồn tại với những sự vật hiện tượng này nhưng cũng có thể không tồn tại với những sự vật hiện tượng khác, tất cả đều dựa vào hệ quy chiếu.

Vì vậy nên hắn cũng có thể là sống cũng có thể là chết.

Trong trạng thái bất định của ngẫu nhiên tuyệt đối này, không có sự nhận định, nếu không nó liền không còn là ngẫu nhiên tuyệt đối.

Trần Lâm cảm thấy trạng thái của bản thân lúc này rất tốt, vô cùng tốt.

Hắn dường như có thể trở thành bất kỳ trạng thái nào hắn muốn, hắn có thể sống, hắn có thể chết, hắn có thể tồn tại, hắn cũng có thể là hư vô.

Tất cả những trạng thái ấy Trần Lâm đều có thể đạt được chỉ trong một ý niệm.

Bởi hắn lúc này đã "Tự tại", hoàn toàn không bị trói buộc bởi mọi loại ràng buộc vật lý hay phi vật lý nữa, hắn lúc này đã là cá thể tự do nhất...

"Được rồi, cũng là lúc nên kết thúc chuyện này."

Tự nhủ một câu như thế, Trần Lâm liền lập tức giải phóng nhận thức, cảnh tượng quen thuộc một lần nữa hiện ra trước mắt.

Nhưng lần này, ảo cảnh cũng không hoàn toàn giống như trước mà đã có sự khác biệt.

Chỉ thấy không gian xung quanh đang không ngừng nhiễu sóng, cảnh sắc đôi lúc lại chập chờn trong chớp mắt nhưng nhanh chóng sẽ ổn định trở lại nhưng rồi lại tiếp tục chập chờn nhiễu sóng.

Đối với ngoài ý muốn như vậy, Trần Lâm cũng không thấy ngạc nhiên, hắn đã sớm dự đoán được kết quả này khi bản thân hiện tại còn đang trong trạng thái bất định.

Rất rõ ràng, nếu xem ảo cảnh này là một chương trình vậy thì tham số để ảo cảnh có thể tiếp tục là kiểu dữ liệu Bool( Chỉ có thể là một hoặc không).

Nhưng hiện tại, trạng thái của hắn lúc này có thể xem như đã trở thành số khác một và không, tham số sai lệch dẫn tới chương trình cũng không thể tiếp tục chạy được nữa vì đã xảy ra bug sai tham số.

Nghe thì có vẻ dễ dàng, nhưng chỉ có Trần Lâm mới biết được bản thân lâm vào một vòng lập như thế muốn tự hành thoát ra nó khó khăn và hung đến nhường nào, sơ sẩy một chút thôi cũng có thể khiến hắn lâm vào tình huống vạn kiếp bất phục vĩnh viễn trầm luân ở nơi quái quỷ này.

"Nhưng nhìn chung thì cuối cùng ta cũng qua được rồi, này xem như cũng là kết cục có hậu đi."

Thở dài một hơi, Trần Lâm tiến lên phía trước, hắn đứng tại trước mặt Cự Ảnh Báo giờ đây đã hoàn toàn đứng yên bất động.

Trần Lâm lúc này cũng không biết nên dùng loại thái độ gì để đối mặt với đầu súc sinh này, hay nói đúng hơn là tâm ma của hắn nữa.

Thù hận?

Hắn quả thật rất căm thù đối phương, hận không thể uống máu nuốt gan của nó.

Nhưng đồng thời, Trần Lâm cũng cảm thấy biết ơn khi mà nếu không có sự kiện này, có lẽ hắn sẽ không bao giờ có thể nhận ra sự thiếu xót của mình.

Từ này hắn sẽ sống cho thật thỏa đáng, sống đúng theo cách mà hắn muốn, không còn tự ti, không còn cảm thấy bất lực như đã từng nữa.

"Cảm ơn và vĩnh biệt, ta sẽ không bao giờ quên bài học hôm nay."

Nói xong, Trần Lâm liền đưa tay đẩy nhẹ.

Ngay lập tức, đầu Cự Ảnh Báo trước mắt đã giết hắn không biết bao nhiêu lần, đã trở thành nỗi sợ hãi sâu thẩm nhất trong lòng hắn ngay lập tức liền bị đẩy nát thành vô số mảnh vụn.

"Răng rắc!"

Theo đó, tiếng thủy tinh nứt vỡ cũng dần dần vang lên càng lúc càng dồn dập, cho đến một lúc.

"Xoảng!"

Toàn bộ ảo cảnh hoàn toàn sụp đổ trong nháy mắt.

Khó khăn mở ra mí mắt nặng trĩu, Trần Lâm khó khăn đưa tay che lại tầm mắt đang bị ánh mặt trời thiêu đốt, tại trong khu rừng âm u đen tối kia trải qua biết bao nhiêu vòng lặp giữa tử vong và sống lại, Trần Lâm hiện tại còn có chút không quen ánh mặt trời buổi sáng sớm.

Nhưng không có thời gian cho bản thân thích ứng, Trần Lâm vội vàng đứng dậy.

Hắn muốn đưa tay chống giường, nhưng một cảm giác trống rỗng truyền tới, sau đó là thân thể mất trọng tâm mà té ngã xuống mới khiến Trần Lâm nhớ lại bản thân giờ đây đã cụt mất một tay phải và một chân trái.

"Ài, chết tiệt thật."

Không có thời gian để than thở cho thảm trạng của bản thân lúc này, Trần Lâm từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một thanh mâu để làm gậy chống sau đó liền gượng đứng dậy, hắn vội vàng khập khiễng đi ra khỏi động phủ để hướng tới nơi diễn ra trận chung kết.

Trần Lâm lúc này có thể cảm giác được tình trạng của Thường Nguyệt cực độ không ổn, thân thể không ổn còn chưa nói, tình thần của nàng lúc này còn càng đáng lo hơn.

"Thường Nguyệt, Thường Nguyệt, ngươi nghe ta nói không?"

Dùng ý niệm để câu thông nhưng không đạt được bất kỳ đáp lại nào, Trần Lâm biết đối phương hiện tại sợ rằng đã hoàn toàn từ bỏ lý tính để làm liều rồi.

"Mẹ nó, quả thật là nha đầu ngốc mà."

Thầm mắng một câu, Trần Lâm càng vội vã mà tăng tốc, cho dù trạng thái của hắn lúc này của hắn có bất tiện cỡ nào, trên đường cũng không biết đã vấp ngã bao nhiêu lần, nhưng Trần Lâm vẫn giữ nguyên tốc độ mà vội vã chạy tới.

Cuối cùng sau khi ngã hơn chục lần, Trần Lâm cũng tới nơi.

Chen lấn qua đám đông trên khán đài, gây nên không biết bao nhiêu tiếng chửi mắng, Trần Lâm mới miễn cưỡng chen qua được đám đông để nhìn thấy toàn cục trận đấu lúc này.

Song, khi nhìn thấy thảm cảnh hiện tại của Thường Nguyệt, Trần Lâm trừng sắp nứt cả mắt, hắn vỗi vã hét lớn:

"Thường Nguyệt!!"

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.