Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tông chủ rất có khiếu hài hước

Tiểu thuyết gốc · 1532 chữ

(Cảm ơn "villager2k4" đã đề cử và đẩy kim phiếu nha hehehe!)

"Ồ, đây là tên tiểu tử nhập phải ma chướng đấy sao, nếu không để ý chuyện thiếu mất vài chi thì nhìn vẫn rất hoạt bát nha."

Trên đài cao, tông chủ đầy hứng thú mà nhìn lấy Trần Lâm đứng ở dưới khán đài, vẻ thú vị khó nén được mà tràn lan ra từ ánh mắt của hắn.

Ở bên cạnh, chư vị trưởng lão Kim Đan cũng cảm thấy vô cùng chấn kinh, bọn hắn đều là người trong tầng lớp tinh anh của tông môn, vì vậy những thứ bí ẩn như "Tâm ma" bọn hắn đều biết được.

Mà cũng bởi vì biết được "Tâm ma" đáng sợ và khó chơi cỡ nào, mọi người mới cảm thấy chấn kinh vì Trần Lâm có thể đứng ở đây tại thời khắc này.

Để mà nói ai là người bị ngạc nhiên nhất lúc này, vậy không ai qua được Chu Chỉ Ngọc.

Nàng đích thân kiểm tra toàn diện cho đối phương một lần rồi, vì vậy chỉ có Chu Chỉ Ngọc mới biết được vị đệ tử nam này nhập ma chướng sâu cỡ nào, khi ấy triệu chứng đã tới giai đoạn cuối chứng tỏ đối phương cũng không phải mới sinh ra "Tâm ma" ngày một ngày hai mà cơ hồ là đã trên một tháng.

Phải biết là cho dù là Kim Đan như nàng nếu phát hiện bản thân có dấu hiệu sinh ra tâm ma thì phải lập tức đi bẩm báo Phong chủ sư tôn ngay sau đó phải tiến vào Bí Địa nơi các thái thượng trưởng lão và lão tổ tọa trấn để dưới sự hộ pháp của bọn hắn để mà bế quan thanh trừ tâm ma.

Mà quá trình trên xây dựng ở trên điều kiện là nàng phải sớm phát hiện tâm ma, sớm ở đây là khoảng ba ngày đổ lại.

Còn nếu mà để tới một tháng mới phát hiện tâm ma thì khi ấy nàng chỉ có thể đi làm hai chuyện.

Bàn giao hậu sự và thanh lý nhân quả.

Vì vậy nên Chu Chỉ Ngọc mới thật sự hiếu kì tên tiểu tử này là làm sao vượt qua ma chướng được.

Lưu Lăng Vân ở bên cạnh thì không có suy nghĩ nhiều như Chu Chỉ Ngọc, thấy Trần Lâm lúc này thế mà xuất hiện, sắc mặt của nàng lập tức liền như là thấy ma, nàng vội hỏi tông chủ.

"Tông chủ, hắn làm sao lại có thể vượt qua ma chướng được, chẳng phải hắn chỉ mới Luyện Khí thôi sao? Ma chướng dễ vượt qua như thế thì chư vị lão tổ và thái thượng trưởng lão cần gì chết nhiều như vậy?"

Nghe thấy câu hỏi của Lưu Lăng Vân, ba người Lý Tinh Thần, Tư Cát Vân Trung và Vu Thiên Bảo đều đồng loạt biến sắc, Chu Chỉ Ngọc thì vô cùng bất đắc dĩ với cái mỏ của Lưu Lăng Vân.

Đấy là chuyện ngươi nên hỏi ư? Hỏi thế khác gì bảo chư vị thái thượng trưởng lão và các lão tổ đã gục trước tâm ma dù sống qua ngàn năm nhưng đều là sống trên thân chó, ngay cả một thằng nhóc chưa tròn ba mươi cũng không bằng đâu.

Mọi ánh mắt chợt đổ ập lên người tông chủ.

Nhưng trái ngược với tưởng tượng của mọi người, đối phương cũng không hề tức giận trước câu hỏi vô tri của Lưu Lăng Vân mà ngược lại còn cười lên sau đó nói:

"Cũng không phải là chuyện to tát gì, ma chướng nói thật đáng sợ nhưng bản chất thì tâm ma cũng là tâm của ngươi mà thôi, trên đời làm gì còn có ai hiểu ngươi hơn bản thân các ngươi chứ? Nếu đã hiểu rõ đối thủ của mình đến thế thì việc chiến thắng có gì to tát, mà thật ra cũng không cần chiến thắng, thất bại cũng được, dù sao chiến thắng bản thân và tự thua chính mình đều giống nhau thôi haha."

Mọi người bên cạnh nghe thấy tông chủ nói thế, tất cả đều chợt há hốc mồm.

Chiến thắng bản thân cũng giống tự thua chính mình?

Này sao mà nghe hơi ẩu rồi đấy.

Nhưng đồng thời cũng rất có lý, trong phút chốc năm người cũng không biết phải làm sao để phản bác.

Không để mọi người thôi chấn kinh, lời nói tiếp theo của tông chủ càng khiến mọi ngươi kinh hãi hơn.

"À còn về đám lão già đã ngã xuống trong ma chướng á, phải nói thế nào đây, đám người này sống lâu như thế nhưng đều sống đến trên thân chó rồi, có thể đánh bại mọi đối thủ trong thiên hạ nhưng lại không thể đánh bại bản thân, phế vật thế ngã xuống cũng đáng đấy, không cần bận tâm đâu, ta tin năm người các ngươi đều là tinh anh của tông môn, hẵn sẽ không phế vật như thế đâu haha."

Thấy tông chủ tươi cười nhìn bọn hắn, năm người ở đây đều cười không nổi.

Đến cả người tùy tiện và mỏ hỗn nhất như Lưu Lăng Vân cũng không dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như vừa rồi.

Trong lòng năm người giờ khắc này chỉ có một nghi vấn mà thôi.

Là ai, là ai để cái cử này lên làm tông chủ vậy?

...

"Tình trạng của ngươi... cũng tệ quá đi."

Thay Thường Nguyệt tu bổ tổn thương, Trần Lâm không khỏi bị chấn kinh bởi tình trạng hỏng bét của thể nội Thường Nguyệt.

Toàn bộ nội tạng không có một bộ phận nào là lành lặn cả, không chỉ rách nát tùm lum, ngay cả vị trí cũng sai lệch so với ban đầu.

Thường Nguyệt có thể còn đứng và cử động được vào lúc này quả thật đúng là kỳ tích, nếu là ở kiếp trước sợ rằng có thể lập tức kinh động toàn bộ ngành y học.

"Hắc hắc, chút chuyện cỏn con, ta... khụ khụ!"

Thường Nguyệt chưa nói hết câu nàng liền chợt ho khan không thể ngừng lại được.

"Khụ khụ đợi ta một tí khụ khụ..."

Vừa nói, Thường Nguyệt vừa vổ vào ngực tựa như muốn đem thứ gì đó tống ra ngoài.

"Bành bành bành..."

Từng đợt âm thanh như búa gõ khiến cho người trên khán đài còn nghe được vô cùng rõ ràng huống chi là Trần Lâm và Vu Thiên Sơn đều ở trên sân đấu lúc này.

Trái ngược với Vu Thiên Sơn mặt không biểu tình trước cảnh tượng kì lạ này, Trần Lâm thì tê cả da đầu khi nhìn thấy cô vợ trẻ vỗ ngực như đang gõ thép như thế.

Này chắc sẽ không đem chúng cho vỗ thành mặt phẳng đâu nhỉ?

Ngay lúc Trần Lâm có một chút tưởng tượng kỳ quặc, Thường Nguyệt cuối cùng cũng nôn ra được một búng máu đặc.

Lờ mờ trong đó Trần Lâm dường như còn nhìn thấy một chút dị vật tựa như mảnh vỡ nội tạng.

Điều này làm cho cả hai đều vô cùng im lặng không biết nên nói sao.

"Quả nhiên là tình trạng đã hỏng bét tới cực độ."

Trần Lâm tự nhủ như thế.

"Không sao không sao, chỉ là một đoạn ruột thôi mà, vừa hay ta cũng muốn giảm cân, cứ như vậy sau này ta liền có thể ăn ít lại nha hắc hắc."

Đối với lời bao biện của Thường Nguyệt, Trần Lâm cũng không vạch phá mà chỉ trầm ngâm một lát rồi hắn nói:

"Ta đổi ý rồi, hiện tại ngươi thở dốc một chút đi, khoan tiến công vội, ta thay ngươi xử lý sơ một tí."

"Ách, như thế được không, nói trước là thương thế của ta nặng hơn đối phương nhiều lắm, đợi ngươi khắc phục được một phần đối phương sợ là cũng hồi sức được ba phần rồi."

Nghe vậy, Trần Lâm cũng biết Thường Nguyệt toan tính điều gì.

Cơ bản cũng là muốn liều đến hơi thở cuối cùng để đối phương không thể thở dốc.

Mặc dù làm thế có thể sẽ rất có hiệu quả, nhưng trong mắt Trần Lâm như thế hoàn toàn là thua thiệt lớn.

Trong mắt hắn, cô vợ trẻ quý giá biết bao nhiêu, sao có thể tùy ý để bị vùi dập như thế được

Với cả, khi nhìn trạng thái của Vu Thiên Sơn lúc này, Trần Lâm hơi ước lượng một chút, hắn liền đầy tự tin nói:

"Tin ta, lợi thế vẫn là của ngươi, ta biết cách khắc chế át chủ bài của đối phương rồi."

Đồng bộ ký ức với Thường Nguyệt, Trần Lâm nhớ lại tất cả những gì diễn ra trong trận đấu này, kết hợp với những thứ kỳ lạ còn sót lại trong thân thể Thường Nguyệt, Trần Lâm lúc này cũng biết nên làm gì rồi.

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.