Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồng Nghê đến xem

Tiểu thuyết gốc · 1518 chữ

(Cảm ơn "Thiên Lục" và "Quỷ Tiên" đã đề cử nha hehehe.)

"Người thật là đông đúc à, không hổ là sự kiện lớn nhất của ngoại môn."

Hôm nay là ngày diễn ra trận chung kết của kỳ Ngoại Môn Thi Đấu lần này, ai ai cũng mang theo tâm tình hứng khởi để đến xem khoảnh khắc đệ nhất thiên tài của ngoại môn ra đời.

Trong số những khán giả đến hôm nay có một cá nhân tương đối đặc biệt, nếu Thường Nguyệt ở đây, nàng lập tức liền có thể nhận ra đó là Hồng Nghê sư muội người mà nàng đã lâu không gặp kể từ lần hoàn thành nhiệm vụ trước.

Hồng Nghê vốn dĩ cũng không định đến để coi chút trận đấu tẻ nhạt này, dù sao nàng vẫn còn có nhiều chuyện phải làm, trong đó cấp bách nhất là mau chóng gia tăng tay nghề luyện đan của mình để mau chóng tiến hành luyện chế đan dược gia tăng tư chất nhằm cải thiện thiên phú của thân thể kiếp này.

Nhưng khi nghe thấy người tranh tài là Thường Nguyệt, Hồng Nghê liền chợt nổi lên hứng thú, nàng cũng muốn nhìn xem nữ hài kia sau khi học tập bí thuật của nàng thì đã đi xa được tới đâu.

Vì vậy mới có cảnh tượng Thiên Hồng Nữ Đế đích thân ngứ giá quang lâm nơi này để quan sát và đánh giá trận chiến sắp tới.

An vị tại chổ ngồi của mình, thấy nơi này đông kín và chật ních người như thế, Hồng Nghê lúc này cũng có nhã hứng thăm dò một phen đám người xem sao.

Nhưng không nhìn thì thôi, vừa nhìn, Hồng Nghê liền phát hiện không ít điều thú vị.

"Hắc, lại có mang linh dược ngàn năm trên người, tên tiểu tử này có vận khí không tệ lắm nha."

"Ồ, ngạc nhiên thật, không ngờ trận đấu này nổi tiếng như vậy nha, ngay cả người chết cũng đội mồ dậy để đi xem."

"Đây là huyết phân thân của nhà ai thế này, tanh chết mắt ta rồi..."

"Chậc chậc, đầu u hồn này tay nghề không tệ nha, có thể lột ra một tấm da người hoàn hảo như thế này, chậc chậc, rất đặc sắc."

"Còn có người này..."

Nhìn khắp khán đài, Hồng Nghê thấy được nhân gian muôn màu.

Mặc dù nơi này là địa bàn của Thiên Nguyên Huyền Tông nhưng các thể loại người thật nhiều lắm.

Thậm chí không phải người cũng có số lượng hơn số ngón tay trên một bàn tay rồi.

Tới giờ khắc này dù là người ngu cũng nhận ra có khác thường chứ huống chi là kẻ già đời đã sống qua một kỷ nguyên hơn vạn năm như Hồng Nghê.

Nàng lập tức liền biết thân phận những thành phần kia không phải nội gián thì cũng là tai mắt của các thế lực khác ở đây để thăm dò.

Mặc dù còn không rõ ràng lắm nhưng Hồng Nghê đoán những thành phần dị loại kia hẵn là đến từ các đại ma tông hoặc là đến từ liên minh tán tu ở phía đông.

Cái trước thì là thế lực thù địch không đội trời chung với Thiên Nguyên Huyền Tông, cái sau thì đứng ở thế trung lập, chính ma hai đạo, bên nào cũng không gây sự nhưng đồng thời cũng muốn hai bên không có ngày yên bình để bản thân có thể mò chổ tốt.

Đám tai mắt và nội gián này vừa nhìn liền biết không phải chỉ mới đến ngày một ngày hai mà sợ rằng đã sớm ở đây ngay từ khi bắt đầu kỳ thi đấu rồi, vì vậy không cần nghĩ cũng biết các thi sinh nổi bất trong kỳ Ngoại Môn Thi Đấu này đã sớm được một chút ánh mắt ở vị trí cao của các thế lực khác chú ý tới, không khéo thậm chí còn lên cả bảng nhiệm vụ của bên ma đạo nữa.

"Chậc chậc, thật là hoài niệm nha."

Từ trong biển thây mưa máu giết ra để thành tựu Đế vị, Hồng Nghê đã sớm nhìn chán và cũng trải đủ những tình huống tương tự rồi, nội tâm đã sớm nhạt, nàng lúc này đây cũng lười đi tố giác hay làm gì đó, chỉ cần đừng gây chuyện với nàng, Hồng Nghê mới lười quản đống phiền phức này.

Ngược lại so với những thành phần đặc biệt này, chân chính làm Hồng Nghê chú ý hơn cả đó là nữ nhân đang đứng trên đài cao kia.

Tu vi đã đi đến bước thứ ba trên tiên lộ, gọi văn vở là Kim Đan cảnh.

Nhưng tu vi không phải là điều làm Hồng Nghê chú ý, ngay cả thiên phú của đối phương là Thiên Linh Căn, nàng cũng không coi trọng bao nhiêu cả.

Chân chính làm cho Hồng Nghê cảm thấy thú vị đó là vị nữ Kim Đan này lại là một thánh thể.

"Là một loại thánh thể đặc biệt của thế giới này sao, thật là thú vị nha, thế mà lại có thể nối liền thập nguyên lại với nhau, này chẳng phải chỉ cần lấp đầy thập nguyên liền có thể thành tựu bước thứ mười "Thánh Linh Cảnh" hoặc nói đúng cảnh giới của nơi này thì là "Tiên Cảnh" rồi sao?"

Tầm mắt rộng rãi, Hồng Nghê biết được thánh thể đặc biệt kia có tác dụng to lớn đến nhường nào, cơ hồ là hoàn toàn không có cảnh giới, chỉ cần kiếm đủ năng lượng để đút cho thánh thể thành thục, người sở hữu thánh thể lập tức liền có thể thành tiên, từ này trường sinh cửu thị đồng thọ cùng trời đất... cho tới khi bị giết.

Nhớ lại bị kịch kiếp trước của mình, Hồng Nghê liền cười khổ lắc đầu, cũng không hâm mộ vị thánh thể kia nữa.

Đi nhanh cố nhiên là tốt, nhưng đi nhanh mà không cách nào đi tới đích được thì cũng không có chút ý nghĩa nào cả.

Một thế này nàng quyết định phải đi thật vững từng bước , mọi chuyện đều làm tốt đến cực hạn, từ đó ngưng tụ căn cơ vô thượng độc nhất trên thế gian, từ đó một khi trở lại Đế vị nàng sẽ một lần nữa khiêu chiến "Kim Cổ Thạch Môn" để thực hiện lời sấm truyền bất hủ kia.

"Tiên kiếp giáng lâm thạch môn mở, Cực đạo đăng lâm đấu trường hà.

Thiên Kiêu nghịch môn trấn vạn cổ, bảo thuật phá đạo thấu cổ kim."

Kim cổ phía sau, tất có tên ta sừng sững ở nơi đó.

...

"Hửm?"

"Sao vậy, sư tỷ cảm thấy không khỏe à?"

"Ách, không có gì, chỉ là cảm giác hơi là lạ thôi."

Lưu Lăng Vân liếc nhìn đám người phía dưới một lần, ánh mắt khó tránh khỏi chợt toác ra vẻ nghi hoặc.

Rõ ràng vừa rồi nàng cảm giác được bản thân vừa bị thăm dò, nhưng khi phản ứng lại thì hoàn không phát hiện được điều gì bất thường cả, ngay cả một chút dấu vết để lần theo cũng không có, vì vậy nên Lưu Lăng Vân hiện tại rất là nghi hoặc, phải biết cho dù là Nguyên Anh cũng không thể làm được chuyện như thế.

Vậy thì chẳng lẽ là trên cả Nguyên Anh?

"Đùa gì thế, đám lão cốt đầu kia hận không thể đem một giây bẻ nữa thành hai để dùng cho tu luyện, nào còn có tâm tư đi trêu chọc tiểu tiểu Kim Đan như ta?"

Nghĩ mãi không ra, Lưu Lăng Vân chỉ có thể lắc đầu xua tan đi ý nghĩ lung tung trong đầu, nàng ngước nhìn bầu trời, hơi tính toán chút liền biết thời gian đã sắp đến.

"Ài, hi vọng ngươi không nghĩ quẫn Thường Nguyệt à."

Trong lòng nặng nề, Lưu Lăng Vân còn đang phân vân không biết có nên đi nhìn xem nữ hài kia một chút không thì nàng chợt có cảm ứng.

Lập tức quay người lại hành lễ, Lưu Lăng Vân nghiêm trang nói:

"Lưu Lăng Vân bái kiến tông chủ!"

Chu Chỉ Ngọc, Tư Cát Vân Trung, Lý Tinh Thần, Vu Thiên Bảo phản ứng hơi chậm một nhịp nhưng cũng nhanh chóng hành lễ cho dù bọn hắn cũng chưa từng thấy thân ảnh tông chủ ở đâu.

"Miễn lễ đi."

Từ trong hư vô bước ra, tông chủ của Thiên Nguyên Huyền Tông bình tĩnh mỉm cười như mọi khi, vẻ mặt ung dung chưa từng thay đổi qua khiến cho người khác khó mà đoán được ý nghĩ của hắn lúc này là gì.

Khoan thai đi lên trước đài, tông chủ nhìn xuống sân đấu, hắn bình tĩnh hỏi:

"Nữ oa gọi Tô Thường Nguyệt đâu rồi, chưa bị loại chứ?"

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.