Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đối thoại

Tiểu thuyết gốc · 1514 chữ

(Cảm ơn "Quỷ Tiên", "zXgKL92518", "Lười viết", "Đức bảo" đã đề cử nha hehehe)

"Sao rồi, phải tâm ma không?"

"Ừm, không sai được, là tâm ma, thần chí đối phương giờ đây đã hãm sâu trong ma chướng rồi, đời này có tỉnh lại được hay không còn khó nói lắm."

"Ài, quả nhiên là ta không nhìn nhầm mà."

Trên đài cao, Lưu Lăng Vân và Chu Chỉ Ngọc bình tĩnh đối thoại.

Từ trong nội dung hai người đang nói liền biết, Chu Chỉ Ngọc trong lúc kiểm tra thương thế cho Trần Lâm liền đã đồng thời làm thêm chút kiểm tra đặc biệt khác, vì vậy nên mới phát hiện chút vấn đề ẩn ấy của Trần Lâm.

"Ài, con mẹ nó thật phiền phức à, đang yên đang lành ở Luyện Khí sao lại không không dây dưa phải tâm ma thế này."

Lưu Lăng Vân khó nhịn cảm xúc mà chợt chửi tục.

Mặc dù theo lý thuyết thì phàm nhân cũng có thể gặp tâm ma kiếp, nhưng trên thực tế thì tỉ lệ sinh ra tâm ma của tu sĩ dưới Kim Đan thật thấp đến đáng thương.

Này chủ yếu là do linh hồn của tu sĩ chưa thành tựu Kim Đan còn quá yếu không đủ tư lương để sinh ra được tâm ma, nhưng nếu có thì tâm ma ấy cũng sẽ vô cùng yếu ớt, tựa như là đứa bé bị sinh non vậy.

Nhưng lại yếu cỡ nào thì nó vẫn là tâm ma, tu sĩ cấp thấp với linh hồn yếu ớt lại không có bất cứ thủ đoạn nào để hộ đạo từ trước, tỉ lệ thành công vẫn thấp đến đáng thương.

Lưu Lăng Vân lúc này thật không biết nên khen vận khí Trần Lâm thật tốt mới có thể tại tỉ lệ là một phần tỷ mà vẫn có thể sinh ra được tâm ma hay là nên chê hắn quá xui xẻo, tỉ lệ một phần tỷ cũng có thể đụng trúng được.

"Ngộ nhập ma chướng, cả đời chỉ có một lần cơ hội, độ qua thì trời cao biển rộng từ nay thong dong mà đi, độ không qua thì mai một trong lao tù vĩnh cửu của nội tâm cho đến khi nhục thể suy kiệt mà thọ hết chết già."

Chu Chỉ Ngọc bình tĩnh thuật lại một câu nàng từng nghe được từ các bậc tiền bối trong tông môn.

Lưu Lăng Vân cũng biết tên đệ tử nam kia ngộ nhập ma chướng lúc này thì quả thật khó mà có kết cục tốt được, vì vậy nàng chỉ có thể bất lực thở dài.

"Vân tỷ, ngươi là đang lo lắng cho cô bé kia sao?"

"Ừm, ngươi cũng thấy rồi đấy, nha đầu kia dường như rất để tâm tên đệ tử nam ấy, nếu nàng biết được chân tướng thì sợ sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm tính mất."

Vừa nói, Lưu Lăng Vân vừa cảm kích nhìn Chu Chỉ Ngọc.

Khi ấy sư muội không nói toạc ra mà chỉ nói mơ mơ hồ hồ cho nha đầu kia để cho đối phương có thể còn lưu lấy một tia hi vọng để mà còn phấn đấu, tất cả đều được nàng nhìn rõ ràng.

Chỉ là mãi che dấu như vậy cũng không phải cách.

"Sư muội, Thanh Minh Huyền Thủy của ngươi nổi tiếng có thể thanh lọc vạn vật ô uế trên đời vậy có thể thanh tẩy tâm ma giúp đối phương không?"

"Được."

"Ách, ngươi có thể á?"

"Ừm, chỉ là hơi có tí tác dụng phụ một xíu, nếu sư tỷ không ngại nhận về một cái xác rỗng hoàn toàn sạch sẽ, vậy thì sư muội có tự tin có thể thanh lọc tâm ma của đối phương."

"Chậc, vậy thì thôi đi, như thế khác gì trực tiếp giết hắn luôn đâu."

"Tất nhiên là khác chứ, trực tiếp giết hắn thì hắn còn có cơ hội được đầu thai, còn nếu dùng Thanh Minh Huyền Thủy để tẩy qua một lần xong thì, tên đệ tử nam ấy sẽ... chậc chậc."

Chu Chỉ Ngọc không nói hết câu, nhưng cả hai đều biết cảnh tượng ấy sẽ như thế nào, vì vậy Lưu Lăng Vân chỉ có thể tắt đi ý định dùng linh thủy để gột rửa linh hồn đối phương.

Lại suy tư một lát, Lưu Lăng Vân nhớ đến "Phạm Âm" cũng có thể tác động đến linh hồn, mà sư muội của mình cũng trùng hợp là một người sở hữu "Phạm Âm" không biết liệu...

"Nếu sư tỷ nghĩ để ta dùng "Phạm Âm" để cứu người thì ngươi nên tắt suy nghĩ ấy đi, sư muội cũng bất lực thôi."

Nghe vậy, Lưu Lăng Vân cũng đành bất lực, nhưng nàng cũng có chút không cam lòng mà chợt hỏi:

"Chẳng lẽ thật không có "Phạm Âm" nào có tác dụng với tâm ma sao?"

Thấy sư tỷ mình vẫn không từ bỏ hi vọng như thế, Chu Chỉ Ngọc cũng thật sự bất đắc dĩ, nhưng nàng vẫn trả lời theo những gì nàng biết:

"Thật ra thì "Phạm Âm" cũng không phải không có tác dụng với tâm ma, chỉ là tâm ma của mỗi người mỗi khác, thiên hình vạn trạng, "Phạm Âm" cũng có tới mười loại, ai cũng không biết tâm ma của mình sẽ là gì để mà đi tìm người nắm giữ "Phạm Âm" để hổ trợ cả huống chi là người ngoài thì càng không biết được, vì vậy nên trừ khi tập hợp đủ tất cả các loại "Phạm Âm" đã biết để thử lỗi cùng lúc nếu không thì chỉ có thể bó tay, dù sao chỉ có một cơ hội, nếu thử sai thì chỉ có nước kiếp sau làm lại mà thôi."

Nghe vậy, Lưu Lăng Vân cũng có chút ngạc nhiên, không ngờ bản thân đón bừa thế mà cũng quả thật có thao tác như thế, vì vậy nàng liền hiếu kỳ:

"Thế trong tông môn có bao nhiêu người nắm giữ được "Phạm Âm" rồi?"

Thấy Lưu Lăng Vân hiếu kỳ, Chu Chỉ Ngọc cũng suy tư một chút liền nói:

"Tính cả sư muội thì hiện tại đã biết có ba người đó là ta, đệ tử nội môn Mộng Đình, đệ tử ngoại môn Phù Hoa."

"Ách, cả cái tông môn mười mấy vạn người mà chỉ có nhiêu đó thôi á?"

"Đúng rồi đấy, nên là sư tỷ tôn trọng ta thêm chút đi, đừng có mượn tiền sư muội nữa, phải biết không phải ai cũng được sư muội sử dụng "Phạm Âm" cho đâu."

"Hừ, được voi còn đòi tiên à, ta trước giờ chẳng lẽ có từng bạc đãi ngươi bao giờ?"

"Hì hì, vân vân sư tỷ tốt nhất."

Thấy Lưu Lăng Vân hừ lạnh, Chu Chỉ Ngọc liền nhí nhảnh tươi cười, sau đấy nàng như nghĩ tới gì đó liền nói thêm.

"Mặc dù là người đang nắm giữ "Phạm Âm" rất ít, nhưng người có tiềm năng nắm giữ "Phạm Âm" trong tông môn cũng không hiếm lắm đâu, hầu như mỗi gia tộc đều chuẩn bị vài hạt giống để bồi dưỡng cược vận may thử xem, ta để ý thì thấy có Doãn gia là có tiềm năng nhất khi nữ hài kia thật sự rất có tiềm chất nắm giữ "Phạm Âm"."

"Ồ, ý ngươi nói là đứa nhỏ kia sao? Nữ hài ấy thì có gì đặc biệt?"

"Sư tỷ không để ý sao, nội tâm đứa nhỏ ấy vô cùng kiên cường và sắp thành thục rồi, đạo tâm của đối phương cũng là một loại đạo tâm hiếm thấy trên đời đấy, sau này chỉ cần không chết yểu thì sợ là không có thành tựu cũng khó."

...

Trong động phủ nào đó.

Thường thường tại khoảng thời gian lúc này đây, bầu không khí sẽ trở nên vô cùng ấm áp và hạnh phúc với cảnh tượng hai người một nam một nữ đang vui cười và dùng bữa với nhau.

Nam ôn nhu kỹ lưỡng, nữ hiếu động và hoạt bát.

Nhưng hôm nay, bầu không khí ấm áp ấy đã không còn nữa, xót lại chỉ có không gian u ám mờ mịt cùng với bầu không khí trống vắng và lạnh lẽo trái ngược hoàn toàn với những ngày trước.

Trong góc khuất của động phủ tối om, nhờ vào ánh trăng mờ nhạt ít ỏi chiếu xạ trong phòng, một bóng lưng đang lặng yên ngồi đó, bên cạnh là một chiếc giường lớn, lờ mờ có thể thấy được có người đang nằm ở trên.

Chủ nhân của bờ lưng thẳng tấp kia cứ thế lặng thinh nhìn lấy bóng đen đang nằm trên giường, hầu như không có bất kỳ động tác nào khác ngoại trừ dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của người đang nằm kia.

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.