Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có người phải mất con

Tiểu thuyết gốc · 1641 chữ

"Ồ, đây là quý tử của Vu gia các ngươi sao, quả nhiên là thiếu niên anh tài giống như trong lời đồn, đứa nhỏ này có ánh mắt tốt đấy."

Nghe thấy tông chủ đánh giá như thế, Vu Thiên Bảo mặc dù trong lòng còn có chút khẩn trương nhưng hắn vẫn khó nén sự tự hào ra mặt mà chợt ngẩng đầu đáp lời:

"Tông chủ quá khen rồi, Thiên Sơn vẫn còn thiếu nhiếu thứ lắm, còn cần trau dồi thêm rất nhiều mới có thể phù hợp để trở thành trụ cột tương lai của tông môn."

Đối với nhận định của Vu Thiên Bảo, tông chủ cũng không cho ý kiến mà chỉ mỉm cười đầy thâm ý một tiếng rồi cảm thán:

"Xem ra ngày sau trong nội môn sẽ thú vị lắm đây."

...

Lúc này đây, Vu Thiên Sơn đã sớm tới và ung dung ôm kiếm đứng đợi trên sân đấu trong khi bóng dáng của Thường Nguyệt vẫn không thấy đâu.

Điều này khiến cho một số người thầm nghĩ nàng sẽ không phải là sợ rồi nên muốn bỏ quyền thi đấu đấy chứ.

Nhưng ngay sau đó không lâu, một thân ảnh nặng nề đi ra khỏi khán đài và bước từng bước lên sân đấu mới khiến cho chút tiếng nói không tốt chợt im bặt.

Bước lên sân đấu, điều đầu tiên Thường Nguyệt làm đó là cởi bỏ áo giáp nặng nề quanh mình để lộ ra trang phục nàng mặc để đánh trận hôm nay.

Một bộ đồ đen tuyền từ đầu tới chân, trên trán mang lấy một miếng băng trắng.

Phong cách ăn mặc này làm cho mọi người xung quanh không khỏi nghi hoặc.

Không hiểu sao có rất nhiều người đều đồng loạt liên tưởng tới viễn cảnh đưa tang, chỉ có khi ấy mới có ngươi ăn mặt như này.

"Kiểu ăn mặt này là như thế nào đây, ngươi chuẩn bị đưa tang tên yếu đuối thảm hại kia sao?"

Nghe thấy lời giễu cợt của Vu Thiên Sơn, Thường Nguyệt không có chút phản ứng nào, nàng cứ thế đạm mạc nhìn chằm chằm lấy kẻ trước mắt.

Điều này làm cho Vu Thiên Sơn không khỏi nhíu mày vì khó chịu.

"Uy, ánh mắt như thế là sao đây, phong thái kẻ mạnh mọi ngày của ngươi đâu rồi, sao hiện tại lại diện ra một bộ mặt nhợt nhạt và ánh mắt vô lực của kẻ yếu như thế, chẳng lẽ ngươi vì tên rác rưởi bị ta chém thành phế nhân kia mà suy sụp rồi sao, Tô Thường Nguyệt?"

Vu Thiên Sơn tức tối nói, mỗi trận chiến của hắn đều là một lần cơ hội để mài giũa lưỡi kiếm của mình, hắn tuyệt đối không chấp nhận kiếm của mình bị vấy bẩn bởi một trận chiến với kẻ thảm hại mất đi tất cả động lực chiến đấu như kẻ trước mắt.

Vu Thiên Sơn muốn khích tướng đối phương một chút, nhưng có vẻ hiệu quả không tốt lắm, người ta lúc này đây thậm chí không còn thờ ơ nhìn hắn nữa rồi mà chuyển sang thờ ơ nhìn bầu trời.

Thường Nguyệt đang chờ đợi điều gì đó, cho đến khi màn sáng của trận pháp xuất hiện, trong ánh mắt vô thần của Thường Nguyệt mới có lại chút ánh sáng yếu ớt, nàng nhìn Vu Thiên Sơn sau đó điềm tĩnh để lại một câu:

"Hôm qua ta đã mất chồng, hôm nay liền có ngươi phải mất con."

Mặc dù tông giọng vô cùng bình thản và nhẹ nhàng, Vu Thiên Sơn bỗng chốc liền cảm thấy sởn cả gai ốc.

Hắn theo bản năng nâng kiếm.

"Keng!!"

Tại trước mắt Vu Thiên Sơn, một ngọn thương chợt xuất hiện sau đó va chạm với lưỡi kiếm trong tay hắn.

Cự lực kinh khủng xuất hiện khiến cho cả người và kiếm đều bị đẩy lùi về sau.

Thật mạnh.

"Vút!"

Chưa kịp ổn định thân thể, Vu Thiên Sơn vội vàng cưỡng ép cải biến tư thế để vung kiếm, lần này hắn đón đỡ là một đòn bổ xuống.

Vu Thiên Sơn ngăn cản thành công nhưng chân hắn cũng bị đánh cho lún xuống mặt đất mấy phân.

Gân tay tê dại, Vu Thiên Sơn không khỏi cắn răng thầm nói.

Thật mạnh...

Biết bản thân không thể đón đỡ mãi nếu không sớm muộn cũng sẽ bị lực chấn của đối phương đánh gãy xương tay, Vu Thiên Sơn lập tức biến chiêu từ thủ thành công.

Lưỡi kiếm hắn như hóa thành tàn ảnh phá không ma trảm tới.

Một kích này đối phương tuyệt đối không thể dễ dàng đón đỡ được, chỉ cần nhanh chóng ổn định lại trọng tâm hắn liền có thể dùng thế công dồn dập để nắm giữ cục diện trận đấu.

Chỉ là nghĩ thì tốt, nhưng động tác của Thường Nguyệt lại làm cho Vu Thiên Sơn hoàn toàn không cách nào tin vào mắt mình.

Chỉ thấy nàng một tay dùng thương đón đỡ lưỡi kiếm để tiêu trừ bớt lực lượng, sau đó liền dùng tay còn lại nắm chặt lấy lưỡi kiếm, có từng giọt máu tươi từ từ nhỏ ra.

Vu Thiên Sơn lúc này vừa kinh vừa hoảng.

Bởi hắn không cách nào rút kiếm ra được, phải biết kiếm trong tay hắn là linh khí cực phẩm chém sắt như chém bùn, đối phương làm sao lại dám tùy tiện nắm lấy lưỡi kiếm như thế, đồng thời làm sao tay đối phương nắm chặt thế mà vẫn chưa bị cắt đứt?

Quá nhiều nghi hoặc, Vu Thiên Sơn không cách nào nghĩ thông suốt được bởi sau khi khóa chặt lưỡi kiếm của đối thủ, Thường Nguyệt nhắm ngay buống tim của đối phương liền vung chân đá mạnh về trước, có thể nghĩ với lực lượng của nàng, một khi đá trúng đích, lồng ngực đối phương sẽ lỏm xuống một cái hồ sâu, trái tim lập tức liền sẽ bị nén thành một đống nội tạng ép.

Chỉ là Vu Thiên Sơn vẫn làm ra chút phản ứng được.

Hắn lợi dụng kiếm của mình bị đối phương khóa chặt làm điểm tựa sau đó tự kéo bản thân lệch sang ngang để tránh đi nguy cơ chí mạng trước mắt.

Nhưng tránh đi nguy cơ chí mạng cũng không có nghĩa là hắn có thể không tổn hao gì mà thoát khỏi cú đá của Thường Nguyệt.

Mặc dù chỉ sượt qua nhưng cự lực kinh khủng của đối phương vẫn đem một phần mạn sườn của Vu Thiên Sơn dập nát.

Không để ý tới một phần gan của bản thân đã nát vụn, Vu Thiên Sơn giờ phút này vẫn còn vô cùng minh mẩn, biết được phải lập tức thoát khỏi tình huống hỏng bét này, hắn lập tức cưỡng ép bộc phát.

Lực bùng nổ kinh khủng từ lưỡi kiếm thành công chấn cho Thường Nguyệt buông tay, Vu Thiên Sơn cưỡng ép thu kiếm sau đó nhanh chóng lùi lại, ánh mắt vô cùng nghiêm trọng nhìn chằm chằm lấy kẻ trước mắt.

Vừa rồi hắn vì sai lầm nghĩ rằng đối phương đang suy sụp mà lơ là cảnh giác nên mới phải cái giá đắt là một phần mạn sườn và nội tạng của mình, nhưng kể từ lúc này thì đối phương đừng mơ có chuyện dễ dàng chiếm tiện nghi như thế nữa.

Bên còn lại, Thường Nguyệt dửng dưng nhìn lòng bàn tay của mình đã nát bấy, máu thịt be bét thậm chí để lộ từng góc xương ngón tay trắng hếu, trong mắt nàng vẫn không có bất kỳ ba động nào.

Thường Nguyệt tiếp tục dời sự chú ý lên người Vu Thiên Sơn.

Trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất.

Tàn sát kẻ trước mắt.

Hủy diệt hắn bằng bất cứ giá nào.

Nắm chặt trường thương, Thường Nguyệt cực tốc lao lên.

Nàng giờ đây đã từ bỏ toàn bộ lý trí, từ bỏ toàn bộ cảm xúc cá nhân.

Chiến đấu vì thực thi ý niệm cuối cùng của mình, Thường Nguyệt giờ đây như hóa thân thành một cổ máy giết chóc thật sự.

Không đau đớn, không mệt mỏi, không từ bỏ.

Thế công của Thường Nguyệt liên miên mà dồn dập không ngớt, mặc cho điều này cũng khiến nàng phải trả giá không nhỏ khi mà toàn thân trên dưới giờ đây không có nổi một chổ lành lặn, đâu đâu cũng là vết kiếm gọt và vết máu tươi thấm đẫm.

Nhưng Thường Nguyệt lại hài lòng với hiện tại, bởi mục tiêu của nàng cũng không khá hơn tí nào, thậm chí là còn thảm hơn.

Vu Thiên Sơn lúc này đây cảm giác thật sự rất khổ và biệt khuất.

Phong cách đấu pháp vô não lấy thương đổi thương của đối phương thật sự quá khó chịu, cho dù hắn có thể nắm bắt cơ hội để phản kích cũng khó mà có thể chiếm tiện nghi được bởi phản ứng của đối phương cũng quá linh hoạt rồi, luôn luôn có thể né tránh những đòn chí mạng của hắn và chỉ cưỡng ép gánh lấy chút công kích tiện tay của hắn để tận dụng sơ hở đấy mà ra đòn khiến cho hắn luôn thua thiệt khi giao thủ.

Vu Thiên Sơn lúc này thật sự là khổ không thể tả, cứ tiếp tục như thế dù cho hắn có thêm một cái mạng nữa cũng hao không lại được đối phương.

Nhưng may mắn, hắn vẫn còn át chủ bài của mình.

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.