Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xử thua

Tiểu thuyết gốc · 1617 chữ

(Cảm ơn "Lười viết" đã đề cử và tặng quà cho truyện nha hê hê)

"Ngươi cũng dám liều mạng?"

Vu Thiên Sơn nhìn thấy đối phương xé rách áo bào để lộ toàn thân khắc đầy linh văn đang dần dần sáng lên, ánh mắt của thiếu gia Vu gia giờ phút này hoàn toàn không thể tin được.

Hắn không hiểu tại sao đối phương lại phải làm đến mức này.

Vì một chiến thắng vô thưởng vô phạt mà nguyện từ bỏ tính mạng như thế liệu có đáng chăng?

Mà đối phương liều mạng như thế thì liệu có thể chiến thắng hay không vẫn là một dấu chấm hỏi.

Phải biết tình huống này hoàn toàn khác xa với tình huống của Chu Tín lúc liều mạng để đấu với Cao Tuấn.

Lúc ấy, Chu Tín liều mạng vì hắn biết nếu hắn cược thắng thì hắn sẽ thắng lớn.

Nhưng hiện tại đối phương dùng phương thức tự bạo như này hoàn toàn là muốn đồng quy vu tận với hắn mà không phải muốn thắng hay thua nữa rồi, dù sao tự bạo xong ngươi đều đã thành khói bụi, thắng hay thua còn có ý nghĩa sao?

"Chết tiệt, ngươi mà cũng xứng đổi mạng với ta?"

Tới nước này, Vu Thiên Sơn cũng trở nên điên cuồng, hai mắt tràn ngập sát khí.

Hắn không còn quan tâm quy tắc nghiêm cấm đánh giết hay không đánh giết nữa rồi.

Vận dụng toàn lực, Vu Thiên Sơn như hóa thành kiếm ảnh lao tới, tốc độ cực nhanh.

Hắn sẽ đem kẻ trước mắt băm thành mảnh nhỏ trước khi đối phương phát nổ.

"Không!"

Ở dưới sân đấu, chứng kiến cảnh tượng cực đoan trước mắt.

Thường Nguyệt hoàn toàn mất đi lý trí mà trở nên điên cuồng.

Sắc mặt nàng giờ đây trở nên cực độ dữ tợn và vặn vẹo, xương cốt kẽo kẹt kêu vang, Thường Nguyệt gượng chống người đứng dậy.

Phóng thích "Thương Phục Hận", nàng giờ đây đã không quan tâm người trước mắt có phải là Kim Đan trưởng lão hay không nữa rồi, dám cản đường nàng cứu lấy người quan trọng nhất thì đều phải chết.

Tập trung toàn lực nhắm vào đầu kẻ trước mắt và đâm tới, Thường Nguyệt hoàn toàn phát điên.

"Bành!!"

Dễ dàng dùng hai ngón tay liền kẹp lấy ngọn thương trước mắt, Lưu Lăng Vân bị lực lượng từ trên ngọn thương truyền tới làm cho hơi ngạc nhiên, nhưng càng khiến nàng chấn kinh hơn là nhóc con này thế mà còn có thể động thủ.

Không đúng, phải là nàng thế mà dám động thủ?

"Ngươi lại dám động thủ cả ta sao?"

Lưu Lăng Vân tức giận nhìn nữ hài trước mắt.

Nhưng khi nàng muốn cho đối phương đẹp mắt, Lưu Lăng Vân lại nhìn thấy đôi mắt đang đẫm lệ và đỏ hoe của Thường Nguyệt lúc này, nàng liền chợt mềm lòng.

Ài, đứa bé này cũng thật là...

Bất đắc dĩ thở dài, Lưu Lăng Vân buông ra ngọn thương, nàng quay người dự định trước tiên liền giải quyết vấn đề trên sân đấu trước để tránh ủ ra hậu quả nghiêm trọng.

Nhưng khi vừa liếc nhìn sang, Lưu Lăng Vân liền không còn lo nghĩ nữa.

Bởi đã có người khác giải quyết phiền phức thay nàng rồi.

Lách người tránh ra, Lưu Lăng Vân liền khiến Thường Nguyệt vồ hụt nên ngã chổng vó.

Một lần nữa đứng dậy, Thường Nguyệt liếc nhìn đối phương một cái, thấy nàng không còn muốn cản trở mình nữa, Thường Nguyệt cũng không dây dưa mà vội vàng chạy vội tới bên sân đấu.

...

"Đến đây thôi."

Khoảnh khắc Vu Thiên Sơn và Trần Lâm đều muốn liều mạng để kết liễu đối phương.

Một giọng nói vô cùng bình tĩnh chợt vang lên.

Ngay lập tức, Trần Lâm liền cảm giác trên người mình đang có thứ gì đó bị bóc ra.

Để ý lại, hắn mới kinh ngạc phát hiện tất cả "Thư viện" được khắc sẵn trên người mình thế mà đang bị sinh sinh lột ra, theo đó linh văn trên da hắn cũng từ từ bị bóc đi hóa thành từng viên đồ án trôi nổi trên không trung, cuối cùng bay vào lòng bàn tay của người thứ ba tại đây.

Giờ đây đã hoàn toàn kiệt quệ, Trần Lâm không có sức mà đứng nữa, hắn lung lay ngã xuống, nhưng may mắn đã có một người đỡ lấy hắn.

"Trần Lâm, ngươi không sao chứ? Làm ơn là không sao, ngươi chắc chắn sẽ không sao đúng không!!"

Nhìn thấy gương mặt thân thuộc của Thường Nguyệt giờ đây đang nhuốm đầy nước mắt, trái tim hắn liền chợt đau nhói vô cùng.

Ảo giác vỡ vụn, giờ khắc này, ý thức của Trần Lâm mới đạt được sự thanh tỉnh trong ngắn ngủi.

Hắn nhìn lại bên người, một nam nhân hiện tại đang đứng đó, sắc mặt phức tạp nhìn hắn.

Trần Lâm hơi suy nghĩ tí liền nhớ ra thân phận của người này.

Trưởng lão đến từ Hỏa sơn, Lý Tinh Thần.

Vốn muốn nói gì đó, nhưng nào ngờ Lý Tinh Thần liền chợt mở miệng giành nói trước.

"Trần Lâm, ngươi vi phạm quy tắc thi đấu vì đã sử dụng thủ đoạn cực đoan, hiện tại ta tước quyền thi đấu và xử thua ngươi."

Mặc dù sắc mặt có chút không nỡ, nhưng Lý Tinh Thần vì để làm việc công tư phân minh hắn chỉ có thể ra phán quyết cuối cùng như thế.

Trần Lâm mặc dù đã thể hiện rất nhiều thứ, nhưng từ đầu tới cuối đều chung quy vẫn kém hơn Vu Thiên Sơn không chỉ một bậc, vì vậy hắn không cách nào ra phán xử có lợi cho đứa nhỏ này được mặc dù hắn quả thật rất động tâm bởi tài năng của đối phương.

"Thua rồi sao..."

Nghe thấy bản thân bị xử thua, Trần Lâm cũng không ngạc nhiên chút nào, ngay từ đầu hắn đã không trông chờ gì vào sử dụng thủ đoạn cực đoan để chiến thắng rồi.

Chưa nói đến việc đến cuối cùng hắn vẫn chưa từng gây được bao lớn sát thương cho Vu Thiên Sơn, cho dù đối phương có vì bị dính chiêu của hắn mà gục đi chăng nữa, trưởng lão chín phần cũng sẽ trực tiếp phán định hắn thua.

Nói đùa, nếu thật để hắn thắng vậy sau này những kỳ Ngoại Môn Thi Đấu sau các đệ tử thiên tài sao còn dám tham gia thi đấu nữa, đến lúc đấy ai ai cũng bí quá hóa liều mà lạm dụng thủ đoạn cực đoan thì sợ chẳng mấy chốc ngoại môn liền tràn đầy người tàn phế mất.

Chỉ là biết là biết vậy, nhưng đâu đó trong lòng Trần Lâm vẫn có chút nuối tiếc.

Hắn nhìn thấy vẻ mặt đang khóc thương của Thường Nguyệt ngay lúc này, mặc dù thần chí đã mơ hồ đi rất nhiều, Trần Lâm vẫn cảm giác xót thương.

"Ta tệ thật, lại làm nước mắt ngươi rơi nữa rồi..."

Trong những giây phút cuối cùng trước khi ý thức triệt để phai mờ, Trần Lâm cố gượng nhấc lên cánh tay còn lại của mình để giúp nàng lau đi hàng lệ dưới khóe mắt, hắn cố nặn ra một nụ cười an tâm rồi nói:

"Đừng khóc... mọi chuyện rồi sẽ ổn..."

"Không, không, Trần Lâm, ngươi làm sao vậy, ở lại bên ta, ở lại bên ta đi đừng đi, ngươi đã hứa mà!"

Nhìn thấy tiêu cự trong mắt đối phương dần tan rã, Thường Nguyệt cực độ hoảng loạn, nàng ôm chặt lấy thân thể Trần Lâm vừa lung lay mạnh mẽ như muốn một lần nữa đánh thức hắn dậy.

"Dừng, ngươi lại lắc nữa hắn liền bị ngươi lắc cho lỏng não luôn mất, để người chuyên nghiệp tới đi."

Lúc này đây, Chu Chỉ Ngọc cũng đi xuống sân đấu, nàng nói một câu xong cũng không đợi Thường Nguyệt đồng ý liền dùng pháp lực bao quanh lấy thân thể Trần Lâm để nâng lên trước mắt mình.

Dùng thần thức kiểm tra tổng quát đệ tử trước mắt một cái, Chu Chỉ Ngọc chợt nhíu mày, nhưng rất nhanh liền một lần nữa bình thường trở lại như chưa từng có chuyện gì, nàng dùng linh thủy tạo ra từ pháp lực của mình ôn dưỡng toàn thân Trần Lâm giúp hắn ổn định và điều trị sơ thương thế nghiêm trọng tránh cho tình huống diễn biến xấu đi, sau đó lại nhét một viên đan dược vào mồm đối phương, Chu Chỉ Ngọc liền xoay sang Thường Nguyệt để bàn giao:

"Đến đây thương thế của hắn sơ bộ đã ổn, nhưng tay cụt chân cụt thì ta chữa không được, ngươi phải tự tìm cách rồi, mang hắn về nhớ chăm sóc kỹ một chút, hắn hồi phục nhanh hay chậm còn phụ thuộc rất nhiều vào giai đoạn này đấy."

Tiếp nhận lấy thân thể của Trần Lâm, Thường Nguyệt theo bản năng liền ôm chặt lấy hắn, chỉ là hai mắt nàng giờ đây hoàn toàn vô thần và mơ hồ tựa như vẫn còn chưa hoàn toàn tiếp nhận được hiện thực.

Thấy vậy Chu Chỉ Ngọc chỉ có thể nhìn sang Lưu Lăng Vân rồi lắc đầu, đại ý chính là cô nương này nàng chữa không được.

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.