Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cội nguồn tâm ma

Tiểu thuyết gốc · 1565 chữ

(Cảm ơn "Hoangson02ed", "zXgKL92518", "Quỷ Tiên", "Jineek2005", "Thiên Lục" và "vô thượng kỷ nguyên" đã đề cử nha hehe, đi một đoạn đường dài trên xe khách để về quê mệt quá nên tới giờ mới đủ thanh tỉnh để viết tiếp @@)

"Mơ tưởng!"

Không muốn một lần nữa nếm thử cảm giác làm cây đuốc sống, Vu Thiên Sơn sắc mặt lạnh lùng liền vung kiếm.

Lưỡi kiếm như hóa thành tàn ảnh lấy tốc độ cực nhanh đem gần như toàn bộ phần đùi của Trần Lâm cắt đứt.

Có bài học trong lần đầu tiên, lần này Vu Thiên Sơn không chỉ đơn giản là cắt đứt chân của đối phương nữa mà hắn tiếp tục vung kiếm.

LIên miên kiếm ảnh xuất hiện trong chớp mắt, toàn bộ chiếc đùi của Trần Lâm lập tức hóa thành huyết vụ văng khắp nơi, theo đó, linh văn sắp khởi động thành công cũng bị hủy hoại trong chốc lát không cách nào phát huy hiệu quả được nữa.

"Cút!"

Thành công giải quyết nguy cơ, Vu Thiên Sơn lập tức liền nhấc chân đá văng kẻ trước mắt.

Vu Thiên Sơn không dám chém đối phương, hắn sợ làm vậy sẽ lại kích phát cơ chế nào đó mà khiến đối phương phát nổ thêm bộ phận nào nữa ở khoảng cách gần, khi đấy hắn liền rất mệt.

Hắn thật sự là có chút ngán ngẩm kẻ này rồi, động chút là tự bạo thân thể để tổn thương địch thủ, hắn ghét nhất là loại kẻ địch này, nếu không phải không thể hạ tử thủ hắn đã sớm đem toàn thân đối phương chém thành mảnh vụn nào còn cần phải sợ trước sợ sau như này.

"Trần Lâm!!"

Ở bên dưới sân đấu, Thường Nguyệt chứng kiến toàn bộ thảm cảnh trước mắt, nàng liền kích động vội hét lớn, trong mắt nàng giờ đây tràn đầy gấp gáp và đau khổ, gân xanh nổi lên khắp trán, nàng muốn xông lên nhưng trên lưng lúc này như đang gánh lấy áp lực vạn tấn khiến Thường Nguyệt dù muốn động đậy một chút cũng khó.

Đứng ở một bên, Lưu Lăng Vân thấy Thường Nguyệt có phản ứng mãnh liệt như thế, nàng cũng rất bất đắc dĩ.

Nếu không phải là tội danh quấy nhiễu trận đấu quan trọng như thế này quả thật không nhẹ lắm, không thì nàng cũng không muốn áp dụng phương thức này để ngăn cản đối phương làm xằng làm bậy.

"Này có phải là hơi quá đà rồi không."

Thấy thái độ kích động của Thường Nguyệt, Lưu Lăng Vân giờ đây cũng một lần nữa chú ý tới diễn biến trận đấu.

Chứng kiến một phương giờ đây đã gục ngã trên mặt đất, cả người toàn là máu và vết cháy đen, tứ chi thiếu mất hai cái, Lưu Lăng Vân cũng cảm thấy trận đấu này có chút đi quá xa rồi.

"Là thời điểm nên dừng lại rồi."

Nghĩ vậy, Lưu Lăng Vân dự định ra mặt để cưỡng ép kết thúc trận đấu.

Nhưng lúc này, ngoài ý muốn chợt phát sinh.

Vị nam đệ tử gọi là Trần Lâm kia giờ khắc thế mà có thể còn gượng chống người ngồi dậy được, đồng thời đối phương còn quay mặt sang đây để nhìn nàng hay nói đúng hơn là nhìn tiểu nữ hài dưới chân nàng, sau đó liền mỉm cười, miệng mấp mấy vài cái như đang muốn nói gì đó.

Lưu Lăng Vân không biết mình có hiểu đúng không, nhưng hình như đối phương vừa nói:

"Ta sẽ thắng!"

...

Bị đánh bay, Trần Lâm gục ngã trên mặt đất, hai mắt hắn vô thần nhìn lấy bầu trời đêm, thân xác rã rời, tình thần mệt mỏi, Trần Lâm thật sự rất muốn hiện tại liền đi ngủ một giấc.

"Ài, thật là muốn chợp mắt một tí quá..."

Trần Lâm mơ màng nhìn lấy bầu trời đêm mờ ảo, hắn giờ đây đã sức cùng lực kiệt, hoàn toàn không muốn chống cự tiếp nữa rồi.

Có lẽ ngay từ đầu hắn liền không nên phản kháng, như thế mặc dù kết quả không khá hơn tí nào nhưng ít nhất sẽ không mệt mỏi như thế này.

Mí mắt nặng trĩu, Trần Lâm dần dần chống không được nữa mà nhắm lại đôi mắt khô khốc và cay rát.

"Trần Lâm!!"

Đột nhiên, tiếng gọi thất thanh của Thường Nguyệt chợt vang vọng khắp khu rừng u ám này.

Nghe thấy giọng cô vợ trẻ, Trần Lâm vội trừng to mắt ra.

Hắn tìm kiếm phương hướng mà tiếng gọi của Thường Nguyệt truyền tới, sau đó miễn cưỡng ngồi dậy quay đầu nhìn sang.

Ở nơi đó, hắn dường như có thể thấy được bóng dáng của Thường Nguyệt lờ mờ hiện ra.

Nàng lúc này dường như đang khóc than mà nhìn hắn.

Thấy vậy, trái tim vốn chết lặng của Trần Lâm liền chợt đau nhói.

Hắn cười khổ.

"Đừng có khóc như vậy chứ, ngươi như thế làm sao mà ta có thể ngủ được..."

Trần Lâm giờ đây rất muốn tiến lại bên nàng để dỗ dành đối phương, nhưng hắn hiện tại hoàn toàn không biết cách làm sao để thoát khỏi nơi này.

"Grao!!!"

Quay đầu lại nhìn thấy Cự Ảnh Báo sát khí đùng đùng tiến lại gần, Trần Lâm cười khổ một tiếng.

Nhưng nháy mắt Trần Lâm liền điều chỉnh lại tâm trạng của mình, quay đầu để lại cho Thường Nguyệt một ánh mắt yên tâm, Trần Lâm thì thầm với nàng:

"Ta sẽ thắng, đừng lo, ta sẽ thắng và trở lại bên ngươi."

Nói dứt câu xong, Trần Lâm liên đưa cánh tay còn lại lên trước ngực, hắn nắm chặt cổ áo của mình.

...

Lưu Lăng Vân nhìn thấy cử chỉ của đệ tử nam trước mắt, nàng ngược lại không quá để ý.

Thứ chân chính khiến Lưu Lăng Vân thấy kỳ lạ là ánh mắt của đối phương trong một sát na kia.

Mặc dù rất nhanh nhưng nàng tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.

Trong mắt đối phương vừa rồi đã tỏa ra một tia hắc quang.

Từ trong ánh mắt đấy, Lưu Lăng Vân thấy được rất nhiều thứ.

Hỗn loạn, điên cuồng, tà dị...

Dị biến như thế làm cho trưởng lão của Kim sơn chợt nhíu mày.

Nàng cảm thấy dị biến vừa rồi cứ giống như là dấu hiệu của nhập ma vậy.

"Đùa gì thế, luyện khí kỳ làm sao lại có tâm ma để mà nhập?"

Tâm ma là một thứ vô cùng đáng sợ, bất kỳ tu sĩ nào muốn đạt thành tựu chí cao, vấn đỉnh tiên lộ đều bắt buộc phải trải qua tâm ma quấy phá.

Mặc dù thường nói tâm ma xuất phát từ nội tâm của sinh linh, vì vậy bất kỳ cá thể nào đều có thể bị nhập ma.

Nhưng sự thật thì cũng phải vậy, tâm ma xuất phát từ nội tâm của sinh linh, đúng, nhưng chưa đủ, tâm ma còn đến từ thế giới bên ngoài nữa.

Tu sĩ càng lên cảnh giới cao, càng hiểu sâu hơn về bản chất của thế giới, hắn liền càng nhanh phải đối mặt với tâm ma của mình, bởi vì khi tu sĩ tìm hiểu thế giới, thế giới cũng ngược lại đang không ngừng hiểu ngươi.

Tâm ma chính là cách thế giới hiểu ngươi.

Người cùng tâm ma tranh đạo, chính là người cùng thiên đạo phản biện nhau về sự tồn tại của hắn.

Chứng minh được bản tâm của mình, ngươi là chân thực.

Không chứng minh được bản tâm của mình, ngươi là giả tạo.

Từ đấy có thể thấy được, cùng tâm ma tranh đạo là quá trình hung hiểm và cao cấp cỡ nào.

Bình thường chỉ có Kim Đan trở lên, sống đủ lâu, tìm hiểu đủ sâu về tiên lộ và thế giới thì mới có thể phát động tâm ma chi chiến.

Cấp độ Luyện Khí Kỳ còn quá thấp không nói, sống cũng không đủ lâu, ngươi lấy cái gì để mà hiểu được thế giới để mà có tư cách tranh đạo với trời đây?

"Hẵn là trùng hợp... nhỉ?"

"Roẹt!"

Tiếng vải vóc bị xé toạc vang lên khiến Lưu Lăng Vân chợt định thần không còn nghĩ ngợi lung tung nữa.

Nàng nghi hoặc nhìn lấy cảnh tượng phía trước, hoàn toàn không hiểu đối phương muốn làm gì.

Bởi vừa rồi Trần Lâm thế mà đã xé toạc áo bào đang mặc để lộ thân trên lõa thể.

Chỉ là rất nhanh, Lưu Lăng Vân liền không còn nghi hoặc nữa, thay vào đó là cực độ chấn kinh.

"Tiểu tử, dừng lại!"

"Trần Lâm!"

Lúc này đây, toàn thân Trần Lâm rực sáng, từng đầu linh văn hiển hiện chạy dọc khắp làn da của hắn, cuối cùng liên kết nhau ở lồng ngực nơi trái tim đang yếu ớt đập từng nhịp.

"Tịch Diệt Chân Bạo Phù!"

Đôi mắt hờ hững nhìn lấy Vu Thiên Sơn cũng đang ngỡ ngàng nhìn hắn, Trần Lâm thì thào một câu như thế hắn liền điềm tĩnh nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.