Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phát điên

Tiểu thuyết gốc · 1574 chữ

(Cảm ơn bác "Dtkienxen" và "THÁNH THƯỢNG THIÊN HẠ" đã đề cử nha hehe.)

"Hửm?"

Cảm thấy đã đến lúc kết thúc trận đấu hờ hững này rồi, Vu Thiên Sơn bình tĩnh bước tới định ra một đòn cuối cùng thì bỗng nhiên hắn thấy được chuyện kỳ quặc.

Đối phương thế mà giờ đây lại ngẩng đầu nhìn hắn và nhe răng cười.

Nhưng này còn chưa phải điều kỳ quặc nhất, thứ khiến Vu Thiên Sơn cảm thấy quỷ dị là đôi mắt đối phương thế mà dần dần biến đen, nhìn kỹ thì mới thấy đó là những tơ máu đen đang lan tràn khắp tròng mắt.

"Lại là trò mèo gì nữa đây?"

Tự hỏi một câu như thế, Vu Thiên Sơn liền vung kiếm chém đối phương.

Chỉ là càng khiến hắn kinh ngạc hơn khi mà giờ đây tại dưới lưỡi kiếm nhanh đến tột cùng của hắn, đối phương có thể sớm phán đoán để lùi lại và né tránh được.

"Ngươi mơ tưởng... ngươi mơ tưởng..."

Nghe thấy đối phương lảm nhảm cái gì đó trong miệng, còn chưa để Vu Thiên Sơn kịp nghe rõ, đối phương liền chợt điên cuồng gào thét.

"Giết ngươi... ta muốn giết ngươi!!!"

Lập tức, khí thế quanh người Trần Lâm liền bùng nổ mãnh liệt.

Đây là biểu hiện của việc thi triển "Ittou Shura".

Nhưng Trần Lâm đã sớm thi triển "Ittou Shura" trước đó rồi, hiện tại lại cưỡng ép thi triển lần nữa, có thể thấy trạng thái của hắn lúc này hỏng bét tới cỡ nào khi liên tục nghiền ép thân thể mình như thế.

Chỉ là lúc này, Trần Lâm hoàn toàn không quan tâm nữa.

Điều duy nhất hắn muốn lúc này đó là.

Giết chết "Cự Ảnh Báo", thoát khỏi địa ngục vô tận này.

"Rống!!"

Cực tốc lao lên, Trần Lâm vung nấm đấm đập tới.

Thấy vậy, Vu Thiên Sơn cũng không nhân nhượng lập tức liền chém.

Có thể nghĩ, dùng nấm đấm để chọi với lưỡi kiếm sắc bén, kết cục của Trần Lâm sẽ như thế nào.

Chỉ là khi cả hai sắp va chạm với nhau, dị biến lại phát sinh.

Trần Lâm lúc này đột nhiên liền toe toét cười.

Vu Thiên Sơn lập tức liền cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng đã quá muộn, lưỡi kiếm hắn đã chém vào cánh tay của đối phương.

"Đại Diệt Viêm Bạo Phù, nổ!"

Ngay lập tức, một cơn sóng nhiệt tỏa ra, cánh tay Trần Lâm bỗng chốc sáng lên vô số phù văn sau đó.

"Oành!!"

Trên sân đấu lập tức nổi lên một cột hỏa hình nấm khiến cho khán giả xung quanh và các trưởng lão, trọng tài đều nhìn lác cả mắt.

Đây là... linh phù nhị giai?

Năm vị trưởng lão kinh dị nhìn nhau, bọn hắn đều có thể từ trong ánh mắt lẫn nhau thấy được vẻ không thể tin nổi.

"Trần Lâm!!!"

Trên ghế khán giả, Thường Nguyệt lúc này đã nhịn không được nữa, nàng điên cuồng hét lớn.

Không hiểu, Thường Nguyệt hoàn toàn không hiểu, tại sao hôm nay hắn lại như thế, tại sao hắn phải liều mạng như thế, chẳng lẽ hắn không tin tưởng nàng sẽ được quán quân hay sao.

Rồi Thường Nguyệt lại nhớ tới sáng hôm nay.

Nàng biết lúc ấy nàng cảm thấy kỳ lạ ở đâu rồi.

Trên người Trần Lâm lúc ấy dường như lờ mờ có cảm giác giống như là... tử khí!

"Không, không, không thể nào, người đang sống vui vẻ yên ổn làm sao lại có tử khí được, nhầm, chắc chắn là nhầm rồi..."

Tự trấn an bản thân như thế, Thường Nguyệt sắc mặt đầy kinh hoãng nhìn xuống sân đấu.

Cột lửa từ từ tán đi, để lộ hai bóng người bên trong.

"Trần Lâm! Ngươi không sao..."

Dùng ý niệm để câu thông, Thường Nguyệt chưa nói hết câu, nàng liền chợt chết lặng.

Cảm giác kia... tuyệt không sai được.

Tử khí, rất nồng nặc tử khí.

Mặc dù cách xa hàng trăm mét, Thường Nguyệt vẫn có thể nhìn rõ dị thường của Trần Lâm lúc này.

Gương mặt hòa ái ôn nhu kia, nụ cười tỏa nắng có thể gột rửa tâm hồn nàng kia, đôi mắt điềm tĩnh kia giờ đây tất cả đều biến mất.

Còn lại chỉ có sự chết chóc và điên cuồng tới cực điểm.

"Ah... ah, không thể nào... Không thể nào!"

Không còn kiên nhẫn nữa, Thường Nguyệt cắn răng làm liều, từ trên ghế khán đài nàng hướng về sân đấu phóng tới.

Mặc dù biết tự ý can thiệp trận đấu là vi phạm môn quy vô cùng nghiêm trọng, tồi tệ nhất thậm chí có thể là kết cục tiền đồ toàn hủy, Thường Nguyệt lúc này đều không quan tâm, nàng dù chết ở đây cũng sẽ không hối hận, nhưng nếu hiện tại không hành động, nàng cảm giác mình sau này khó mà tự tha thứ cho bản thân được nữa.

Tại trong ánh mắt ngờ vực hoặc hoảng sợ của người xung quanh, Thường Nguyệt nhảy khỏi ghế hàng ghế khán giả.

Ngay khi nàng chuẩn bị tiếp cận sân đấu, một giọng nữ lạnh lùng liền vang lên.

"Ngươi muốn làm gì."

Lập tức, khí thế Kim Đan tỏa ra không xót một chút gì, Lưu Lăng Vân lạnh lùng chặn trước mặt Thường Nguyệt.

Lúc này đây, trong lòng nóng như lửa đốt, Thường Nguyệt cũng không quan tâm người trước mắt có phải Kim Đan hay không Kim Đan nữa, nàng vội vàng quát lớn.

"Tránh ra!"

"Ngươi biết mình đang làm gì chứ?"

"Mau tránh ra, Trần Lâm sắp không được rồi, mau tránh ra cho ta đi cứu hắn!!"

Vừa nói, Thường Nguyệt vừa cắn răng ngạnh kháng khí thế của Kim Đan đang đàn áp để bước lên.

Thấy vậy, mí mắt Lưu Lăng Vân càng nhíu chặt hơn, nàng hừ lạnh một tiếng liền gia tăng áp lực.

Lập tức Thường Nguyệt liền bị ép nằm dẹp trên mặt đất, chỉ có thể trơ cả mắt nhìn lấy diễn biến trên sân đấu.

...

Tại khoảnh cách gần bị cột lửa bao phủ, trạng thái của Vu Thiên Sơn hiện tại không phải là tốt lắm, toàn thân chật vật, nhiều chổ có dấu hiệu của bị bỏng nặng, nhưng dù vậy nhìn về tổng thể hắn vẫn còn tốt vô cùng.

Ngược lại, Trần Lâm giờ đây không chỉ thiếu mất một tay, toàn thân hắn đã hoàn toàn cháy đen.

Nhưng dù vậy hắn vẫn còn sống nhờ vào việc đã phủ lên người linh văn phòng ngự để không đột tử và duy trì sự sống nhờ sinh lực mà Thường Nguyệt chia sẻ qua, chỉ là như vậy thì tình trạng của hắn lúc này cũng không mấy khả quan lắm.

Nhưng Trần Lâm vẫn không để ý chút nào, hắn vẫn điên cuồng tươi cười, thân thể hơi cong sau đó phóng tới.

Giờ khắc này, Vu Thiên Sơn cảm thấy vô cùng phẫn nộ, hắn không ngờ là bản thân lại có ngày lại bị chật vật như vậy bởi một kẻ yếu đuối như kẻ trước mắt, hắn muốn nghiền nát đối phương, nhưng khi thấy đối phương bất chấp mang theo thân tàn lao tới, Vu Thiên Sơn lập tức liền tỉnh táo lại.

Cho dù kiêu ngạo, hắn cũng đồng thời là thiên kiêu, rất biết dùng đầu óc.

Nhận ra tình huống có trá, Vu Thiên Sơn lợi dụng ưu thế tốc độ để duy trì khoảng cách với đối phương.

"Tốt rồi, chỉ cần lại..."

Còn chưa kịp nghĩ ra bước tiếp theo, bỗng nhiên, Vu Thiên Sơn liền cảm thấy bản thân liền bị bao phủ bởi một thứ gì đó.

Cảm giác này rất quen thuộc, thường xuyên tiếp xúc với Trúc Cơ trong gia tộc, hắn lập tức liền nhận ra thứ này là gì.

"Thần thức?"

Cảm giác tê cả da đầu xuất hiện, Vu Thiên Sơn hiểu rõ ý nghĩa của một tên Phù sư có thần thức và không có thần thức khác nhau ở chổ nào.

Không có thần thức, Phù sư chỉ có thể vẽ phù bằng tay.

Nhưng có thần thức, đối phương liền không chỉ có thể cùng lúc vẽ nhiều tấm linh phù mà còn có thể vẽ linh phù ở bất kỳ vị trí nào bị thần thức bao phủ.

Toàn thân hắn giờ đây đang bị thần thức của đối phương bao phủ.

"Phá!"

Lập tức bộc phát kiếm ý, Vu Thiên Sơn nhanh chóng cách ly bản thân.

Quả nhiên lập tức, có mười mấy giọt máu từ dưới đất nổi lên nhanh chóng hóa thành linh phù để công kích nhưng bị Vu Thiên Sơn sớm dự đoán và trảm diệt.

Nhưng một chút trì hoãn này vừa hay tạo thời cơ cho Trần Lâm tiếp cận.

Vu Thiên Sơn tại trong ánh mắt của đối phương thấy được vô tận điên cuồng và không muốn sống.

Đồng thời hắn cũng cảm giác được luồng nguy cơ kia.

Nhất là khi nhìn thấy trên chân đối phương đang có vô số linh văn dần phát sáng, luồng nguy cơ kia càng phát trướng lên.

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.