Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm ma hiển hiện

Tiểu thuyết gốc · 1558 chữ

(Cảm ơn bạn "Tớ iu Cậu" đã đánh giá nha hehehe.)

"Ồ, đứa nhóc này lại có thể dung hợp linh phù đến mức này, thật ngoài ý muốn a."

Trên đài cao, Lý Tinh Thần nhìn thấy động tác của Trần Lâm, hắn liền lập tức nhận ra Trần Lâm đây là muốn làm gì.

"Dung hợp linh phù? Đó là gì?"

Nghe thấy Lý Tinh Thần nói vậy, Chu Chỉ Ngọc đứng ở một bên cũng hiếu kỳ hỏi, Lưu Lăng Vân thì vẫn làm mặt nghiêm trọng như muốn đánh người như mọi khi nhưng ánh mắt của nàng lúc này cũng liếc qua tựa như đáng nói "Ta hiếu kỳ, ngươi mau giải thích đi."

Thấy mọi người đều nhìn mình như vậy, Lý Tinh Thần chỉ có thể cười khổ sau đó bất đắc dĩ lên tiếng.

"Dung hợp linh phù, là một thao tác thường thấy của Phù sư, bằng cách lợi dụng nguyên tắc gia tăng về lượng để biến đổi về chất, phù sư có thể cưỡng ép dung hợp hai tấm linh phù ít thuộc tính bài xích với nhau để từ đó hình thành một loại linh phù cao cấp hơn."

"Ách, nghe có vẻ đơn giản, thao tác đấy phổ biến lắm không?"

Chu Chỉ Ngọc ngờ vực hỏi.

Lý Tinh Thần chú tâm vào diễn biến trận đấu bên dưới, hắn vừa lên tiếng.

"Rất phổ biến, Phù sư đạt tới nhị giai đều phải biết thao tác này."

Nghe vậy, Lưu Lăng Vân ở một bên liền nhíu mày sau đó bất mãn nói:

"Đã phổ biến như thế ngươi còn ngạc nhiên làm cái gì, một tên Phù sư tam giai như ngươi chẳng lẽ còn chưa nhìn quen mắt mấy trò vặt này sao?"

Thấy Lưu Lăng Vân bất mãn như thế, Lý Tinh Thần liền lắc đầu, sau đó bắt đầu giải thích:

"Ngươi không hiểu rồi, để dung hợp linh phù cũng không phải là tùy ý nắm hai tấm linh phù lại đè lên nhau liền được, cần một chút điều kiện nhất định, trong đó cơ bản nhất là linh phù phải vừa mới họa xong trong vòng năm phút mới có thể tiến hành dung hợp với linh phù khác được, vì vậy có thể nói, có thể dung hợp bao nhiêu linh phù thì tùy vào tốc độ họa phù của Phù sư."

Nghe thế, Lưu Lăng Vân cái hiểu cái không, nàng liền nhíu mày hỏi:

"Nói nhiều như thế làm gì, vậy một tên Nhị giai có thể dung hợp bao nhiêu linh phù, và thằng nhóc kia vừa dung hợp bao nhiêu linh phù?"

"Phù sư nhị giai à, bình thường thì la ba tấm, người xuất sắc thì mười tấm, ngươi kiệt xuất thì bốn mươi đến sáu mươi tấm tùy vận khí, còn vị đệ tử gọi là Trần Lâm kia sao, hắn vừa dung hợp... một trăm hai mươi tám đầu linh văn cũng có nghĩa là một trăm hai mưới tám tấm linh phù."

Nghe thế, những người khác đều bị chấn kinh.

Này chẳng phải nói tên nhóc kia còn chưa Trúc Cơ nhưng đã có trình độ vượt qua rất xa Phù sư nhị giai kiệt suất nhất rồi sao, này là loại quái vật gì mới làm được vậy?

Thấy mọi người có biểu lộ không hợp thói thường vô cùng, Lý Tinh Thần cũng biết mọi người có hiểu nhầm gì đó rồi, vì vậy hắn liền giải thích:

"Các ngươi cũng không cần chấn kinh như thế, đối phương có thể dung hợp nhiều linh phù như thế cũng không phải chuyện phi lý đến cỡ nào, này là bởi năng lực họa phù bằng máu của đối phương tương đối đặc biệt có thể trong thời gian ngắn chế tạo ra số lượng lớn linh phù, nên theo lý thuyết thì đối phương quả thật có thể thao tác như thế đem hơn một trăm tấm linh phù dung hợp lại với nhau."

"Xì, còn tưởng thế nào, thì ra cũng chỉ là trục lợi mà thôi, nhưng dù cho đối phương cũng có là yêu nghiệt đi chăng nữa thì thất bại cũng là chú định rồi, làm sao có thể vượt qua được kỳ lân của Vu gia ta chứ haha."

Vu Thiên Bảo một bên vừa âm thầm lau mồ hôi hột, ngoài mặt thì vẫn khoác lác như thế.

Nhi tử của hắn có thiên phú tuyệt luân như vậy, hắn sao có thể mất lòng tin được chứ, ài, sai thật là quá sai mà.

Gặp đối phương khoác lác như vậy, mọi người cũng mất đi ý niệm muốn giao lưu, đều quay mặt nhìn trở lại sân đấu để xem tiếp.

...

"Ngũ Hành Phá Luân Quang!"

Tụ tập hơn trăm đầu linh văn, đây có thể nói là một trong các át chủ bài cuối cùng của Trần Lâm, chỉ sau một .

Nhìn đồ án hình tròn bên trong nội uẩn năm màu sắc trộn lẫn với nhau, Trần Lâm ước lượng thử liền biết được thứ này chất chứa uy lực đã tiệm cận vô cùng linh phù nhị giai rồi.

"Diệt!"

Thần quang rực rỡ, ngũ sắc luân chuyển.

Một luồng khí tức nguy hiểm dần dần tản ra khiến Trần Lâm và Vu Thiên Sơn ở khoảng cách gần đều cảm thấy bị kìm nén.

Nhưng chỉ vậy mà thôi.

Cảm thấy bị kìm nén thì kìm nén, Vu Thiên Sơn vẫn vô cùng lạnh nhạt, hắn khinh thường hừ một tiếng liền cho ra đánh giá:

"Nhợt nhạt!"

Vung kiếm chém, lập tức kiếm khí cùng thần quang va chạm.

Uy lực kinh hãi thế tục khiến cho đất cát xung quanh lập tức bị thổi bay, Trần Lâm cũng nhịn không được mà đưa tay lên để che lấy tầm mắt trước cường quang chói lóa và cát bụi mù mịt đang ập tới.

Mất một hai giây để giao tranh kết thúc.

Một lần nửa mở mắt ra, Trần Lâm ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.

Mặt đất phía trước tại uy lực to lớn của "Ngũ Hành Phá Luân Quang" đã trở thành một cái hố to, chiều sâu cũng có một hai mét.

Uy lực có thể nói là rất không hợp thói thường, nhưng càng khiến Trần Lâm cảm thấy không hợp thói thường đó là Vu Thiên Sơn vẫn đứng ở cạnh miệng hố, toàn thận ngoại trừ có chút dính lấy đất cát ra liền không có bất kỳ vết thương nào khác.

"Xem ra đây là tất cả những gì ngươi có rồi? Chỉ dựa vào những trò mèo này mà ngươi vọng tưởng có thể đứng ngang hàng với ta sao?"

Nghe đối phương nói vậy, Trần Lâm liền cười khổ.

Phải, mọi thủ đoạn của hắn đứng trước đối phương đều trở nên nhợt nhạt và dễ dạng vỡ vụn như thế, Trần Lâm cảm thấy quen thuộc, cảm giác này hắn dường như đã trải qua ở đâu đó rồi thì phải.

À, còn xa lạ gì chứ, chẳng phải đêm nào trong cơn ác mộng, hắn đều phải trải qua cảm giác bật lực như thế này sao, cảm giác bất lực, cô quạnh, trống vắng tới cực điểm, không có bất kỳ ai để dựa vào, không có bất cơ hội gì để hi vọng, hắn chỉ có thể bất lực đón nhận lấy kết cục của mình.

Hắn rốt cuộc là dựa vào đâu để đứng ở đây cơ chứ...

Không hiểu sao giờ phút này, Trần Lâm lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Không gian xung quanh hắn dần dần mờ nhạt dần dần vặn vẹo sau đó nhanh chóng định hình lại.

Cảm nhận được yêu phong quét qua người, Trần Lâm trừng to mắt hoàn toàn không thể tin được.

Sao có thể, hiện tại còn là ban ngày, sao nơi chết tiệt này lại có thể xuất hiện?

Nhìn cảnh tượng rừng rậm hoang vu trước mắt, Trần Lâm run rẩy hoàng toàn không thể tin vào mắt mình.

Ngay lúc này, một tiếng gầm rú vang lên thức tỉnh Trần Lâm còn đang bở ngỡ.

Hắn nhìn về phía trước.

Vu Thiên Sơn vẫn đứng đó lạnh lùng nhìn hắn.

Chỉ là lời nói ra khi đối phương mở miệng lại không phải ngôn ngữ mà là tiếng gào thét của Cự Ảnh Báo.

"À, hiểu rồi, thì ra đây là tâm ma của ta sao..."

Đến đây, Trần Lâm hiểu, đều hiểu.

Nỗi sợ sâu thẩm nhất của hắn cũng không phải là sợ hãi cái chết, cũng không phải là sợ hãi Cự Ảnh Báo hay khu rừng hoang vu kia.

Nỗi sợ nguyên thủy nhất, sâu thẩm nhất của hắn là cảm giác bất lực ngay lúc này.

Bất lực không thể làm gì, bất lực không thể khống chế vận mệnh, bất lực phải nhìn lấy kết cục của mình đang tới, trong khi hắn không thể làm được gì cả, không thể làm được gì cả...

"Haha... hahahaha... ta không tin thần, ta không tin quỷ, ta càng không tin ma, ngươi mơ tưởng ngăn ta phản kháng, ngươi mơ tưởng!!"

"Giết ngươi, ta muốn giết ngươi!!!"

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.