Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ yếu thì cúi cái đầu xuống

Tiểu thuyết gốc · 1556 chữ

(Cảm ơn "zXgKL92518", "Hoangson02ed", "vô thượng kỷ nguyên", "Quỷ Tiên" và "Người bên lề" đã đề cử nha, hai ngày thi liên tục nên không có chương hehehehe.)

"Hồi hộp sao..."

Cảm nhận nội tâm của mình lúc này lại dị thường tĩnh lặng, Trần Lâm cười nhạt một tiếng liền cười đáp:

"Ta hiện tại rất tốt, cực kỳ tốt."

Nói xong, Trần Lâm liền đứng người dậy và tiến về sân đấu.

Trận của Thường Nguyệt đánh xong thì cũng là thời điểm trận đấu của hắn với Vu Thiên Sơn chuẩn bị bắt đầu.

Từng bước đi tới, Trần Lâm chợt hồi tưởng lại những ký ức mà hắn đã trải qua một thế này.

Từ khi còn là một hoàng tử của một quốc gia phàm nhân, cho đến khi gia nhập tông môn, ra ngoài mạo hiểm kém chút chết mất, gặp được Thường Nguyệt, cuộc sống dần tốt hơn,... , cho tới bây giờ hắn sắp chuẩn bị được giao thủ với thiên tài trăm năm mới xuất hiện một lần của tông môn.

Tất cả những ký ức ấy, những trải nghiệm ấy đều là gốc rễ hình thành nên con người bây giờ.

Gọi theo khái niệm của triết học thì đấy là quá trình phản ánh hiện thực khách quan vào trong não bộ để hình thành nên ý thức với cái tên là "Trần Lâm".

"Hah, gần bắt đầu trận đấu rồi mà ta đang nghĩ cái gì thế này, cảm giác cứ như là hồi quang phản chiếu vậy, haha..."

Trần Lâm u buồn cười một tiếng, hắn cuối cùng cũng đi lên sân đấu.

Vu Thiên Sơn lúc này cũng đã bước lên cùng lúc với hắn.

Cả hai đứng đối diện quan sát lẫn nhau.

Vốn dĩ đã lường trước Vu Thiên Sơn rất kinh khủng.

Nhưng hôm nay mới được đứng ngang hàng và đối diện với đối phương, Trần Lâm mới sâu sắc cảm nhận được người này đáng sợ tới nhường nào.

Không có chút linh lực nào toát ra, đối phương chỉ ôm kiếm đứng đó, ánh mắt lạnh nhạt đăm đăm xem hắn, Trần Lâm liền cảm nhận được một loại cảm giác sắc bén tới dị thường, tựa như lúc này đây đang có hàng trăm hàng ngàn thanh kiếm đồng loạt chỉ vào người hắn vậy.

Nếu là bình thường, Trần Lâm lúc này tuyệt đối sẽ khiếp đảm tới dựng tóc gáy.

Chỉ là giờ đây tiến vào trạng thái kì lạ, hắn lúc này dị thường bình tĩnh, ánh mắt lạnh nhạt yên tĩnh trực diện lấy ánh mắt sắc bén của đối phương, mặc dù thua thiệt về chiến lực, nhưng về khí thế, Trần Lâm lúc này đã không kém hơn tí nào.

"Ồ, ngươi có đôi mắt thú vị thật đấy."

Giằng co thêm vài giây, Vu Thiên Sơn liền có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh hắn liền đạm mạc trở lại nhưng vẫn cho ra một đánh giá như thế.

Nghe vậy, Trần Lâm cũng chợt hiếu kỳ mà hỏi:

"Được đại danh đỉnh đỉnh Vu thiếu gia khen quả là vinh hạnh của tại hạ, không biết Vu thiếu gia đây thấy thú vị ở điểm nào đây."

Vu Thiên Sơn thấy thái độ đối phương cũng lễ phép và biết điều như vậy, không nỡ đánh mặt người tươi cười, hắn nhún vai một cái cũng tùy tiện giải thích:

"Ngươi rất yếu, vô cùng yếu, nhưng ngươi lại có ánh mắt của kẻ mạnh, này giống như một con thỏ trắng nhưng lại có đôi mắt của diều hâu vậy, rất kỳ quái, nhưng cũng rất thú vị."

"Vu thiếu gia quá khen rồi, tại hạ cũng thường mà thôi."

"Khen à... này thì cũng chưa chắc, đấy cũng có thể là một loại mỉa mai đấy."

Vừa nói, Vu Thiên Sơn vừa bình tĩnh rút kiếm.

"Thỏ trắng cần có ánh mắt của thỏ trắng là để nó có thể khuất phục và cầu lòng thương xót của hùng sư hổ báo tha mạng, cho dù có vô dụng đi chăng nữa nhưng chung quy là cũng có giá trị nào đấy, nhưng một con thỏ trắng yếu đuối lại dám dùng ánh mắt của kẻ săn mồi để nhìn những kẻ săn mồi khác chỉ khiến nó chết sớm hơn mà thôi. Giống như ngươi hiện tại vậy, ta vô cùng khó chịu với ánh mắt của ngươi lúc này, là kẻ yếu thì nên có tư thái của kẻ yếu và tự giác của kẻ yếu. Thấy ta kẻ mạnh như ta thì cúi thấp cái đầu xuống, khệnh khạng như thế coi chừng không còn đầu để đâu."

Nói đến đây, ánh mắt Vu Thiên Sơn đã sắc bén tới cực điểm chứng tỏ tâm trạng của đối phương lúc này cũng quả thật không tốt như lời đối phương nói.

Thấy vậy, Trần Lâm cũng không hoảng sợ, hắn bình tĩnh cười cợt một tiếng cũng không làm đáp lại nữa.

Ý định của cả hai giờ phút này đã quá rõ ràng rồi.

Không có chổ cho thiện chí hay hòa ái.

Chỉ có giẫm đạp lên nhau để thượng vị, để có thể đi tiếp mà thôi.

Rút ra trường kiếm của mình, Trần Lâm cũng bắt đầu súc thế trong lúc chờ đợi.

Bầu không khí dần dần trở nên vô cùng căng thẳng, từng giây trôi qua, tại một thời điểm nào đó, màn sáng trận pháp đột ngột xuất hiện đại biểu cho trận đấu chính thức bắt đầu.

"Trần Lâm ngươi đừng cố quá đấy, cảm thấy không được nữa liền từ bỏ, sẽ không có ai cười cợt ngươi đâu."

Đến giây phút này, Thường Nguyệt vẫn không quên nhắc nhở.

Cảm nhận được Thường Nguyệt quan tâm đến mình như vậy, Trần Lâm cảm giác trong lòng ấm áp, hắn ôn nhu đáp:

"Ta tự có chừng mực mà."

Vừa nói xong, Trần Lâm liền lập tức thi triển tuyệt chiêu.

"Ittou Shura!!"

Khí thế toàn thân bộc phát, Trần Lâm nhấc kiếm lao tới.

"Roẹt!"

Vạch một đường lớn ở cổ tay, máu tươi tung tóe ra liền hóa thành mười mấy mai huyết phù ồ ạt lao tới Vu Thiên Sơn, tận dụng thời gian này, Trần Lâm lập tức vòng sau ý định hai mặt giáp công để công kích.

Trong trạng thái "Ittou Shura", tốc độ của hắn rất nhanh, tốc độ kích phát của huyết phù cũng nhanh không kém gì, chỉ là...

"Nhàm chán!"

Nhấc kiếm liền chém, kiếm ảnh lướt qua, tất cả huyết phù trước mắt liền đồng loạt mẫn diệt.

Trần Lâm vung kiếm chém tới, Vu Thiên Sơn dễ dàng nhích người liền có thể tránh được, nhưng đối phương chém tới một kiếm, Trần Lâm liền đỡ không nổi.

"Phốc!!"

Kiếm lẫn người đều bị chém xuyên, Trần Lâm theo quán tính bị văng đi mấy bước liền đổ xuống, máu tươi thuận theo miệng vết thương ồ ạt trào ra.

"Trần Lâm!! Mau đầu hàng đi, ngươi không đánh tiếp được đâu!"

Trên khán đài, chứng kiến vừa giao thủ một chiêu, Trần Lâm liền bị thương nặng, Thường Nguyệt liền bị gấp đến trừng to mắt, trong lòng gấp như lửa đốt.

Nàng vừa thông qua [Đồng khí liên chi] và [Đồng cam cộng khổ] để chia sẻ trạng thái trọng thương của Trần Lâm lúc này vừa gặm đan dược để trên sân đấu Trần Lâm có thể nhận được dược lực để hồi phục.

Trong lòng thì không ngừng hối thúc Trần Lâm mau dừng lại đi.

Chỉ là không biết vì sao, lúc này trên sân đấu, Trần Lâm lại vờ như không nghe thấy.

"Đứng lên đi, kiếm ta còn chưa chém vào nội tạng đâu, đứng dậy mà nhìn ta với ánh mắt vừa nãy nữa đi."

Bình tĩnh đi tới, ánh mắt Vu Thiên Sơn lạnh như băng, hắn dùng lời nói đầy thách thức để gọi Trần Lâm tựa như đang mỉa mai rằng "Tư thái kiêu căng vừa nãy của ngươi đâu rồi?"

Khụy gối trên mặt đất, không quan tâm tới lời trêu chọc của đối phương.

Trần Lâm ôm bụng, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt.

Nhìn thấy dưới thân mình giờ đây ướt át bởi máu tươi, trong lòng thì đau đến chết đi sống lại, đau đến mức nội tâm rên rỉ không thôi, mặt ngoài Trần Lâm vẫn tươi cười khẽ nói.

"Thật nhiều máu tươi a, vừa tốt ta đang cần, vậy là không cần rạch tay nữa rồi."

"Lên đi, Bách Phù Quy Nhất!"

Gượng ép kết thủ ấn, máu tươi trên mặt đất lập tức tựa như có linh nhanh chóng hình thành vô số đầu linh văn.

Từng cái linh văn vốn riêng lẻ và độc lập giờ khắc này tại ý chí của Trần Lâm kêu gọi, chúng nó nhanh chóng liên kết lại, nhanh chóng thăng hoa với nhau.

Hơn trăm đầu linh văn của linh phù nhất giai cao cấp bao hàm đầy đủ ngũ hành linh lực nhanh chóng luân chuyển hình thành một loại linh văn mới phức tạp hơn, nguy nga hơn.

"Ngũ Hành Phá Luân Quang!"

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.