Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sau trận chiến

Tiểu thuyết gốc · 1539 chữ

(Cảm ơn "Dtkienxen", "Jineek2005" và "Quỷ Tiên" đã đề cử nha.)

"Ỏ, Vân tỷ ngươi nhìn kìa, đứa nhỏ này thật ôn nhu nha, giống hết như ngươi vậy hì hì."

Chu Chỉ Ngọc vừa cười tươi tắn vừa ghẹo Lưu Lăng Vân đứng bên cạnh khiến cho nữ trưởng lão của Kim sơn không khỏi bất đắc dĩ lật mắt liếc xéo nàng một cái.

Mặc dù nàng cũng cảm thấy đứa nhóc kia rất giống mình ở phong thái và cách thức chiến đấu, nhưng về phần ôn nhu á... ừmm, này thì còn phải cân nhắc thêm, nàng mặc dù cũng không phải là không có lúc dễ tính nhưng còn với tùy người nữa cơ, đại đa số thời điểm nàng vẫn thích làm xằng làm bậy hơn.

Chỉ là trong lòng không đồng ý thì không đồng ý, Lưu Lăng Vân cũng không có để tâm hay phản bác mà mặc cho sư muội trêu chọc, mặt nàng thì vẫn đơ ra tựa như đã quen, nhưng trong lòng, Lưu Lăng Vân giờ phút này cũng rất hài lòng bởi biểu hiện của Thường Nguyệt, nàng chưa từng nhìn thấy hạt giống tiềm năng nào lại vừa ý mình như thế, không chỉ thực lực siêu quần bạt tụy, tính cách của tiểu nữ hài này cũng rất hợp khẩu vị của nàng, nếu như có thể gia nhập Kim sơn, sau đó lại mài giũa một chút thì không chừng tương lai tông môn sẽ lại ra thêm một vị "Chiến thần" nữa như nàng.

"Ừmm, có lẽ lại quan sát thêm một trận nữa xem sao rồi sau đó quyết định có nên thu đồ hay không vậy."

Lưu Lăng Vân thầm nghĩ như thế.

Bản thân nàng là người phóng khoáng tùy hứng và không thích trói buộc, vì vậy Lưu Lăng Vân cũng không thích thu nhận đồ đệ chút nào, chỉ tiếc thân cư chức cao, mỗi năm nhận đãi ngộ không tệ từ tông môn nàng cũng phải có trách nhiệm thay tông môn bồi dưỡng đệ tử ưu tú, làm trưởng lão đã mấy chục năm rồi nhưng vị trí đệ tử dưới trướng vẫn bỏ trống, bị sư tôn cũng là phong chủ dạo này quở trách không ít lần khiến cho Lưu Lăng Vân đã sớm chán ngấy, giờ đây đã tìm thấy hạt giống phù hợp, nàng cũng định hiện tại liền lắp cái chổ trống này cho xong thủ tục để đỡ phiền phức thêm nữa.

Còn về làm sao chỉ dạy đệ tử thì ờmmm... có lẽ là giao nhiều nhiệm vụ chút để đối phương làm là được đi, làm vậy thì hiệu quả rèn luyện cũng rất tốt, mình lại cố mà thêm chút chổ tốt cho đối phương nữa thì hẵn là sẽ thành thục sớm thôi, đến lúc đấy liền có cái để mà bàn giao cho tông môn.

"Không nghĩ tới chỉ đi một chuyến ngoại môn liền có phát hiện lớn như vậy hắc hắc, sư tôn ơi sư tôn, sau này ngươi cũng hết cớ để mắng ta rồi nhá hắc hắc."

...

[Giáp luyện tập (Vàng kim) (Tạm thời vô hiệu hóa còn 1 giờ 15 phút) : Khi mặc vào, tất cả các hạng năng lực liên quan đến chiến đấu của người mặc đều sẽ bị hàng một nửa, khi tháo giáp thì sẽ trả lại về như cũ đồng thời nhận thêm buff 150% cho tất cả các hạng năng lực liên quan đến chiến đấu, thời gian hiệu lực của buff bằng khoảng thời gian lần mặc giáp gần nhất. Ngoài ra trong lúc mặc, nếu người dùng nhận phải công kích chí mạng, giáp luyện tập sẽ lập tức giải trì ràng buộc, thay người dùng cản trở đòn chí mạng ấy, nhưng sau đó sẽ không có buff tăng cường.]

Nhìn ô đồ của [Giáp luyện tập] giờ đây đã chuyển sang màu xám tro, Trần Lâm an tâm thở dài một hơi.

Hắn còn sợ thứ này chỉ có thể ngăn cản một lần vết thương chí mạng xong liền biến mất chứ, thì ra là chỉ tạm thời bị vô hiệu hóa mà thôi, biết được điều này khiến cho Trần Lâm bớt được một chút nổi lo sau này.

Nhìn vào thời gian cooldown của "Giáp luyện tập", Trần Lâm suy tư không rõ một giờ mười lăm phút này là thời gian cooldown cố định mỗi lúc giáp hỏng hay là thời gian cooldown này có thể thay đổi dựa theo cường độ của đòn công kích chí mạng mà bộ giáp đã triệt tiêu, bởi hắn cảm thấy cái thời gian đếm ngược này hơi lẻ một chút, Trần Lâm muốn biết được vì nếu mà đó là thời gian cố định thì cũng đồng nghĩa với việc Thường Nguyệt có thể dùng bộ giáp như một thủ đoạn phòng ngự thường xuyên trước các kẻ địch mạnh hơn mình, nhưng nếu đòn công kích chí mạng càng mạnh cooldown càng lâu vậy thì sau này phải đi đứng cẩn thận một chút, nếu không lỡ có chẳng may chọc phải đại lão sau đó bị đối phương tùy ý nghiền một cái bộ giáp này liền phải cooldown 999 năm thì cảm giác sẽ không vui lắm đâu.

"Ahh, cảm giác đánh xong một trận đã tay như vậy thoải mái thật đấy."

Đang lúc Trần Lâm suy tư vài thứ, Thường Nguyệt sau khi dìu Trầm Linh Nhi vào sau khán đài để cho các đệ tử y tế tiếp nhận để trấn an lại tâm lý bất ổn của đối phương lúc này xong, nàng liên quay về chổ ngồi của mình trong phòng chờ, tâm lý vô cùng thoải mái liền dùng ý niệm câu thông Trần Lâm để tâm sự một chút.

Thấy tâm trạng Thường Nguyệt tốt như vậy, Trần Lâm cũng tươi cười, hắn cũng dùng ý niệm để đáp lại Thường Nguyệt.

"Quả thật là một trận đấu rất mãn nhãn, nhưng lúc cuối đó là như thế nào đấy, ta cũng không nhớ ngươi có thói quen nhân từ với đối thủ của mình nha?"

"Nhân từ? Ta có sao?"

Nghĩ lại bản thân vừa rồi, nếu là ngày bình thường thì đã sớm trọng quyền đả kích đối phương, làm gì có chuyện ngồi tâm sự giữa trận đấu như thế.

Chỉ là...

"Có lẽ là ta thật nhân từ một chút đi, nhưng ngươi biết không, ta cảm giác lại khá thoải mái lúc này, màn thể hiện vừa rồi của tiểu áo bông thật sự khiến ta rất ưa thích, vì thế nên là ngươi thấy ta ủy mị ta cũng chịu, dù sao ta thấy vui vẻ nha hắc hắc."

"..."

Trầm mặc trong chốc lát, Trần Lâm liền thở dài không còn cong cong lượn lượn nữa mà nói thẳng:

"Lúc trước ta quả thật đã làm ra chút lỗi lầm với cô nương kia, món nợ ấy sau này ta sẽ tìm cách trả lại, ngươi không cần phải thay ta cảm thấy thương tiếc cho đối phương như thế đâu."

"Ách, ngươi nghĩ nhiều, ta không phải, ta không có cảm giác thiệt thòi cho đối phương."

Thường Nguyệt vội vàng phủ nhận, nhưng ở cạnh nhau từ bé, Trần Lâm lập tức liền nghe ra giọng điệu lúng túng và gấp rút của đối phương, hắn liền vừa thở dài vừa lắc đầu.

Hắn làm sao lại không biết được cô nàng này muốn thay hắn bù đắp lại cho Trầm Linh Nhi nên mới có cảnh tượng vừa rồi cơ chứ.

Này là cô vợ trẻ vừa muốn thay hắn giải quyết nhân quả và đồng thời cũng lo sợ hắn lại có quan hệ mập mờ trở lại nên mới ngăn cách mọi khả năng để hắn có lại liên hệ với Trầm Linh Nhi.

Chỉ là cần gì như thế chứ, dù sao hắn cũng chưa từng có ý nghĩ muốn quay lại khoảng thời gian sống trong bầu không khí tràn đầy thuốc súng như khi ấy.

"Ài được rồi, ta quả thật muốn thay ngươi làm một chút gì đó để bù đắp cho con gái nhà người ta, nhưng ngươi đừng hiểu lầm, ta quả thật cũng rất thích cô nàng tiểu áo bông này, dù không có chuyện của ngươi ta vẫn sẽ nương tay mà thôi... ân, chắc chắn là vậy rồi."

Thấy Trần Lâm trầm mặc một khoảng thời gian thật lâu, Thường Nguyệt gấp muốn chết liền chịu không được mà chủ động tự thú nhưng đồng thời cũng biện minh một chút để giữ mặt mũi.

Thấy vậy, Trần Lâm chỉ có thể bất đắc dĩ cười một tiếng, hắn cũng không phản bác mà tùy ý cho hoan ngôn của nàng.

"Ngươi thấy ổn là được rồi."

"Hừ, tất nhiên là ta đang rất ổn rồi, nhưng còn ngươi thì sao? Chuẩn bị phải đánh với Vu Thiên Sơn đấy, cảm giác thế nào, có hồi hộp lắm không?"

Thường Nguyệt đổi chủ đề lập tức dời trọng tâm câu chuyện sang người Trần Lâm

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.