Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ôn nhu

Tiểu thuyết gốc · 1527 chữ

(Cảm ơn "Thiên Lục" đã đề cử nha hehe.)

Nhìn Tô Thường Nguyệt chẳng biết từ khi nào đã áp sát bản thân, khoảng cách đã không đủ một bước, Trầm Linh Nhi ngờ ngệch nhìn thân ảnh cao lớn của đối phương ngay trước mắt.

Nàng hoàn toàn không cách nào thấy được đối phương làm sao tới được đây, cơ hồ là vừa phân thần nửa giây để rút ra ám khí thì đối phương đã từ vị trí cũ vốn cách hơn hai mươi bước liền đã thuấn di đến ngay bên cạnh nàng rồi.

Đối mặt với đôi mắt như vực sâu thâm thẩm kia đang nhìn xuống mình.

Trầm Linh Nhi tuyệt vọng phát hiện khoảng cách của cả hai dù chỉ có nửa bước nhưng cảm giác sao mà xa vời đến thế.

Đối phương đứng trước mắt nàng như một tòa núi lớn hoàn toàn che khuất hết tầm mắt, chặn đứng hoàn toàn con đường phía trước khiến cho nàng không còn mảy may dũng khí để tiếp tục tiến lên phía trước được nữa.

"Sao có thể... làm sao có thể có chuyện ma quỷ như vậy được, ta không tin, ta tuyệt đối không tin!!"

Phẫn nộ và không cam lòng tới cực điểm, Trầm Linh Nhi không chấp nhận một hiện thực tàn khốc như thế, nàng tuyệt đối sẽ không chấp nhận có một chướng ngại vật cản đường nàng, nàng tuyệt đối không chấp nhận việc sẽ mãi mãi bị người khác đè ép dưới chân và dùng ánh mắt thương hại nhìn mình như thế.

"Ta không tin!!"

Dùng phẫn nộ để hóa thành dũng khí, Trầm Linh Nhi gần như điên cuồng vung đao lên.

Chỉ là còn chưa kịp chém ra, Thường Nguyệt đơn giản liền dùng hai ngón tay kẹp lại lưỡi đao.

Ngay lập tức, Trầm Linh Nhi liền cảm giác đoản đao của mình giờ đây tựa như bị kìm sắt cố định lại vậy, hoàn toàn không cách nào nhúc nhích được nữa.

Không đợi nàng làm ra chút giẫy dụa khác, Thường Nguyệt nhẹ nhàng gạt chân, Trầm Linh Nhi liền ngã ra đất, hai mắt vô thần nhìn bầu trời.

Nhìn bộ dáng của đối phương lúc này, Thường Nguyệt dường như đã sớm nhìn quen, rất nhiều đối thủ của nàng sau khi bại đều tuyệt vọng và suy sụp tựa như thế này.

Vì vậy bằng sự toàn bộ sự tôn trọng, Thường Nguyệt nâng lên nấm đấm và vung xuống.

Nhìn nấm đấm của đối phương dần dần phóng đại trong tầm mắt, Trầm Linh Nhi dường như có thể cảm giác được trong mình có thứ gì đó đang tan vỡ, sau hôm nay có lẽ nàng sẽ không bao giờ có dũng khí để cầm binh khí lên một lần nữa.

Lòng tự tôn của nàng, dũng khí của nàng, hi vọng của nàng giờ đây đều đã gần như nát vụn, chỉ đợi đối phương đẩy nhẹ liền có thể xô vỡ tất cả những thứ quan trọng ấy.

Nhắm mắt lại chờ đợi kết thúc của mình, Trầm Linh Nhi thầm rơi lệ cho sự mạnh mẽ giả dối nàng cố bảo vệ khoảng thời gian qua.

"..."

Một giây, hai giây, rồi lại mười giây trôi qua.

Thời gian trôi qua thật nhanh nhưng cũng thật chậm, Trầm Linh Nhi tuyệt vọng chờ đợi cú đấm trời giáng của đối phương cũng không có tới.

Nàng từ từ hé mắt nhìn, trước mặt nàng chỉ là một gương mặt đang tươi cười hòa ái.

"Hắc hắc, trước giờ không để ý, hiện tại nhìn kỹ mới thấy, tiểu áo bông thật là đáng yêu nha."

Vừa nói Thường Nguyệt vừa đưa tay véo má đối phương, cảm giác nhu nhu mềm mềm, xoa rất thích, bảo sao Trần Lâm cũng thích làm vậy với nàng.

Thấy thái độ của đối phương ôn nhu như vậy, Trầm Linh Nhi liền chợt sửng sờ và cảm thấy không thật, nàng giờ đây thậm chí quên mất cặp má bánh bao của mình vẫn còn bị đối phương nhào nặn không thương tiếc đây.

"Vì sao..."

"Hở, vì sao cái gì?"

"Vì sao ngươi lại làm vậy..."

"Ách, này à, hai má của ngươi trông núng nính như vậy nên ta muốn nặn thử một tí xem sao, ngươi không thích à?"

Nghe đối phương trả lời như nói đùa thế, Trầm Linh Nhi lập tức phẫn nộ, nàng đánh rớt hai tay của đối phương, sau đó sắc mặt liền dữ tợn nói:

"Ta hỏi ngươi là vì sao lại dừng lại? Ngươi đang thương hại ta đấy sao?"

Nghe thế, Thường Nguyệt liền biết đối phương hiểu lầm gì rồi, vì vậy nàng liền ôn nhu từ tốn hỏi:

"Ngươi ghét bị thương hại à?"

"Đúng vậy, ta căm hận bất cứ kẻ nào dám thương hại ta, giống như ngươi khi ấy vậy, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi, Tô Thường Nguyệt!"

Nghe vậy, Thường Nguyệt liền hiểu, đối phương có lòng thù địch với bản thân mạnh như vậy là từ sau khi giao thủ trong vòng loại ấy, nàng lúc ấy quả thật có cảm thấy đối phương đáng thương thật, bị lợi dụng tình cảm, lại còn phải vì mối quan hệ giả tạo ấy mà phải ra tay với nàng vì danh dự của mình.

Ài, tất cả đều do ngươi Trần Lâm à, đồ cặn bã nam.

"Chậc, quả thật, trong vòng loại ta có vì ngươi mà cảm thấy thương hại thật."

"Nếu đã vậy..."

"Nhưng mà ngươi biết gì không, hiện tại ta không có chút thương hại nào với ngươi hết."

"Vậy vì cớ gì mà dừng lại?"

"Vì ta thương tiếc cho ngươi."

Nghe vậy, Trầm Linh Nhi liền cười lạnh, nàng lạnh lùng nói:

"Thương tiếc cũng là thương hại mà thôi."

Thấy đối phương hiểu sai như vậy, Thường Nguyệt từ tốn lắc đầu, nàng nhìn chăm chăm vào đối phương, vẻ mặt đầy nghiêm túc giảng giải:

"Sai, thương hại không phải là thương tiếc, thương hại là cái nhìn của kẻ mạnh ban phát cho kẻ yếu hơn mình, trong khi thương tiếc là thứ tình cảm đồng loại dành cho đồng loại với nhau."

"Có gì khác biệt?"

"Khác chứ, ta là kẻ mạnh tiểu áo bông à, vì vậy nên đồng loại của ta cũng là kẻ mạnh, nên là, ngươi làm tốt lắm."

Vừa cười nói, Thường Nguyệt vừa ôn nhu đưa tay xoa đầu đối phương, tràng diện tựa như một người chị đang xoa đầu khích lệ em gái nhỏ của mình vậy.

Khi nghe được hai từ "kẻ mạnh" đối phương dùng để nói mình, giờ phút này Trầm Linh Nhi không hiểu sao liền cảm giác hốc mắt ướt át.

Đã bao lâu rồi, đã được bao lâu rồi nàng mới nghe có lại được sự công nhận mà nàng nên có từ sớm này.

Nàng vốn cũng có thiên phú rất tốt mà, nàng cũng đã nổ lực rất nhiều mà, vì sao người ta lại luôn mắng mỏ nàng chỉ biết bám đuôi nam nhân chứ, vì sao lại chưa từng có ai ghi nhận sự nổ lực của nàng như thế, rõ ràng là những tên nam nhân kia cố ý tiếp cận nàng, nàng chưa từng chủ động câu dẫn bất kỳ ai cả, tại sao mọi người luôn phớt lờ cố gắng của nàng và áp đặt ánh mắt thương hại đó lên bản thân nàng như thế.

"Ta..."

Trầm Linh Nhi mím chặt môi, đầu hơi cúi xuống để người khác không cần thấy được biểu cảm yếu đuối và xấu xí của bản thân lúc này, nàng không cho phép mình phản bội lại lòng tự trọng của mình mà khóc trước mặt người khác.

"Nếu mệt rồi thì tựa vào đây nghỉ ngơi chút đi, khi nào khỏe rồi ngươi liền có thể quay trở lại là kẻ mạnh như trước."

Khẽ kéo đối phương vào lồng ngực mình, Thường Nguyệt ôn nhu vỗ về cô gái nhỏ trước mắt.

Cảm giác vạt áo trước ngực hơi ẩm ướt, Thường Nguyệt mỉm cười xoa đầu đối phương.

Không hiểu vì sao lúc này nàng cảm giác thật quen thuộc.

Bản thân ngày trước dường như cũng thế này, cũng cố cậy mạnh để thể hiện bản thân trong mắt thế nhân, song, khi về nhà, lại chỉ có thể dụi đầu vào ngực tên kia để khóc vì những ủy khuất đã gặp phải.

Hắn khi ấy cũng ôn nhu như vậy, dù bản thân có mít ướt và nũng nịu tới nhường nào thì Trần Lâm cũng chưa từng buông lời trách móc hay thấy phiền chán, hắn cứ thế bồi bạn và lắng nghe nàng kể lể cho đến khi nàng có thể ngừng khóc được rồi và quay trở lại là bản ngã ngang tàng và bất khuất như mọi khi của mình.

"Cảm ơn ngươi khi ấy rất nhiều, Trần Lâm à."

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.