Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nô lệ của suy nghĩ

Tiểu thuyết gốc · 1624 chữ

Tối đến, Thường Nguyệt và Trần Lâm dùng xong bữa tối, cả hai liền bắt đầu suy nghĩ cho trận đấu ngày mai.

"Tên Vu Thiên Sơn kia không đơn giản, nếu ngày mai ngươi có gặp được đối phương thì phải lập tức nhận thua ngay bởi ngươi không có bất kỳ cửa thắng nào đâu, dù là đổi lại để ta vào cũng không được, căn bản của ngươi không đủ tiền vốn để chiến thắng hắn."

Nghĩ đến những gì đã quan sát được trong ngày hôm nay, Thường Nguyệt liền quả quyết dặn dò một câu như thế.

Nghe vậy, Trần Lâm cũng gật đầu, chỉ là trong ánh mắt của hắn không khỏi xuất hiện một chút buồn rầu.

Hắn thật có yếu đuối vậy sao?

Có lẽ là hắn thật có yếu như thế.

"Trần Lâm, ta chỉ là không muốn ngươi bị thương thôi, có ta ở đây ngươi không cần thiết phải mạo hiểm làm gì đâu."

Thấy Trần Lâm không vui vẻ lắm, Thường Nguyệt còn tưởng là hắn không vui vì bị nàng nói toạc ra như thế nên liền vội giải thích.

Chỉ là Trần Lâm cũng biết cô vợ trẻ quan tâm đến mình tới nhường nào, hắn ôm lấy đối phương vỗ về trấn an.

"Ta hiểu tấm lòng của ngươi mà, nên không cần lo lắng đâu."

"Ừm..."

Nghe vậy, Thường Nguyệt thở phào một hơi, sau đó càng dụi sâu vào ngực Trần Lâm, tựa như muốn đem cả thân thể mình đều chen vào để có thể cảm nhận rõ ràng nhất hơi ấm của hắn.

Ôm chằm lấy cô vợ trẻ, Trần Lâm vỗ về nàng, nhưng trong đôi mắt hắn vẫn như có điều lo nghĩ nào đó.

Hắn nhớ lại câu nói vừa rồi của Thường Nguyệt.

"Có ta ở đây ngươi không cần thiết phải mạo hiểm..."

Vì sao ta lại không cần thiết phải mạo hiểm, vì ngươi mạo hiểm thay phần của ta rồi sao?

Nhưng Thường Nguyệt à, ngươi biết không... ta cũng không muốn phải nhìn thấy ngươi mạo hiểm đâu... đấy cũng không phải là cách sống mà ta muốn...

"Thường Nguyệt."

"Hửm?"

"Ta yêu ngươi nhiều lắm."

"Ừm, ta cũng yêu ngươi."

"Cảm ơn ngươi..."

Đêm đó, trong giấc ngủ, Trần Lâm lại lần nữa tiến vào khu rừng âm u đã ám ảnh hắn được một đoạn thời gian kia.

Chứng kiến cảnh vật cũ, người quen cũ, Trần Lâm giờ đây cũng không có nhiều cảm giác ngạc nhiên như lần đầu bị đưa vào đây nữa.

"Ài, lại là mày à."

Nhìn Cử Ảnh Báo dần dần hiện thân, Trần Lâm lạnh nhạt nói một câu như thế.

Hắn không biết đã chết bao nhiêu lần dưới răng nanh và móng vuốt của đầu súc sinh này rồi, tâm tính cũng đã sớm nhạt nhòa, Trần Lâm đoán lần này bản thân lại chết thêm lần nữa trời liền sẽ sáng.

Chỉ cần nhắm mắt lại đợi mọi thứ trôi qua đi, rồi mọi chuyện sẽ tốt...

Trần Lâm đã nghĩ thế không biết bao lần rồi.

"Đùa gì vậy chứ, tại sao chứ, tại sao ta không thể làm được, rõ ràng ta cũng đã nổ lực như thế, vì sao ta lại không thể đánh bại ngươi? Vì sao??"

Phẫn nộ ôm đầu, Trần Lâm hoàn toàn không biết bản thân phải làm gì bây giờ.

Không ngờ một trí giả như hắn cũng sẽ có ngày lâm vào một vòng luẩn quẩn thế này, vì tìm cách thoát ra, hắn cơ hồ đã sắp phát điên.

"Có ta ở đây ngươi không cần thiết phải mạo hiểm..."

Không biết vì sao, lúc này Trần Lâm lại nhớ đến lời Thường Nguyệt nói.

Hắn chợt tươi cười, phải, nếu có Thường Nguyệt ở đây thì thật tốt, nàng sẽ có thể giải quyết dễ dàng mọi khó khăn trắc trở như này.

"Không, không tốt, không tốt chút nào, đấy không phải cách sống mà ta muốn, chết tiệt, sao ngươi lại nghĩ ta không dám mạo hiểm chứ, vì ngươi ta sẵn sàng mạo hiểm cả cái mạng này Thường Nguyệt à, a, tệ hại thật chứ, nghĩ lại thì ta ngoại trừ cái mạng ra thì chẳng còn thứ gì để liều cả, nhưng Thường Nguyệt cũng không gặp nguy hiểm, ta hiện tại liều mạng là vì cái gì cơ chứ?..."

"Gào!!"

Tiếng gầm thét vang dội khắp khu rừng, Cự Ảnh Báo không đợi được nữa mà vồ tới.

Tại trong khoảnh khắc sinh tử trong chớp mắt, vô số suy nghĩ hỗn loạn như được phóng đại nhanh chóng dìm ngập tinh thần hắn khiến hắn lâm vào cực độ lưỡng lự không biết phải làm gì.

Chạy-> Chết.

Thương lượng -> Chết.

Cầu xin tha thứ -> Chết.

Liều mạng tìm đường sống-> Chết.

Thờ ơ -> Chết.

Dù hắn có làm gì, kết cục cuối cùng đều là cái chết, sau đó vòng lặp này sẽ tiếp diễn trong ngày hôm sau trong khi tinh thần của hắn thì ngày càng bị bào mòn và suy sụp.

Trần Lâm thật sự tuyệt vọng không biết phải làm gì, mọi kiến thức hắn có, mọi thủ đoạn hắn nắm giữ, mọi chiến thuật, kinh nghiệm... đều không có tác dụng ở nơi này, hắn từ sớm đã tuyệt vọng phát hiện, dù mình có làm gì, kết quả cuối cùng đều là cái chết như một điều chắc chắn.

Trong giây phút như ở trong đáy sâu của sự tuyệt vọng, Trần Lâm lại chợt nghĩ đến nếu Thường Nguyệt rơi vào hoàn cảnh tương tự thì nàng sẽ làm gì để thoát ra khỏi cái tình huống lặp đi lặp lại chết tiệt này.

Chỉ là vừa nghĩ hắn liền chợt bật cười.

Thường Nguyệt cũng không có giỏi giải quyết mấy tình huống phức tạp như này.

Nếu đổi lại là nàng, Thường Nguyệt chắc chắn sẽ không lo nghĩ tí nào mà lao vào liều mạng với Cự Ảnh Báo luôn, cho dù biết là sẽ chết chắc thì nàng vẫn sẽ chết khi đang cào cấu cắn xé Cự Ảnh Báo, lần đầu là như thế, lần hai cũng như thế, dù là đến lần một trăm một ngàn nàng vẫn sẽ như thế, vẫn sẽ lao lên liều mạng với Cự Ảnh Báo.

Nhưng nếu hỏi vì sao Thường Nguyệt lại muốn liều mạng với đối phương như vậy mà không phải là tìm cách khác để tranh một con đường sống, thì có lẽ nàng sẽ suy tư một lúc rồi trả lời.

"Vì ta thích thế!"

Phải, Thường Nguyệt trước giờ làm gì có chuyện suy nghĩ kỹ càng trước khi hành động đâu, vì thế nên nhiều khi chính nàng cũng không biết tại sao bản thân lại hành động như vậy.

Như việc nếu thấy đói thì nàng sẽ ăn, thấy khát thì nàng sẽ uống, thấy nhàm chán thì nàng sẽ đi kiếm niềm vui, thấy ngứa tay thì nàng sẽ đi đánh người khác, Thường Nguyệt trước giờ không thích suy nghĩ nhiều và cũng lười suy nghĩ nhiều nữa, chỉ cần nàng thấy bản thân nên làm vậy nàng liền sẽ làm.

Theo Trần Lâm, sống như thế thì rất là mơ hồ và không rõ ràng.

Nhưng hắn cũng không thể không công nhận một điều là đôi lúc bỏ não ra như thế cũng rất nhẹ nhõm, và trái tim sẽ tìm được sự bình yên vốn có của nó.

Giờ đây không hiểu sao hắn cũng muốn thử như thế, hắn thật sự mệt mỏi quá rồi.

Cả cuộc đời hắn không lúc nào là không phải đang làm nô lệ cho những suy nghĩ của mình.

Hắn cân nhắc quá nhiều thứ trên đời, hắn cân nhắc được mất, hắn lo nghĩ cho từng bước đi sắp tới, hắn lo lắng không biết con đường phía trước sẽ dẫn hắn đi tới đâu,... hắn thật sự là nghĩ nhiều lắm. Mặc dù nghĩ nhiều như thế có thể khiến hắn sớm nắm giữ mọi chuyện trong tay, nhưng đồng thời cũng thu hết mọi áp lực về với bản thân mình.

Đầu hắn nặng trĩu vì quá nhiều suy nghĩ, con tim hắn mệt mỏi vì những hành động trái với bản tâm mình.

Trần Lâm giờ đây nhận ra bản thân quả thật chẳng khác nào đang sống cuộc sống của một nô lệ cả, một nô lệ mang trên người xiềng xích là những suy nghĩ, hành động theo lợi ích bởi vì chủ nô là tư duy bảo thế.

"Cuộc sống chó má như vậy, ai muốn hưởng thì hưởng đi, ta không muốn hưởng nữa, chết tiệt, ta muốn tự do, ta không muốn lại ủy khuất như vậy nữa!"

Nhìn thấy Cự Ảnh Báo lao đến, khoảnh khắc này như hoàn toàn ngưng đọng lại.

Ý chí thông suốt, Trần Lâm từ bỏ mọi suy nghĩ trong đầu, hắn không còn cân nhắc được mất, không còn cân nhắc đúng sai, hắn không cần biết làm sao để sống tiếp, mặc cho tư duy thôi động không ngừng thúc ép hắn chạy trốn đi, Trần Lâm quyết định sẽ đi theo hướng trái tim hắn vẫy gọi.

Hắn muốn đầu súc sinh trước mắt chết, hắn muốn lột da mở bụng nó, hắn muốn ăn gan uống máu nó để xả hết mọi uất ức và ủy khuất hắn đã nhận lấy ở cái nơi chết tiệt này.

Chỉ cần đầu súc sinh này chết, hắn không cần sống nữa cũng được.

"AHHHH! TA GIẾT NGƯƠI!!"

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.