Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận đầu của bán kết

Tiểu thuyết gốc · 1556 chữ

(Cảm ơn "vô thượng kỷ nguyên" và "Quỷ Tiên" đã đề cử nha hehe)

Sáng hôm sau, khi thức giấc, Thường Nguyệt lim dim mở mắt dậy.

Chỉ là đột nhiên nàng liền cảm thấy có chút trống trãi, sờ soạng bên cạnh không thấy Trần Lâm đâu, Thường Nguyệt liền nghi hoặc.

"Mới sáng sớm mà đã đi đâu rồi?"

Xuống giường đi lòng vòng trong động phủ, cuối cùng Thường Nguyệt mới phát hiện Trần Lâm lúc này đang ngồi trong mật thất chế phù, hắn ngồi quay lưng lại phía cửa, thân trên cởi trần, tay không ngừng tô tô vẽ vẽ gì đấy lên thân thể.

Biết Trần Lâm có thể họa huyết phù, Thường Nguyệt cũng không kì lạ gì, chỉ cho rằng đối phương đang chuẩn bị trước cho trận đấu hôm nay mà thôi.

"Ài, trời vẫn chưa sáng mà ngươi đã tỉnh sớm vậy rồi sao, là hồi hộp quá nên không ngủ được à."

Nhẹ nhàng đi tới, Thường Nguyệt vừa ôm chằm lấy cổ Trần Lâm từ phía sau vừa uể oải nói.

"Ngươi tỉnh rồi à."

Thấy Thường Nguyệt tới, Trần Lâm cũng đặt bút xuống, sắc mặt hắn ôn nhu vỗ về bàn tay ngọc của nàng.

Bầu không khí trong căn phòng bỗng chốc trở nên ấm áp, cả hai cứ thế im lặng tận hưởng lấy khoảnh khắc này.

"Hôm nay hãy cùng nổ lực "hết mình" nhé, Thường Nguyệt."

Bỗng nhiên, Trần Lâm liền nói một câu như vậy khiến cô vợ trẻ cảm thấy hơi lạ lạ ở chổ nào đấy, chỉ là nàng giờ đây còn đang đắm chìm trong ôn nhu hương, cũng không để ý được nhiều như thế, nàng theo bản năng liền đáp lại:

"Ừm..."

...

Hôm nay là ngày diễn ra trận bán kết, cũng đại biểu cho kỳ Ngoại Môn Thi Đấu năm nay cũng đã sắp kết thúc rồi, nhưng dù vậy bầu không khí trên khán đài vẫn chưa từng thuyên giảm, mọi người đến đây đều vô cùng chờ mong những cặp trận đặc sắc sắp tới sẽ càng đặc sắc và máu lửa tới chừng nào.

Giống như ngày hôm qua, bốn người tới được bán kết sẽ cùng đứng trên sân đấu để tiến hành bóc thăm.

Đầu tiên là Thường Nguyệt, nàng đi lên phía trước, trong lòng có chút hồi hộp cầu mong cho mình và Trần Lâm bóc trúng chung một số, cứ như thế nàng liền không lo hắn sẽ bị thương, cho dù là như thế nàng liền không có một trận đấu đặc sắc lúc bán kết thì cũng không sao, an toàn của hắn cần ưu tiên cao hơn.

Từ trong hộp gỗ lấy ra số một, Thường Nguyệt liền quay lại vị trí cũ, trong lòng âm thầm cầu nguyện Trần Lâm cũng là số một.

Chỉ là đợi khi cả bốn người đều bóc thăm xong sau đó công bố ra số thứ tự trận đấu, Thường Nguyệt liền nhíu mày thất vọng, bởi người cùng là số một với nàng lại là Trầm Linh Nhi, trong khi Trần Lâm lại là trận thứ hai với đối thủ là Vu Thiên Sơn.

"Xui xẻo thế, lại trúng ngay tình huống xấu nhất."

Trong lòng thầm mắng một câu, Thường Nguyệt vội câu thông với Trần Lâm để dặn dò.

"Nhớ kỹ lúc trận đấu bắt đầu liền phải đầu hàng liền đấy, không cần thiết phải nhận lấy vết thương không đáng có đâu."

Nghe thấy Thường Nguyệt gấp gáp như thế, Trần Lâm cười một tiếng liền đáp lại cho Thường Nguyệt yên tâm.

"Ta biết phải làm gì rồi, ngươi không cần lo lắng quá đâu."

"Ừm vậy thì tốt rồi, ta sẽ trở thành quán quân, thay cho phần của ngươi nữa."

Thấy Thường Nguyệt dạt dào khí thế như vậy, Trần Lâm chỉ ôn nhu cười một tiếng hắn liền quay người đi lên khán đài nhường chổ cho trận đầu tiên bắt đầu.

Ngồi trên ghế khán giả, sắc mặt Trần Lâm dần dần thờ thẫn, đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm số thứ tự trên tay tựa như đang nghĩ về điều gì đấy.

"Vu Thiên Sơn sao..."

...

Đứng trên sân đấu chờ đợi trận đấu của mình bắt đầu.

Giờ đây Thường Nguyệt để xuống nổi lo trong lòng mà nhìn về phía Trầm Linh Nhi đang đứng ở phía đối diện cũng đang lạnh lùng nhìn nàng.

Thường Nguyệt chợt có chút hứng thú để nói nhảm:

"Ái chà chà, cô gái nhỏ nhắn của chúng ta hôm nay có đủ dũng khí để đối mặt với ta một lần nữa rồi sao, chắc là nghĩ ra kế sách nào đấy để ứng phó với ta rồi chứ gì?"

Nghe vậy, sắc mặt Trầm Linh Nhi càng lạnh lùng hơn, nàng không trả lời mà sắc mặt trở nên vô cảm rồi đáp một câu:

"Ngươi hôm nay sẽ phải thất bại, Tô Thường Nguyệt à, ngươi sẽ phải trả giá vì sự kiêu ngạo của mình và vì dám coi nhẹ ta."

Lời nói lạnh lùng là thế, nhưng nhìn gương mặt non trẻ của đối phương, lúc lạnh lùng thế này hai cái má lại núng nính như bánh bao, Thường Nguyệt không khỏi bị chọc cười.

"Ùi sợ quá hắc hắc, ta thật sự là sợ lắm cơ, ngươi định làm gì, sẽ không phải là định cắn ta đâu nhỉ hắc hắc."

"..."

Lần này Trầm Linh Nhi cũng lười nói nữa, nàng liếc mắt nhìn lên bầu trời, khi thấy có màn sáng trận pháp từ từ xuất hiện, đồng tử Trầm Linh Nhi liền chợt giãn ra, gân cốt toàn thân bỗng chốc khởi động.

Nàng đã quá nóng lòng chờ đợi cho giây phúc lúc này rồi.

"Trả giá đi, Tô Thường Nguyệt."

Nâng lên đoản đao phóng tới, Trầm Linh Nhi vung ra vô số ám khí để đánh phủ đầu.

"Keng, keng, keng!"

Thường Nguyệt không tránh không né mặc cho phi đao đâm trúng giáp sắt liền bị nảy bật đi ra, nàng tay nắm trường thương sông vào giữa màn ám khí bay như mưa trước mắt.

"Vút!"

Một lưỡi đao lướt qua nhắm vào khớp nối của khủy tay trên bộ giáp mà chém, nhưng bị Thường Nguyệt dễ dàng tránh đi, trường thương như đuôi rồng quật tới để phản kích.

"Ầm!!"

Một kích đánh hụt, đầu thường đánh nổ ra một cái hố trên mặt đất, Thường Nguyệt lúc này nhìn lướt qua xung quanh hoàn toàn không tìm thấy bóng dáng của cô nàng kia.

Lại là chiêu ẩn thân đó sao.

"Chút trò mèo!"

Dậm mạnh chân xuống sân đấu, lập tức nhấc lên một màn bụi dày đặc trong đó có đất đá xen lẫn, Thường Nguyệt vung thương, lực lượng to lớn sinh ra cuồng phong mạnh mẽ thổi bay cát bụi và đất đá văng khắp nơi trên sân đấu.

Đối phương chỉ là ẩn thân, cũng không phải là hóa thành hư không, vì vậy nên vẫn có thể bị chạm vào được.

Cát bụi bay tứ tung thế này đối phương không thể tránh khỏi sẽ bị dính phải, khi ấy liền không thể lại trốn được nữa.

Quả nhiên như Thường Nguyệt dự tính, Trầm Linh Nhi gặp màn cát quét qua toàn sân, không thể tránh được, nàng chỉ có thể lao ra khỏi thuật ẩn thân, xử suất mười thanh phi đao công kích từ mọi góc độ nhắm vào những khớp nối trên áo giáp khiến cho Thường Nguyệt phải phân tâm ứng đối, trong khi bản thân nàng nhanh chóng thuận theo thân pháp để di động sang điểm mù của đối phương để phát động công kích.

"Cô gái nhỏ, ngươi giấu kỹ quá, ta chẳng biết gì cả đấy hắc hắc."

Cho dù không cần nhìn, bản năng dự phán nguy hiểm mách bảo và các giác quan khác phát huy hiệu quả khiến cho Thường Nguyệt ung dung xác định được Trầm Linh Nhi, nàng vừa đón đỡ xong tất cả phi đao liền xoay người nhấc chân đá.

Ở khoảng cách gần như thế, Trầm Linh Nhi biết không thể cưỡng cầu, vì vậy chỉ có thể bất đắc dĩ chuyển đoản đao sang ngang để đón đỡ.

Cự lực kinh khủng khiến cho đoản đao là Linh Khí trung phẩm nứt vỡ, thân thể Trầm Linh Nhi bị đá bay ra một khoảng không ngắn nàng mới có thể tiêu trừ hết dư lực để ổn định thân thể mà tiếp đất.

Nhưng nhìn thấy đoản đao mình dùng thuận tay giờ đây đã thành hai đoạn, Trầm Linh Nhi vẫn cảm thấy hơi khó thở mà chửi mắng trong lòng một câu:

"Đồ quái vật!"

Nàng không biết được thể chất đối phương phải mạnh tới cỡ nào mới có thể chỉ cậy vào lực lượng cơ bắp liền có thể vỡ nát Linh Khí, nhưng Trầm Linh Nhi biết được đối thủ của mình hiện tại là một quái vật như thế, và nàng phải đánh bại được đối phương bằng bất cứ giá nào đi nữa, nếu không đạo tâm nàng từ này khó mà yên được.

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.