Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hống hách ngang tàng

Tiểu thuyết gốc · 1519 chữ

(Cảm ơn "Thiên Lục" đã đề cử nha hehe.)

"Ài cái thằng nhóc này, đều là tộc nhân Vu gia với nhau sao lại ra tay nặng như, để chư vị chê cười rồi, sau khi về nhà lão phu sẽ giáo huấn lại đứa nhóc này một chút."

Ở trên đài cao chứng kiến Vu Thiên Sơn chấm dứt trận đấu một cách nhanh chóng, Vu Thiên Bảo tươi cười rạng rỡ, chỉ là hắn vẫn giả ý như không hài lòng lắm khiến cho những người còn lại không khỏi liếc nhìn khinh bỉ.

"Quý tử Vu gia quả nhiên là thiên túng kỳ tài, còn trẻ như thế mà đã có thể lĩnh ngộ được kiếm ý, thành tựu tương lai khó mà lường được."

"Đúng thật, đời này của Vu gia quả thật rất có tiền đồ..."

Mặc dù trong lòng không thích đối phương giả vờ để khoe mẽ như thế, nhưng tiềm lực của Vu Thiên Sơn là thật vì vậy nên Tư Cát Vân Trung và Lý Tinh Thần cũng không tiếc lời khen ngợi.

Ngược lại thì Lưu Lăng Vân lộ rõ vẻ khinh bỉ, nàng lạnh nhạt nói:

"Hừ, chỉ là vượt trội hơn đồng lứa ở một vài điểm thôi, muốn nói vô địch cùng cảnh thì còn lâu huống chi là cái gì mà tiền đồ bất khả hạn lượng, hừ, cũng không biết Vu gia các ngươi đốt bao nhiêu tâm huyết vào mới có thể khiến thằng nhóc kia sớm lĩnh ngộ được kiếm ý, này chắc không phải là đi cửa sau với Vạn Kiếm Các để được cho phép sử dụng kiếm trì đâu nhỉ haha."

Bị Lưu Lăng Vân nói trúng tim đen, sắc mặt Vu Thiên Bảo liền chợt trầm xuống, quả thật trong lần tới Vạn Kiếm Các để Thiên Sơn giao lưu hắn có âm thầm trao đổi một chút để nhi tử được sử dụng kiếm trì nên giờ đây mới có thể sớm lĩnh ngộ kiếm ý được, nhưng cuộc giao dịch ấy hoàn toàn bí ẩn tuyệt đối sẽ không có bên thứ ba biết được, vì vậy nữ nhân điên này hẵn là đoán non đoán mò trúng mà thôi, đánh chết hắn cũng không thể nhận.

"Hừ, Lưu trưởng lão cũng không cần ghen tị như thế, Thiên Sơn có thể lĩnh ngộ được kiếm ý hoàn toàn là nhờ tư chất ưu việt của hắn và huyết mạch cao quý của Vu gia, Lưu trưởng lão không có môn hạ có thể sánh được với Sơn nhi cũng là chuyện thường tình thôi, dù sao sỏi đá tầm thường sao có thể sánh được với châu báu quý hiếm cơ chứ haha."

Nghe vậy, tính tình nóng nảy Lưu Lăng Vân liền bộc phát:

"Ngươi gọi người của ai là sỏi đá tầm thường cơ?"

"Hừ còn giả điếc làm gì, ta nói đám đệ tử của Kim sơn các ngươi đấy!"

"..."

"Ầm!!"

Một rìu bổ xuống chấn động cả không gian, âm thanh không khí nổ tung bộc phát khiến cho vô số người ở bên dưới chú ý tới.

Nhưng là người ở trong cuộc, Vu Thiên Bảo giờ đây sắc mặt trắng bệch nhìn lưỡi rìu đang dừng ngay trước mắt, nếu như không phải hắn tế ra pháp bảo kịp thì sợ là hiện tại đã một phân thành hai rồi, chỉ là dù đã tế ra pháp bảo nhưng đối phương thế mà vẫn có thể chặt xuyên thì đủ thấy kẻ này hiện tại hung hăng đến cỡ nào:

"Loạn, loạn rồi, Lưu chó điên ngươi cũng dám ra tay ở đây?"

"Có gì không dám? Không chỉ dám ra tay ở đây ta còn dám đánh tới tận cửa Vu gia các ngươi!"

Lưu Lăng Vân nhe răng tươi cười nâng rìu lên lại định bổ tiếp nhưng Lý Tinh Thần và Tư Cát Vân Trung hiển nhiên không để yên được vội đi lên phía trước ngăn lại hai người.

Chu Chỉ Ngọc cũng vội vàng kéo lại tỷ tỷ tốt của mình, nàng vừa kéo vừa khuyên.

"Vân tỷ ngươi bình tĩnh chút hiện tại không đánh được đâu."

"Bỏ ra, ta hiện tại liền muốn đánh hắn, không có gì là không được cả."

"Không, quả thật không được đâu, ngươi quên rồi sao, lương bổng một trăm năm nữa của ngươi đã bồi vào để bù đắp thiệt hại trong vụ trước rồi, lại đánh nữa ngươi liền không còn tiền để làm của hồi môn luôn đấy!"

Nghe vậy, Lưu Lăng Vân mới hòa hoãn một chút, nàng nghĩ tới cái túi tiền đang bốc cháy của mình, chiến ý trong lòng cũng yếu bớt một chút, chỉ là hiện tại thu tay Lưu Lăng Vân vẫn cảm thấy một ít không cam lòng.

"Chỉ Ngọc ta nói này..."

"Vân tỷ đừng nhìn ta như thế, lương bổng năm mươi năm sau của ta cũng bị ngươi ứng mất rồi không nhớ à?"

"Ách, làm sao lại nhiều như thế được, rõ ràng chỉ mới ba mươi năm thôi mà?"

"Đấy là tiền ngươi mua đồ để đánh nhau, còn tiền khắc phục hậu quả sau đánh nhau ngươi nghĩ sẽ do ai thay ngươi chi trả đây?"

"À..."

Thấy gương mặt Chu Chỉ Ngọc giờ đây đã ủy khuất đến sắp khóc, Lưu Lăng Vân không khỏi ngượng ngịu cười trừ (¯_(ツ)_/¯).

Thu lại rìu chiến, Lưu Lăng Vân liếc nhìn Vu Thiên Bảo khiến đối phương chợt theo bản năng rụt đầu lại một cái, nàng liền xì một tiếng liền khinh bỉ nói:

"Hèn nhát..."

Thấy mình giờ đây đang là tâm điểm chú ý, Lưu Lăng Vân cũng không ái ngại gì mà chỉ ung dung dắt theo Chu Chỉ Ngọc còn đang ủy khuất rời đi, dù sao trận đấu hôm nay cũng kết thúc rồi.

Nhìn thấy Lưu Lăng Vân ngang tàng và vô pháp vô thiên như thế, mọi người trên đài cao nhìn nhau rồi chỉ có thể lắc đầu cười khổ.

Đối phương mặc dù có thái độ rất láo toét khiến ngươi khác rất ngứa nắm tay nhưng thực lực của đối phương cũng phù hợp với cái thái độ ngang tàng đó khiến cho ai cũng không dám manh động, đồng thời chổ dựa của đối phương lại là Kim sơn, là đỉnh núi mạnh nhất trong ngũ sơn không nói, chiến công của đối phương cũng vô cùng hùng hậu, từng lập nhiều công lớn trong quá khứ, vì vậy tông môn chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt mà dung túng cho thái độ phách lối của đối phương, chỉ cần đừng quá mức và giải quyết được hậu quả cho tốt là được, các phong chủ và đại trưởng lão cũng lười truy cứu.

"Hừ, Lưu tiện nữ, ngươi chờ đấy, mối nhục hôm nay Vu Thiên Bảo ta tạm thời ghi lại, ta mà không báo thù được thì... thì con ta sẽ báo!"

Vốn định thề độc để làm động lực tu luyện, nhưng Vu Thiên Bảo lại nghĩ đến thiên phú của đối phương, vừa có thánh thể vừa có thiên linh căn, chưa trăm tuổi đã là Kim Đan hậu kỳ, tương lai bất khả hạn lượng. còn hắn thì chỉ là một lão đầu hơn hai trăm tuổi rồi chỉ mới Kim Đan trung kỳ, hoàn toàn không có bất kỳ khả năng nào để vượt qua được người ta, giờ mà thề độc thì rất dễ biến động lực thành tâm ma, vì vậy hắn chỉ có thể âm thầm ký thác hi vọng lên nhi tử của mình.

Nhi tử ngoan, cha tin ngươi có thể làm được mà, mặc dù người ta là thánh thể đã thức tỉnh, lại là thiên linh căn, nhưng ngươi cũng không kém, có kiếm ý rồi, tương lai chỉ cần kết được cực phẩm kim đan nữa là ngươi có thể so bì được, thù này nhất định phải báo cho cha thì mới tròn được đạo hiếu.

Nghĩ như thế, Vu Thiên Bảo càng thêm hòa ái nhìn nhi tử của mình ở dưới sân đấu.

Đó là hi vọng của hắn, là hi vọng của toàn bộ Vu gia, là thiên tuyển chi tử đi vô địch chi lộ, có thành tiên chi tư, tương lai tuyệt đối có thể làm nên nghiệp lớn khiến hắn và Vu gia nở mày nở mặt.

...

Ở một bên khác trên ghế khán đài, theo dõi toàn bộ trận đấu, Trần Lâm khi chứng kiến Vu Dương Liêu thua một cách thảm hại và khó hiểu, hắn nhịn không được mà âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, sau đó liền dùng ý niệm câu thông với Thường Nguyệt rồi vội hỏi:

"Ngươi nhìn ra được gì không Thường Nguyệt."

Đầu bên kia im lặng vài giây, giọng cô vợ trẻ có chút nghi ngờ liền vang lên:

"Ta cũng không chắc nữa, nhưng đó hình như là... kiếm ý thì phải."

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.