Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vu Dương Liêu chiến Vu Thiên Sơn

Tiểu thuyết gốc · 1530 chữ

(Cảm ơn bác "Eleven12" đã đề cử và tặng quà nha, tác thật sự cảm ơn nhiều lắm!!!)

"Hi hi cảm ơn ngươi sư tỷ."

"Hừ..."

Để lại một tiếng hừ lạnh, Lưu Lăng Vân quay người trở lại trên đài cao.

Chu Chỉ Ngọc thì nhìn lại Trầm Linh Nhi, sắc mặt ôn hòa, nàng tươi cười nói:

"Sau kì thi đấu này ngươi liền sẽ là đệ tử của Thủy sơn ta, đến tự sẽ có sư huynh sư tỷ của ngươi đến dẫn ngươi đi, bé con nhớ kỹ nhé."

Nói xong, nàng lại tươi cười đầy thân thiết sau đó cũng bay trở lại đài cao để lại Trầm Linh Nhi sắc mặt ngờ vực hoàn toàn không hiểu thế nào.

Từ đầu tới cuối đều không có ai hỏi thăm ý kiến của nàng cả.

Chỉ là đối phương dù sao cũng là trưởng lão Kim Đan, quả thật có quyền quyết định nàng sẽ phải đi đâu, vì vậy Trầm Linh Nhi cũng không nghĩ nhiều nữa, nàng nhíu mày nhìn Bạch Du đang bất tử nhân sự trên mặt đất một cái liền cũng quay người rời đi.

Sau đó, nhanh chóng có đệ tử chăm sóc sức khỏe đi ra để nâng Bạch Du đi trị thương, đến đây, trận đấu thứ ba này cũng xem như là có kết thúc.

...

"Wow, thật là một trận đấu tương đối đã mắt à nha."

Ngồi trên khán đài chăm chút theo dõi trận đấu từ đầu tới cuối, Thường Nguyệt không tiếc lời tán thưởng cả Bạch Du và Trầm Linh Nhi.

Một người thủ đoạn rất đặc sắc và đa dạng, nhưng ứng biến hơi kém chút, một người khác thì thủ đoạn công kích có chút đơn sơ giản dị nhưng khả năng xử lý tình huống lại rất tốt.

Không cần pháp thuật màu mè, không cần thủ đoạn lòe loẹt, chỉ bằng vài đường ảo thuật cơ bản của hệ thủy, Trầm Linh Nhi không chỉ câu kéo hỏa lực và sự chú ý của Bạch Du thành công mà còn tạo khoảng trống để kết các sợi tơ trên không để tạo thành một chổ đứng trong điểm mù của Bạch Du để né tránh sự chú ý của hắn, từ đó tiến hành thúc đấy đối phương vô ý đến gần mình và tung ra một đao đơn giản liền có thể kết thúc chiến đấu nhanh gọn nhẹ.

Không thể không nói, ở một vài phương diện nào đó, nàng và đối phương cũng rất giống nhau, ví dụ như hai người đều là nữ nhân, đều rất thích dùng binh khí và thích vận dụng các thao tác đặc biệt trong chiến đấu.

"Chỉ là thủ đoạn quá ít, nếu luyện thêm thể thuật nữa thì cô nàng này hẵn là sẽ càng lợi hại thêm nữa."

Sau khi theo dõi và tổng kết, Thường Nguyệt cho ra kết quả như thế, nếu có thể nàng thật rất muốn có một trận tái đấu khi mà đối phương đã trở nên thành thục hơn, cuộc gặp mặt ở vòng loại mặc dù cũng có chút thú vị nhưng chung quy vẫn là hơi nhàm chán một chút.

"Hắc hắc, nhưng nghĩ lại thì Trần Lâm cũng thật có mắt nhìn nha, biết chọn một tiểu áo bông có tài như vậy."

(Trần Lâm: Không, ta bị mù, ngươi đừng có nói linh tinh, ngươi điếc mà nghe được thì phản cảm lắm...)

Nghĩ đến đoạn nhân sinh đặc sắc lúc ấy, Thường Nguyệt liền chợt nheo mắt lại mỉm cười đầy thâm ý.

Nếu Trần ở đây và nhìn thấy biểu cảm của nàng lúc này, hắn tuyệt đối sẽ thầm than trong lòng rằng "Cô vợ trẻ lại muốn kiếm chuyện rồi."

...

Đến với cặp trận cuối cùng của Tứ kết, là một cặp trận đặc sắc không kém cũng được rất nhiều người mong đợi khi mà cặp trận này còn được gọi vui là Vu gia nội chiến.

Cựu đệ nhất thiên tài của Vu gia là Vu Dương Liêu sẽ đấu với đương thời đệ nhất thiên tài Vu Thiên Sơn.

Cả hai thiếu niên đều ôm kiếm đứng song song đối mặt nhau trên sân đấu.

Tuy sắc mặt của hai người đều trầm lắng không nói lời nào tuy nhiên khí chất lại khác biệt rất lớn, Vu Thiên Sơn luôn luôn đạm mạc và coi nhẹ tất cả mọi thứ trong bất kỳ hoàn cảnh nào, thứ quan trọng duy nhất mà hắn để ý chỉ có thanh kiếm hắn đang ôm trong ngực mà thôi, ngược lại, Vu Dương Liêu thì lại luôn mang theo vẻ đượm buồn tựa như đang lo nghĩ về điều gì đó cao thâm hoàn toàn không cách nào tập trung vào một thứ quan trọng nào cả.

Cả hai cứ thế im lặng chờ đợi, chờ đến khi màn sáng của trận pháp vừa xuất hiện, hai tiếng "Xoát" đồng loạt vang lên, Vu Dương Liêu và Vu Thiên Sơn đồng loạt rút kiếm để lao vào chiến đấu.

Kiếm ảnh giao thoa, chiêu chiêu chí mạng.

Vu Thiên Sơn và Vu Dương Liêu đều xuất toàn bộ bản lĩnh của mình ra khiến cho bầu không khí của trận đấu càng nóng lên một tầm cao mới.

Khác với trận đấu trước với Thường Nguyệt, trận đấu này Vu Dương Liêu không cân e ngại sẽ tổn thương đối thủ của mình nữa, vì vậy từng lưỡi kiếm của hắn đều lăng lệ và dứt khoác, phong thái của vị thiên tài đệ nhất Vu gia kia dường như đã một lần nữa quay trở lại.

Vu Thiên Sơn thì càng không phải nói, có thể đoạt lấy danh hiệu của Vu Dương Liêu, bản lĩnh của hắn là không cần phải bàn cãi, không chỉ có thể dễ dàng ứng đối mọi đường kiếm của anh họ mình, hắn còn có thể dễ dàng nhìn ra sơ hở trong tư thế cầm kiếm của đối phương để tiến hành phản kích.

"Xoảng!"

Âm thanh bén nhọn của lưỡi kiếm khi va chạm mạnh vang lên, Vu Dương Liêu và Vu Thiên Sơn đồng loạt tách ra và lùi lại mấy bước.

Nhìn thấy gân tay của mình giờ đang run rẩy, sắc mặt Vu Dương Liêu dần trở nên ngưng trọng, lực lượng của đối phương cao hơn hắn một chút, nếu cứ giao thủ dài lâu thế này bản thân sợ là sẽ sớm chịu không nổi trước.

"Phải liều thử mới được."

Nghĩ như thế, Vu Dương Liêu liền lấy ra thêm một thanh kiếm nữa, hai tay hai kiếm, khí thế của hắn bỗng càng dâng trào và sung mãn hơn, hai mắt sắc bén đăm đăm nhìn Vu Thiên Sơn, Vu Dương Liêu chủ động phóng tới.

"Vậy ra đây là tuyệt kỹ nổi danh của ngươi sao, anh họ của ta."

Nhìn thấy đối thủ phát động tuyệt chiêu, Vu Thiên Sơn cũng không có mảy may e ngại, kiếm đạo của hắn chỉ quan tâm cái tinh túy cốt lõi nhất, nhiều kiếm hơn đi nữa cũng chỉ là màu mè thêm chuyện, vẽ rắn thêm chân mà thôi.

"Keng! Keng! Keng!"

Âm thanh hai lưỡi kiếm va chạm không ngừng vang lên, có thêm một kiếm, kiếm chiêu của Vu Dương Liêu không chỉ không trở nên cồng kềnh mà còn càng mạnh mẽ, nhịp độ càng dồn dập hơn.

Lần này trong giao thủ hắn đã đoạt lại được lợi thế, không ngừng ép đẩy Vu Thiên Sơn lùi về sau.

"Tốt lắm, cứ như này ta liền có thể chiến thắng, nàng có đang dõi theo ta đấy không Thường Nguyệt, ta đang đến với nàng đây!"

Nhìn thấy chiến thắng ở ngay trước mắt, Vu Dương Liêu nhớ về hình bóng Thường Nguyệt, hắn nở nụ cười, lưỡi kiếm liền càng trở nên sắc bén hơn.

Hắn cần dùng thực lực để chứng minh với người con gái hắn yêu, đó là Vu Dương Liêu đây hoàn toàn có đủ năng lực để che chở bảo vệ nàng cả đời.

"Mau bại cho ta!"

Song kiếm dồn lực, Vu Dương Liêu chém xuống, một kích này tập trung toàn bộ tinh khí thần của hắn chắc chắn có thể phá vỡ phòng ngự của đối phương để kết thúc trận đấu.

"Cũng là thời điểm ngươi nên thua rồi, Phá!"

Theo chữ "Phá" từ trong miệng Vu Thiên Sơn phun ra, Vu Dương Liêu bỗng cảm giác lông tơ dựng đứng, một luồng hơi lạnh chạy dọc sóng lưng cảnh báo hắn về một nguy hiểm nào đấy.

"Thứ gì... hộc!!"

Đột ngột, thân thể Vu Dương Liêu bỗng nhiên rách tung tóe, vô máu tươi như thác nước phun ra, nháy mắt liền bị trọng thương Vu Dương Liêu cũng không cầm nổi hai kiếm nữa, hắn vô lực ngã xuống.

Tại khoảnh khắc cuối cùng, Vu Dương Liêu kinh dị nhìn Vu Thiên Sơn, đôi môi đầy máu khẽ nhúc nhích nói:

"Ngươi... ngươi biết kiếm ý!"

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.