Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kỹ hơn một bậc

Tiểu thuyết gốc · 1553 chữ

(Cảm ơn "THÁNH THƯỢNG THIÊN HẠ", "vô thượng kỷ nguyên", "Quỷ Tiên" đã đề cử hehehehe)

Đón đỡ thành công tất cả ám khí, Bạch Du phun ra một hơi thầm nghĩ cũng có chút xuýt xoát đấy.

Khóa chặt thân ảnh của Trầm Linh Nhi đang lao tới, Bạch Du lập tức phóng xuất pháp thuật để công kích, từng cột nước như từng mũi lao không ngừng phóng tới bao phủ Trầm Linh Nhi.

Bạch Du giờ đây cảm thấy đã đủ thú vị hắn hiện tại sẽ nghiêm túc một chút.

Mặc dù trên mặt vẫn còn vẻ cợt nhả, Bạch Du quả thật đang đánh thật khi mà hắn đã thi pháp xong, chỉ đợi khi thấy Trầm Linh Nhi xông ra khỏi mấy đạo cột nước kia, hắn liền giải phóng pháp thuật để đánh phủ đầu, một viên hỏa cầu mang theo nhiệt độ nóng rực lao tới.

"Ầm!!"

Một đạo sóng lửa bộc phát và lan rộng, tuy nhiên Bạch Du lúc này cũng không dám coi nhẹ mà liền thi triển pháp thuật tiếp theo.

Quả nhiên bằng vào liên kết với thạch thụ, hắn có thể cảm nhận được có kẻ ngoại lai tiến vào phạm vi dưới tán cây.

"Thật là một cô nàng khó chơi nha, Mộc Mâu! Lên!"

Vô số đầu mâu phóng xuất từ trong thân cây nhanh chóng đâm vào một chổ không gian, Trầm Linh Nhi tựa như bị buộc phải mau chóng bức ra khỏi trạng thái ẩn thân để tránh né, nhưng dù vậy nàng vẫn liều mạng để xông lên, ánh mắt lạnh như băng không giây phút nào là không khóa chặt hắn.

"Nào nào, đừng truy ta mãnh liệt như thế chứ, người ngoài nhìn vào sẽ hiểu lầm mất hehehe."

Đùa cợt một câu như thế, Bạch Du vừa ra lệnh cho vô số cành cây vỗ tới, đồng thời hắn cũng thi triển pháp thuật hệ hỏa nhưng không nhắm vào Trầm Linh Nhi mà nhắm vào thân cây ở dưới.

Ngọn lửa nóng bức truyền vào thân cây, sau đó dọc theo từng chiếc cành để lao tới, ở phần đầu cành nhanh chóng nóng lên.

Lập tức, từng cành cây quật tới liền giống như hóa thành từng đầu hỏa long đang phun lửa muốn vây khốn và dìm ngập Trầm Linh Nhi trong biển lửa.

Chỉ là thiếu nữ đối mặt cảnh tượng thế này, nàng không mảy may lo sợ, tay nhỏ nhẹ vẫy một cái, từng nhánh cây lao tới liền như bị thứ gì đó thắt chặt lại sau đó bị kéo chệch hướng, sóng lửa bắn ra cũng theo đó mà bị bắn lên trời không thể mảy may ảnh hưởng đến động tác tiến lên của nàng.

"Lợi hại như thế?"

Bạch Du vừa nghĩ vậy, Trầm Linh Nhi đã tiếp cận và vung đao.

Pháp thuật đánh hụt, hắn đã không có thời gian để thi triển tiếp một pháp thuật khác, tuy nhiên Bạch Du vẫn có phương pháp ứng đối.

Trước khi Trầm Linh Nhi kịp chém, thân thể Bạch Du liền như bị thứ gì đó kéo lấy mà nhanh chóng bay lên thành công thoát khỏi phạm vi công kích của Trầm Linh Nhi.

"Hehe, thật tiếc quá, mặc dù Trầm tiểu thư xinh đẹp như thiên tiên nhưng người hình như không bay được rồi haha."

Bạch Du vừa đắc ý nhìn xuống vừa nói, sắc mặt đầy hào hứng.

Chỉ là có một chuyện làm hắn không ngờ được đó là, trong khi Trầm Linh Nhi ở dưới mặt đất đang lạnh lùng nhìn hắn, giọng nói của đối phương lại vang vọng bên tai:

"Thật sao?"

"Hả?"

Xoay đầu nhìn lại, Bạch Du trừng to mắt hoàn toàn không thể tin được, trước mắt hắn, thiếu nữ với bộ váy trắng xóa đang lăng không hư độ đứng giữa không trung, sắc mặt thanh lãnh ánh mắt đạm mạt nhìn hắn.

Thật đẹp!

"Phốc!"

Âm thanh da thịt bị xuyên thấu vang lên, không để Bạch Du có bất kỳ phản ứng nào, Trầm Linh Nhi đạp lấy bức màn tơ dưới chân để làm điểm tựa, nàng như một mũi tên rời cung bắn tới, đoản đao xỏ xuyên giữa ngực của đối thủ, sau đó cả hai cùng một chổ rơi xuống đất.

"Khụ khụ!"

Hộc ra máu, Bạch Du giờ đây sắc mặt trắng bệch, nhưng ánh mắt hắn vẫn chăm chăm đối mắt với Trầm Linh Nhi.

"Sao rồi, không cười nữa à?"

Đối với vẻ mặt lạnh lùng của Trầm Linh Nhi và lời nói thách thức của nàng.

Bạch Du không có phản ứng gì, hắn chỉ khó khăn nhấc tay lên chạm tới khóe môi của Trầm Linh Nhi để họa một chút, sau đó mới hé miệng để lộ bộ răng nhuộm đẫm máu, lúc này hắn tươi cười và nói:

"Ta biết mà, Trầm tiểu thư cười lên thật đẹp biết bao, thật không uổng công tại hạ pha trò nãy giờ nha ha ha... khụ!!"

Lại hộc ra một ngụm máu, Bạch Du giờ đây kiệt lực không thể cười nữa, đầu hắn vô lực ngã gục lại trên đất, ánh mắt dần mất đi sắc thái.

"Trận đấu này, Trầm Linh Nhi chiến thắng!"

Giọng Vương Kỳ vang lên, cùng lúc, một nữ nhân váy xanh liền xuất hiện trên sân đấu.

Thấy có người tới, Trầm Linh Nhi liếc mắt nhìn liền nhận ra đây là một trong năm trưởng lão nội môn tới đây, tên gọi Chu Chỉ Ngọc.

"Trận đấu kết thúc rồi, ngươi có thể lui một chút được chứ?"

Chu Chỉ Ngọc mỉm cười ôn hòa nói.

Nghe vậy Trầm Linh Nhi cũng đứng người dậy nhường ra không gian cho Chu Chỉ Ngọc tiến hành thi pháp, một bong bóng nước xuất hiện bao quanh Bạch Du, không chỉ đem đoản đao từ trong người hắn lôi ra mà không gây thiệt hại thêm mà còn nhanh chóng trị liệu chút xây xát ngoài da và ổn định lại vết thương trí mạng không để nó biến xấu thêm.

Vài giây trôi qua Chu Chỉ Ngọc mới ngừng lại, lấy ra một viên đan dược đút vào miệng Bạch Du, xác định được đến đây mạng sống hắn liền coi như đã không có nguy hiểm rồi, nàng mới quay sang nhìn Trầm Linh Nhi, vẻ mặt ôn nhu và hiền hòa, nàng động viên:

"Ngươi thể hiện không tệ đâu, nhất là có thể tinh thông thủy thuật như thế có thể dùng nước để khúc xạ ra hư ảnh như thật chứng minh ngươi có thiên phú cực cao trong tu luyện thủy thuật, có hứng thú gia nhập Thủy Sơn của ta không?"

Nghe vậy, Trầm Linh Nhi có chút ngạc nhiên không ngờ đối phương sẽ nói như thế, nàng vốn tưởng đối phương sẽ trách mắng bản thân vì ra tay quá nặng cơ.

Nhưng chưa kịp để nàng trả lời, một giọng nữ khác liền chợt vang lên:

"Chỉ Ngọc sư muội, ngươi làm vậy liền có chút không đúng đâu, đã nói xong hội họp ý kiến rồi mới thông nhất sẽ chọn ai cơ mà, với cả đứa nhỏ này thiên phú chiến đấu tốt như thế theo ta thấy thì càng thích hợp vào Kim Sơn mới đúng."

Lưu Lăng Vân giờ đây cũng xuất hiện trên sân đấu, sắc mặt vẫn lăng lệ và hào khí như trước, chỉ là khi nhìn Trầm Linh Nhi, nàng liền chợt lộ ra vài nét ôn hòa.

Hạt giống tốt như thế này nếu đem đưa đi cái nơi để chăm sóc và bồi dưỡng linh dược kia thì cũng thật phí quá.

"Sư tỷ, cô bé này thật rất phù hợp với Thủy Sơn của ta, sư tỷ không thể nhường một chút sao?"

"Dù ngươi có nói như thế ta cũng không nhường được, dù sao Thủy sơn không thiện chiến đấu, làm sao tài năng của nàng được phát huy đây?"

"Nhưng mà..."

Chu Chỉ Ngọc muốn phản bác, nhưng nàng cũng không biết nên phản bác thế nào, dù sao hoàn cảnh ở Thủy sơn thật sự rất tốt, tốt đến mức rất ít phân tranh diễn ra dẫn tới mọi người thường ngày sống vô cùng hòa khí với nhau, tại hoàn cảnh như thế quả thật có chút khó để bồi dưỡng thiên phú chiến đấu của đối phương.

Chỉ là cãi không lại, Chu Chỉ Ngọc cũng không định từ bỏ, nàng nhằm mắt lại thở dài một hơi.

Lưu Lăng Vân bỗng nhiên cảm giác không ổn.

"Nhưng mà người ta thật rất muốn a. "

Nhìn đối phương vô sỉ như thế giữa thanh thiên bạch nhất cũng dám để lộ ra biểu cảm làm nũng như vậy, thật sự mất hết mặt mũi của trưởng lão Kết Đan, Lưu Lăng Vân rất muốn dứt khoát từ chối.

Chỉ là lời lên đến cổ, nàng nhìn gương mặt ủy khuất của đối phương, sắc mặt nghiêm túc cứng nhắc như đá của nàng cũng khó mà chống đỡ được nhanh chóng bị hoa tan.

"Hừ, tùy ngươi, muốn làm gì thì làm."

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.