Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hài hước

Tiểu thuyết gốc · 1523 chữ

(Cảm ơn "Thiên Lục" và "Quỷ Tiên" đã đề cử nha hehe.)

Bởi vì Diệp Vô Nhai không thể thi đấu nên đến trận hai, Trần Lâm liền được phán định là người thắng và sẽ đi tiếp vào bán kết.

Trận thứ ba giờ đây cũng chuẩn bị bắt đầu.

Tại dưới tiếng reo hò hoan hô của mọi người, Bạch Du và Trầm Linh Nhi từ từ bước lên sân đấu.

Có thể đi đến tận đây, cả hai đã dùng bản lĩnh của mình để chứng minh bản thân hoàn toàn xứng đáng với cái danh thiên tài.

Vì vậy trận đấu của bọn hắn rất đáng được mong đợi.

Có người cho rằng linh hoạt nhẹ nhàng, thủ đoạn khó lường chiêu chiêu sắc bén của Trầm Linh Nhi sẽ chiến thắng.

Nhưng cũng có một thành phần khán giả không ít cho rằng với năng lực luân chuyển linh hoạt, pháp thuật đa dạng, Bạch Du sẽ có thể giành hết ưu thế về tay mình.

Nhưng thực tế như thế nào thì cần phải đánh qua mới biết được.

Hôm nay tâm trạng của Trầm Linh Nhi vô cùng tốt, nàng diện một bộ váy trắng tinh bó xát người để lộ bờ eo con kiến, mái tóc dài được thắt đuôi ngựa bên trên được trang trí bằng một bông hoa trắng tự làm nổi bật nó lên trên nền tóc đen suôn mượt.

Trầm Linh Nhi giờ đây như một tiểu tiên nữ nhẹ nhàng nhấc chân đi lên từng bậc, tư thái ung dung không thẹn không kiêu mà bước lên sân đấu.

Ngược lại, phía bên kia Bạch Du liền tùy tiện và phóng túng hơn nhiều, hắn bật nhảy một cái liền đã phóng lên, vừa tiếp đất sắc mặt đã tươi cười, ánh mắt trêu chọc nhìn đối thủ trước mắt.

"Ái chà ái chà, Trầm tiểu thư hôm nay ăn diện thật là thu hút nha, không phải là định sử dụng sắc dụ với tại hạ đấy chứ, nếu thế thì có khi Bạch Du ta thật đỡ không được đâu hahaha."

"..."

Trầm Linh Nhi không trả lời, đối với những kẻ không lọt vào mắt nàng, nàng mới lười phí miệng lưỡi làm gì, dù sao sắp thôi đối phương sẽ trở thành một kẻ thất bại đáng thương.

Từ tốn phóng xuất đoản đao, ánh mắt Trầm Linh Nhi lạnh như băng nhìn Bạch Du.

"Hắc hắc, đừng nhìn người ta như thế, người ta sẽ ngại ngùng mất hì hì."

Giả bộ e ngại rụt rè một cái, Bạch Du lại quay trở lại thái độ cợt nhả không ngừng trêu chọc pha trò trước mặt Trầm Linh Nhi, bộ dáng tựa như là hoàn toàn không quan tâm lắm tới trận đấu sắp tới.

Màn sáng của trận pháp xuất hiện và từ từ phủ xuống, cảnh tượng này đại biểu cho trận đấu lúc này đã có thể bắt đầu.

"Hi vọng đến cuối cùng ngươi vẫn có thể cười được lúc này."

Lạnh lùng để lại một câu, Trầm Linh Nhi liền thi triển thân pháp nhanh chóng di động, trong chớp mắt trên sân đấu đã xuất hiện từng đạo tàn ảnh trắng tinh đầy mờ ảo.

Trong từng đạo tàn ảnh xuất hiện, từng mai ám khí phóng ra, ba trăm sáu mươi độ không góc chết đem Bạch Du hoàn toàn bao phủ.

"Thổ Bích!"

Mặc dù cợt nhã và luôn không nghiêm túc, Bạch Du vẫn biết cảm giác bị mấy chục mai ám khí đâm thành con nhím cũng không tốt lắm, vì vậy hắn lập tức thi triển pháp thuật hệ thổ bao quanh lấy mình để ngăn chặn tất cả các ám khí đó.

"Ai dza, Trầm tiểu thư mạnh bạo quá rồi, xin đừng như thế nữa vì tại hạ sẽ thích đấy."

Tường đất dần sụp đổ để lộ ra thân ảnh Bạch Du đang ung dung đứng đó với vẻ mặt thèm đòn như mọi khi.

Thấy vậy, Trầm Linh Nhi mang theo đoản đao phóng tới muốn cắt nát gương mặt đáng ghét kia.

Nào ngờ chưa tiếp cận được bao nhiêu, mặt đất liền bất chợt chấn động, sau đó một gốc thạch thụ liền phá đất mà ra nhanh chóng lan tỏa các cành cây, chẳng mấy chốc tán cây liền bao phủ một phần ba sân đấu.

"Nào Trầm tiểu thư bình tĩnh, chẳng bằng chúng ta cùng ngồi xuống dưới gốc cây tận hưởng bóng râm và tâm sự nhân sinh như nào."

Đáp lại lời mời của Bạch Du là một thanh phi đao lấy thế sét đánh mà phóng tới, nhưng vừa đến gần liền bị một cành cây rũ xuống chặn lại.

"Ài, xem ra là Trầm tiểu thư đây không có tâm tình rồi, vậy ta kể chuyện cười cho ngươi nghe nhé."

"Vút!"

Lại một ám khí nữa bay đến, nhưng lần này sau khi đón đỡ xong, Bạch Du liền vội khống chế thân cây nâng bản thân lên thành công tránh né Trầm Linh Nhi từ trong hư không lao ra xuất đao chém.

Mặc dù kém chút liền bị người ta chặt, trên mặt Bạch Du cũng không có chổ nào lộ vẻ sợ hãi, hắn cười cười tiếp tục nói:

"Đố Trầm tiểu thư, một cái cây mà vừa hay hoạt động nhưng cũng vừa lười thì gọi là gì?"

"..."

Sử dụng thân pháp nhanh chóng du tẩu giữa các thân cây, Trầm Linh Nhi phóng tới đối phương đồng thời xuất đao muốn chém nhưng bị một nhánh cây mọc ra cản lại khiến cho Trầm Linh Nhi chỉ có thể bất đắc dĩ lùi lại để tránh bản thân bị bao quanh.

Thật sự là đánh với kẻ này rất khó chịu, đối phương dường như chỉ bị khắc chế đối với những đòn pháp thuật có uy lực lớn diện tích bao phủ rộng có thể triệt hạ thạch thụ của đối phương, nếu không một khi người vẫn còn đứng trên cành cây, hắn liền tương đương với đứng ở thế bất bại.

"Ài, xem ra Trầm tiểu thư không đoán được rồi, nhưng cũng đừng thất vọng, tại hạ trả lời ngay đây."

Tiện tay xoa xoa trán lau đi một vệt mồ hôi, Bạch Du mặt không đổi sắc tiếp tục hứng khởi nói:

"Một cái cây mà vừa hay động mà cũng vừa lười thì gọi là gì? Tại hạ gọi nó là... thụ động! Hiểu không, kiểu, thụ "động" ấy..."

"..."

"Vút vút vút!!"

Nghe xong trò cười rất hài của đối phương, Trầm Linh Nhi quả thật là bị chọc cho tức đến cười lên.

Để thưởng cho đối phương, Trầm Linh Nhi liền phóng xuất gần như toàn bộ ám khí nàng có.

Chứng kiến mưa ám khí lũ lượt bay tới, Bạch Du cũng có chút kinh hồn táng đản vội thi triển pháp thuật phòng ngự, miệng không quên vội la lớn:

"Trầm tiểu thư bình tĩnh, tại hạ còn có nhiều truyện cười, ngươi không cần vội vàng muốn nghe thế đâu, ví dụ như Trầm tiểu thư gọi một cái xác biết chọc cười là gì?"

"Ta..."

"Nó gọi là "thi hài" đấy hắc hắc hắc, hiểu không hiểu không, kiểu "thi" trong thi thể ấy hahaha..."

Phun ra một hơi thở dài, Trầm Linh Nhi ánh mắt lạnh như băng nhìn người trước mắt, trong lòng thề tuyết đối phải chém rụng cái miệng của đối phương, nếu không buổi tối đi ngủ lòng nàng không yên.

...

"Ahahahaha, chết cười mất, tên này mẹ nó biết diễn trò quá."

Ngồi trên khán đài, Thường Nguyệt không ngại ngùng ánh mắt của người xung quanh mà ôm bụng cười.

Thật sự là nàng không ngờ tên Bạch Du này lại có khiếu hài hước đến vậy khiến cho nàng lúc này được cười một trận sảng khoái.

Nhưng trái ngược với cô vợ trẻ, Trần Lâm nghe xong mấy câu đùa của Bạch Du, hắn chẳng biết phải diễn tả như thế nào nữa.

Con mẹ nó làm sao lại nghe cứ giống người dì nào đấy ở kiếp trước thế.

"Ngươi thật sự thấy buồn cười à?"

"Tất nhiên rồi, trò đùa hay thế cơ mà, ngươi không thấy hài hước sao?"

"Ách, không thấy."

"Ài, vậy là do khiếu hài hước của ngươi có vấn đề rồi, mà cũng đúng, ngươi bình thường mặt cứ cứng ngắc quá như thế làm sao mà có khiếu hài hước được."

Nghe Thường Nguyệt nói thế, Trần Lâm không khỏi sờ mặt một tí sau đó hắn lại nhìn sang những người xung quanh.

Ở gần hắn cũng chẳng có ai cười cả, đa phần sắc mặt mọi người đều rất đặc sắc, giống như đang ngượng dùm nghệ sĩ nhân dân đang pha trò ở trên sân khấu kia, vì vậy Trần Lâm liền dùng ý niệm để phản bác.

"Ta thì cảm thấy khiếu hài hước của mình vẫn bình thường lắm."

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.