Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến thắng nhàm chán

Tiểu thuyết gốc · 1517 chữ

"Ta không phục, dù ngài có là Lưu trưởng lão đi chăng nữa cũng không thể bất công như vậy!"

Chu Tín cực độ không cam lòng mà gầm thét, hai mắt đỏ hoe vì nhuộm đẫm máu tươi giờ đây lại càng hồng và ướt át hơn.

Nghe vậy, Lưu Lăng Vân liền lạnh lùng hỏi:

"Ngươi không phục?"

"Phải, ta không phục."

Chu Tín gầm thét.

Tới đây, tính tình nóng nảy Lưu Lăng Vân liền bộc phát, nàng vừa phất tay, miệng vừa không kiêng nể mà chửi mắng:

"Đồ ngu, đồ ăn hại nhà ngươi nhìn đi."

Dùng pháp lực bứt một cọng tóc của Chu Tín, Lưu Lăng Vân liền để cho sợi tóc bay về phía trước.

Khi tới gần năm bước cách Thường Nguyệt, sợi tóc lập tức liền đứt làm đôi.

Cái gì?

"Sao, thấy được chưa, chưa thì lại gần banh to con mắt ngươi ra mà nhìn, hừ, ngu ngốc và ngạo mạn, ngươi lấy gì để không phục, hay là muốn tự đem bản thân cắt thành hai mươi mảnh thì ngươi mới phục chăng?"

Không để ý tới lời quát mắng của Lưu Lăng Vân, Chu Tín vội bước lên đưa tay sờ xoạng.

Đến lúc này hắn mới có thể thấy được trước mắt có vô số sợi tơ trong suốt đan xen với nhau.

Nó vốn không phải vật vô hình hay gì, chỉ là lúc này thị giác của hắn đã hoàn toàn trở nên suy yếu tới cực điểm nên mới không thấy được.

Nhưng giờ đây đã biết được rồi, hắn mới hiểu bản thân vừa rồi đã rơi vào tình huống nguy hiểm cỡ nào.

Chút nữa, chỉ thiếu chút nữa hắn liền tự giết chết mình, trong khi đối phương từ đầu tới giờ chưa từng mất một sợi lông nào.

"Tại sao, tại sao chứ, ta rốt cuộc đã làm gì mà ngươi lại muốn đối phó ta tới như vậy?"

Hai bàn tay nắm chặt tấm màn dây cước, cho dù đã rướm ra máu tươi, Chu Tín cũng không quan tâm, hắn gục ngã khụy gối, sắc mặt tràn đầy tuyệt vọng la hét trước Thường Nguyệt.

Nhìn bộ dáng của hắn, cô vợ trẻ lúc này không hiểu sao liền chợt cảm giác hụt hẫng.

Nàng bình tĩnh để lại một câu liền xoay người rời đi.

"Ta chưa từng có ý muốn đối phó ngươi."

Nhìn thấy đối phương lạnh nhạt bình tĩnh như thế, Chu Tín không hiểu sao liền cảm thấy vô biên nhục nhã.

Từ đầu đến giờ đối phương vẫn cứ thong dong như thế, như thể... hắn chưa xứng đáng để nàng đánh nghiêm túc vậy.

Buồn cười... thật là buồn cười haha.

"AAAAAAAAA!"

Chứng kiến Chu Tín lòng đầy phẫn uất mà hét lớn, Lưu Lăng Vân cũng không còn muốn nói thêm gì nữa, nàng chỉ liếc mắt nhìn về hướng Thường Nguyệt rời đi, khóe miệng khẽ cong một cái liền cũng quay người trở lại trên đài cao để lại Chu Tín tiếp tục tuyệt vọng đối mặt với đả kích.

...

"Trần Lâm, ngươi nghĩ ta dùng phương thức như thế để chiến thắng liệu có đúng không."

Nghe ra vẻ ủ rũ trong lời nói của nàng, Trần Lâm liền ôn nhu cười đáp:

"Ngươi thắng rất đẹp, hoàn toàn không có gì là không đúng cả."

"Nhưng mà thắng như thế này sao ta lại chẳng cảm thấy vui gì cả, có lẽ ngay từ đầu ta nên đánh đập đối phương một cách sòng phẳng thì hơn."

Nghe thế, khóe miệng Trần Lâm hơi rút lại, hắn không hiểu được làm sao thắng như thế lại tốt hơn, chỉ là lúc này là lúc an ủi mà không phải đặt nghi vấn, vì vậy Trần Lâm chỉ có thể khuyên nàng:

"Thật ra ta lại thích ngươi chiến thắng theo cách này hơn, ít nhất đánh như trận này ngươi liền có thể không cần phải mạo hiểm để bị thương."

Thấy Trần Lâm nói thế, Thường Nguyệt liền ngạc nhiên hỏi lại:

"Thật sao?"

"Thật, ngươi có thể thắng bằng cách dùng kế như vậy, ta rất vui."

"..."

"Thôi ta vẫn nghĩ tốt nhất nên đánh đấm đàng hoàng sòng phẳng thì hơn, thắng kiểu này nhàm chán chết."

Vậy ngươi còn bắt ta khuyên nãy giờ làm gì?

"Ài, ngươi cảm thấy tốt liền được."

Bất đắc dĩ, Trần Lâm thật sự hết cách với cô vợ trẻ, hắn chỉ có thể hỏi sang chút chuyện khác để giúp nàng lên tinh thần.

"Ta để ý lúc kia ngươi ném ra thanh mâu sau khi bị phá hủy liền phát ra âm thanh sấm rền, đó là gì vậy?"

Nghe thế, Thường Nguyệt liền biết Trần Lâm hỏi gì, nàng dựa lưng vào ghế trong phòng chờ để nghỉ ngơi vừa tùy ý nói:

"À đó à, một chiêu thức mới ta vừa tự chế ra không lâu thôi, này cũng phải nhờ cô nàng tiểu áo bông kia của ngươi đấy."

"..."

"Ách, ta nói thật, không trêu ngươi đâu."

"Trầm Linh Nhi có quan hệ gì với chiêu thức đó của ngươi?"

"Còn nhớ tiểu áo bông đã từng dùng ánh sáng để làm ta bất ngờ không?"

Trần Lâm nhớ lại, trong trận vòng loại, Thường Nguyệt và Trầm Linh Nhi có giao thủ, và quả thật cô nàng kia đã sử dụng ra một pháp thuật tựa như pháo sáng vậy có thể đem người khác làm cho lóa mắt.

"Cái đấy thì có liên quan gì?"

"Sao lại không liên quan, ngươi không thấy ý tưởng đó rất hay sao, nên là ta hơi biến tấu một chút, sáng chế ra thao tác nén lôi linh lực vào đầu mâu lại, một khi kích phát có thể bùng nổ ra tiếng sấm, ngươi cũng biết tiếng sấm to và vang cỡ nào rồi đấy, nếu mà phát động ở khoảng cách gần tuyệt đối có thể xin nhẹ cái thính lực của đối phương không nói, còn có thể khiến đối thương bị choáng váng trong chốc lát."

Nghe Thường Nguyệt giải thích, Trần Lâm cũng bị ý nghĩ kỳ hoa của nàng làm cho bất ngờ, thật không nghĩ đến cô nàng này lại có tư duy thiên mã hành không đến vậy.

Chỉ là chợt, Trần Lâm liền nghĩ tới vài thứ là lạ.

"Vậy sao ngươi không lập tức sử dụng luôn mà phải ném nhiều mâu như thế?"

"Ách, chiêu lôi âm bạo này ta thử rồi, mặc dù âm thanh rất vang và truyền rất xa, nhưng khoảng cách để có tác dụng như ý muốn thì lại rất nhỏ, nếu không thể phát động ở sát người của kẻ địch thì chiêu này chỉ như là mô phỏng tiếng sét để nghe chơi thôi hoàn toàn không có tí tác dụng nào, vì vậy ta chỉ có thể gạ tên kia mắc bẫy."

"Ra vậy, và ngươi cũng thiết kế sẵn lộ trình để đoạt lấy chiến thắng luôn từ đầu rồi sao, từ việc khiến đối phương tự đâm đầu vào chổ chết cho đến việc nối sẵn dây cước trên cán các thanh mâu."

"Đúng rồi đấy, thấy ta lợi hại không hắc hắc."

Thấy Thường Nguyệt đã vui vẻ đắc chí trở lại, Trần Lâm cũng không tiếc lời mà cười khen nàng.

"Lợi hại, rất lợi hại, thật không biết ngươi làm sao lại nghĩ ra được."

"Haha, cái này cũng nhờ tên Doãn Thiên Kỳ kia thị phạm, ta cảm thấy trò mèo giăng tơ này cũng có thể dùng rất tốt nên thử một chút thôi, vốn dĩ ta cũng không nghĩ tên kia thế mà còn có thể đứng dậy được đâu, không thể không nói cũng là có chút bản lĩnh khi mà vẫn có thể liều mạng được như thế."

Thường Nguyệt nhớ tới Chu Tín lúc bộc phát, nàng liền không tiếc lời khen ngợi.

Bởi đối phương trong trạng thái như thế, nàng đã không còn nhiều cách lắm để triệt hạ được đối phương.

Cách duy nhất để thắng thì chỉ có thể cởi giáp để đánh sòng phẳng với 150% chiến lực mà thôi.

Từ đó có thể thấy thực lực đối phương cũng không yếu, chỉ là thủ đoạn quá dễ khắc chế một chút nên mới thua oan ức như vậy.

Dù là Thường Nguyệt thì cũng cảm thấy tiếc nuối cho đối phương một chút.

Thực lực như thế đã đủ xứng đáng để nàng cởi giáp mà đấu một trận.

Chỉ là vừa rồi nàng có chút ham vui quá mức, muốn thử cảm giác lấy trí thủ thắng giống Trần Lâm để coi như thế nào nên mới ủy khuất đối phương chỉ có thể đánh một trận biệt khuất như vậy.

"Chậc, vẫn là dùng cơ bắp để đánh nhau mới là vương đạo, cái đầu vẫn là dùng để suy nghĩ xem tối nay ăn gì đi."

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.