Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến thắng không minh bạch

Tiểu thuyết gốc · 1527 chữ

(Cảm ơn "Hoangson02ed" đã đề cử nha hehe.)

Ai cũng biết việc chạy quá tốc độ phản ứng của bản thân là một việc nguy hiểm tới cỡ nào, ngươi có thể sẽ gây nguy hiểm đến an toàn và tính mạng của người khác, nhưng hơn hết ngươi càng dễ gây nguy hiểm đến an toàn và tính mạng của bản thân.

Đấy chỉ là chạy quá tốc độ bản thân có thể phản ứng được thôi đấy.

Giờ thì thử tưởng tượng giả sử ngươi vừa chạy quá tốc độ vừa không thèm phản ứng đi.

Đại loại như vừa nhắm mắt vừa phóng xe như bay vậy.

Này đã không phải là có thể gặp nguy hiểm nữa rồi, này đơn giản chính là muốn chết.

Nhưng nếu chạy trên đường trống trải vắng vẻ, có lẽ ngươi vẫn còn một chút đường sống, nếu tay lái đủ cứng không để xe bị lật thì theo lý thuyết mọi chuyện vẫn ổn.

Nhưng nếu tính huống càng tệ hơn nữa thì sao, ngươi vừa bịt mắt lái xe tốc độ cao, trên đường lại còn cắm đầy cọc sắt, vậy thì ngươi nên làm gì bây giờ?

Câu trả lời là cái gì cũng không cần làm đâu.

Vì ngươi đã chết trước khi kịp làm gì rồi.

"Vút!!!"

Chu Tín giống như viên đạn phóng về trước, hắn muốn mau chóng di động để không cho Tô Thường Nguyệt có cơ hội công kích.

Chỉ là hắn vừa vào trạng thái độn pháp được không phẩy mấy giây thì thân ảnh hắn liền như đụng gãy thứ gì đó, hắn đánh mất thăng bằng mà bị mất trạng thái độn pháp, dù vậy thân thể vẫn như một quả bóng bị đánh bay về trước, lực quán tính mạnh mẽ trên người khiến hắn không thể thắng lại hay điều hướng được, nhưng phía trước lại không hiểu thấu có chướng ngại vật nào đó chắn đường khiến cho hắn liên tục gặp va chạm.

Đụng gãy không biết bao nhiêu chướng ngại vật, Chu Tín cảm thấy xương cốt toàn thân của mình cũng nát gần hết theo, hắn cuối cùng mới có thể dừng lại được, thân xác giờ đây như cọng bún thiêu ỉu xìu trên mặt đất.

Cảm nhận toàn thân ê ẩm vô lực, Chu Tín lúc này mới có thời gian nhìn lại những gì mình vừa trải qua.

Tô Thường Nguyệt thì vẫn đứng đó, mặc dù không thể nhìn rõ mặt mũi nhưng hắn có thể cảm nhận được, đối phương lúc này đây đang vô cùng đắc ý, bởi rải rác trên sân đấu chẳng biết từ bao giờ đã cắm lấy vô số chiếc cọc ghim sâu vào mặt đất, trong đó có một phần ba chiếc cọc giờ đây chỉ còn nửa đoạn, không cần nghĩ cũng biết đó là thứ hắn va chạm nãy giờ.

"Đáng chết, đáng chết, tiện nhân ngươi gài ta?"

Đến tận đây, Chu Tín nào còn không hiểu nữa, đối phương ngay từ đầu đã cố ý bày cục để bẫy hắn, từ việc sử dụng miệng lưỡi để khiêu khích cho tới việc sử dụng phương thức ném mạnh để phản công.

Tất cả đều để thiết kế nên trận địa tràn đầy chướng ngại vật thế này, sau đó gài cho hắn mất đi thính giác rồi để hắn tự đâm đầu vào chổ chết.

Đáng lý hắn nên nhận ra mới đúng, không ai bình thường lại biết là vô dụng nhưng vẫn ném lao nhiều như thế để làm gì, đối phương từ đầu đã có ý đồ rồi.

"Khặc khặc, ngạc nhiên không, kinh hỉ không, ta nói rồi mà đừng nên vội vàng kẻo ngã đau đấy kiệt kiệt kiệt."

Thường Nguyệt tươi cười đầy châm chọc, nàng ung dung bước tới, trên đường còn tiện thể rút thương phục hận đang ghim trên đất lên, nàng liền đi tới trước mặt Chu Tín từ trong cao nhìn xuống, nàng đắc ý hỏi:

"Sao, phục chứ?"

"Phục thứ kỹ nữ như ngươi, đồ tiện nhân, ta... chát!"

Không kịp chửi hết câu, một cán thương đã quật ngang đem hắn quật bay.

Trên gương mặt không mấy đẹp trai của Chu Tín lúc này đã lỏm xuống một vệt thẳng hình cán thương, hắn khó khăn ngồi dậy, miệng khó nhịn được mà chợt nôn ra một búng máu xen lẫn răng và da môi.

Nhìn thấy máu tươi của mình nhuễ nhại trên mặt đất, cơn đau đớn âm ỉ khắp thân thể như bị hàng trăm hàng ngàn đầu búa đập qua, nhưng dù vậy Chu Tín vẫn không chấp nhận kết cục lúc này.

Hai mắt hắn đỏ hoe nhìn kẻ đáng chết hại hắn ra nông nỗi này ở phía trước đang dần đi tới.

Chu Tín thật sự là không thể chấp nhận kết cục như thế này.

Bao năm qua hắn đã nổ lực nhiều thế nào chỉ có mình hắn biết.

Người khác không thấy được hắn đã đổ bao nhiêu mồ hôi, bao nhiêu máu khi luyện tập độn pháp.

Nếu hiện tại hắn từ bỏ, chấp nhận thua cuộc bởi chút âm mưu quỷ kế của kẻ hèn hạ kia, vậy nổ lực của hắn những năm qua rốt cuộc là để làm gì?

"Chết tiệt, chết tiệt, ta không cam lòng, ta không cam lòng loại kết cục như vậy."

Phẫn nộ gầm thét một tiếng, hai mắt Chu Tín chợt tràn ra máu tươi, toàn thân chợt nổi lên gân xanh.

Mặc cho xương cốt toàn thân của hắn đã sớm nát vụn, Chu Tín vẫn gượng ép thân thể đứng dậy một cách thần kỳ.

"Ồ, muốn liều mạng rồi sao."

Nhìn thấy đối phương sử dụng bí thuật bộc phát, Thường Nguyệt cũng ngừng lại bước chân, vẻ mặt có chút trông đợi muốn coi thử đối phương có thể làm được những gì.

"Chết tiệt Tô Thường Nguyệt, ngươi sẽ phải trả giá vì khinh thường ta, đáng ra ngươi đã có thể kết thúc trận đấu này trước khi ta có lại thính giác."

Âm thanh chưa hoàn toàn truyền ra, thân ảnh Chu Tín lại lần nữa biến mất, âm thanh vang vọng khắp sân đấu khiến cho Thường Nguyệt giống như bị kinh ngạc mà vội vàng lùi lại.

Phát giác động tác của đối phương, Chu Tín lần này học khôn, hắn không còn chăm chăm tập trung vào Thường Nguyệt nữa mà nhanh chóng nắm bắt vị trí của tất cả các thanh mâu đối phương đã ghim xuống mặt đất.

Trong đầu nhanh chóng mường tượng ra đại thể sân đấu, lần này Chu Tín hoàn toàn có nắm chắc dù bị bất ngờ hắn cũng sẽ không đâm đầu vào khu vực tràn đầy chướng ngại vật nữa.

Chưa đủ, ta phải nhanh hơn nữa, phải nhanh hơn nữa, ta muốn ngươi tuyệt vọng, Tô Thường Nguyệt!!

Phẫn nộ hò hét trong lòng, Chu Tín không ngừng gia tốc bản thân lên.

Thân thể của hắn dần dần không thể chịu nổi trước lực ma sát kinh khủng của không khí mà nhanh chóng rướm máu.

Cơ bắp đang gào thét, xương cốt đang rên rỉ, nhưng dù vậy Chu Tín vẫn bỏ mặc tất cả mà tiếp tục gia tốc thêm.

Trong trạng thái cực tốc hiện tại, hắn giống như đột phá một giới hạn nào đó, trong đầu hắn chợt ngộ ra một chút suy nghĩ kỳ lạ mà hắn chưa từng nghĩ đến.

Chút cảm ngộ kỳ lạ kia giúp hắn nhanh chóng học được khống chế thứ tốc độ đáng sợ của bản thân lúc này, cảm nhận bản thân đã đạt đến vận tốc tối đa mà hắn có thể đạt được, Chu Tín xác định vị trí của Thường Nguyệt liền mang theo đoản đao phóng tới.

Một đao này ngưng tụ toàn bộ tinh khí thần của hắn.

Một đao này được gia tốc tới vận tốc đối đa, đã nhanh gấp nhiều lần vận tốc âm thanh.

Một đao này, tuyệt đối có thể xuyên thấu tất cả mọi thứ.

Trả giá đi, Tô Thường Nguyệt!

Ở phía còn lại, cảm nhận được cảnh báo nguy hiểm phản hồi từ bản năng, Thường Nguyệt ung dung không vội nâng tay lên, sau đó liền không còn hành động gì khác.

Một giây sau.

"Tốt, dừng lại ở đây."

Lập tức, một bóng hình mảnh khảnh xuất hiện trân sân đấu.

Toàn bộ không gian lúc này tựa như bị ngưng kết lại, Chu Tín vẫn giữ nguyên tư thế lao tới, đã cách Thường Nguyệt chỉ có mười bước.

Mười bước với tốc độ vừa rồi của hắn thì chỉ cần một phần mười giây là đủ.

Ài, chỉ đến đây thôi sao...

Cảm thấy tiếc nuối vì không thể chém tiện nhân kia, Chu Tín đành an ủi bản thân ít nhất cũng đã có được chiến thắng.

"Trận đầu này, người thắng là Tô Thường Nguyệt!"

"Cái gì!"

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.