Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt đầu giao thủ

Tiểu thuyết gốc · 1534 chữ

(Cảm ơn "Eleven12" đã đề cử và tặng quà nha hehe, niềm vui bất ngờ lại đến đột ngột rồi hahaha.)

"Là Chu Tín sao, có nắm chắc chứ?"

Nghe thấy Trần Lâm lo lắng như vậy, Thường Nguyệt vô cùng tự tin liền đáp:

"Yên tâm, không có vấn đề, ta lo được."

Nói xong, Thường Nguyệt mang theo phong thái tự tin ung dung bước lên sân đấu.

Ở bên khác, Chu Tín lúc này cũng tiến về sân đấu, nhìn thấy đối thủ của mình hôm nay, hắn liền cảm giác nội tâm hơi khó thở một chút.

Trên trần đời hắn ghét nhất thể loại quá nhiều giáp giày như thế này, thật không hiểu sao tông môn lại cho phép đệ tử mang theo trọng giáp lên sân, bộ không thấy như thế rất không công bằng sao, không thấy hắn lên sân chỉ mang theo một thanh đoản kiếm liền hết rồi sao?

"Hắc hắc sao mặt nặng nề thế, cười lên đi nha, nếu đang sợ sắp phải bị ăn đòn thì chúc mừng ngươi sợ đúng rồi đấy kiệt kiệt..."

Đi lên đài, Chu Tín liền nghe thấy giọng nói đáng ghét kia truyền tới khiến hắn không khỏi chợt xụ mặt xuống, hừ lạnh một tiếng hắn liền mỉa mai lại:

"Họ Tô có bản lĩnh thì thoát giáp ra mà chiến đấu một trận, nấp sau đống sắt vụn đó để mạnh miệng thì có ý nghĩa gì?"

"Khà khà, Chu Tín à, ngươi muốn bị đòn liền từ từ mà đợi đi, không cần hấp tấp đến thế đâu."

Đối với lời thách thức của đối phương, Thường Nguyệt chỉ cười nhẹ cũng không để trong lòng.

Nói cũng lạ, đây còn là lần đầu tiên có người thách nàng tháo giáp ra, này là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa thấy diêm vương thì vẫn xương cứng rồi.

Nàng mà tháo giáp ra thì ngay cả Trúc Cơ cũng dám chiến, Chu Tín hắn tính là gì.

"Thời gian cũng nhanh tới rồi, tranh thủ còn chuẩn bị gì thì chuẩn bị đi, trải nghiệm tiếp theo sẽ đau lắm đấy."

Vừa nói Thường Nguyệt liền phóng xuất thương phục hận rồi nâng lên chuẩn bị xuất chiến bất kỳ lúc nào.

Ở phía bên kia, Chu Tín thấy vậy cũng không dám coi nhẹ cũng nâng đoản đao lên để thủ thế, ánh mắt nheo lại chăm chăm nhìn thân ảnh cồng kềnh trước mắt.

Cùng là Ngũ Đại Thiên Kiêu, hắn cũng biết rất nhiều tình báo về vị đồng môn này.

Thực lực mạnh mẽ, tốc độ vượt trội, phản xạ nhạy bén, thể lực bền bỉ...

Nếu phải nói về điểm nào đó mà đối phương thiếu hụt thì chắc là đối phương không thạo pháp thuật không giỏi đánh xa mà thôi.

Nhưng nhìn chung thì đối phương vẫn là một kẻ địch tương đối toàn vẹn, không có bất kỳ chổ thiếu sót nào quá lớn.

Là một kẻ địch rất khó nhằn, tuy nhiên Chu Tín vẫn cảm thấy phần thắng của hắn rất lớn.

Đôi lúc một người không có thiếu sót lớn nào thì cũng đồng nghĩa với không có điểm nào nổi trội.

Ngược lại hắn mặc dù thiếu hụt về thể chất nhưng bù lại tốc độ vượt trội hơn đối phương rất nhiều, nhất là từ sau khi bản thân bước ra khỏi vùng an toàn ở trận trước, giờ đây hắn đã có thể miễn cưỡng phát động công kích trong lúc thi triển độn pháp, lực công kích gia tăng gấp mấy lần không ngừng, chỉ cần có thể đánh thủng giáp của đối phương hắn liền sẽ thắng.

"Nào nào đừng mơ mộng hão huyền nữa, ngươi không phải là đang tưởng tượng ra cảnh tượng để thắng được ta đấy chứ, vẻ tươi cười hạnh phúc thỏa mãn đều sắp trào ra khỏi khóe miệng ngươi rồi kìa."

Nghe vậy, Chu Tín liền giật mình vội chỉnh đốn lại cảm xúc, nhưng rồi hắn chợt nhận ra bản thân nãy giờ cũng chưa từng cười, đối phương thế chỉ là trêu đùa mà thôi.

"Hừ, tiếp tục cợt nhã đi, một lát hi vọng lúc nằm trên mặt đất kêu la ngươi vẫn có thể cợt nhả được."

Ánh mắt lạnh lùng, Chu Tín càng quyết tâm tuyệt đối phải xé rách cái thái độ đáng kinh tởm lúc này của đối phương.

Thời gian từng giây trôi qua, màn sáng trận pháp từ hư không xuất hiện và phủ xuống đại biểu cho trận đấu lúc này chính thức bắt đầu.

Mở màn là một thanh thương lấy vận tốc như đạn bắn lao tới xuyên thủng mặt đất nơi Chu Tín vừa đứng, chỉ là giờ phút này thân ảnh của hắn đã biến mất.

Thấy một kích phóng hụt, Thường Nguyệt cũng không thất vọng mà chỉ xì một tiếng nàng liền từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một thanh mâu khác.

Cảm nhận không khí đang không ngừng xao động, mặc dù không thấy được người đâu nhưng nàng vẫn có thể lờ mờ cảm giác được đối phương đang di động với tốc độ cực nhanh.

Bên trái!

Phát giác được điều bất thường, Thường Nguyệt xoay người đem đầu mâu ném mạnh dễ dàng xuyên thủng không khí trước mắt nhưng lại không đánh trúng gì cả.

Đầu mâu cũng không phải được ném ngang mà là được ném xuống, bay một đoạn và không đánh trúng được gì xong nó liền ghim chặt vào mặt đất.

Thường Nguyệt thấy một kích đánh hụt, nàng cũng không có cảm thấy không hài lòng, đối phương vừa rồi đã dự định phát động công kích, nếu không có một lao kia đối phương sẽ không dễ dàng từ bỏ như thế.

"Phải rồi, phải như thế này mới kích thích chứ."

Cảm nhận được áp lực trầm trọng truyền tới, Thường Nguyệt không có mảy may lo lắng mà ngược lại càng trở nên hưng phấn, những trận khổ chiến như này mới đáng để nàng tận hưởng và rèn luyện chính mình, tiếp tục lấy ra trường mâu để chờ đợi, Thường Nguyệt chờ đợi khoảnh khắc đối phương công kích.

Mặc dù giờ phút này đang thua thiệt về tốc độ, nhưng Thường Nguyệt đã nghĩ ra cách để đánh bại đối phương mà không cần phải tháo giáp rồi.

...

"Khốn khiếp, con mụ này làm sao có thể nhạy như thế chứ!"

Không ngừng di động, Chu Tín sử dụng thính giác nhạy bén của mình để xác định phương hướng của đối phương.

Nhưng mỗi khi hắn vừa định công kích, đối phương lại vô cùng chuẩn xác bắt được hành động của hắn sau đó trước một bước ném trường mâu đánh gãy ý định công kích của hắn.

"Không được, không thể để đối phương thỏa ý câu giờ như thế, chỉ là một đòn ném mạnh mà thôi, đón đỡ trước cũng mất không bao nhiêu thời gian và sức mạnh cả, sau đó ta vẫn có đủ dư lực để chém đối phương."

Nghĩ như thế, Chu Tín liền quyết tâm làm liều một vố.

Đợi đối phương hơi thả lỏng hơi thở, hắn liền bắt lấy thời cơ này để công kích.

Quả nhiên đúng như mọi lần, chào mừng hắn là một đầu mâu được phóng mạnh tới.

Chỉ là lần này Chu Tín không tránh né nữa, hắn vừa phóng tới với vận tốc cực nhanh vừa xuất đao chém nát đâu mâu đang phóng tới.

"Tốt, giờ đây..."

"Ầm!!!"

Một tiếng sấm động rền vang bùng nổ khắp sân đấu khiến cho khán giả trên khán đài cũng bị giật mình đột ngột huống chi là Chu Tín ở ngay bên cạnh vụ bộc phát.

"Cái quỷ gì!"

Đầu óc tê rần, lỗ tài ù ù không thể nghe thấy được nữa, Chu Tín hoàn toàn choáng váng không hiểu đợt âm bạo vừa bùng phát kia là gì.

Nhưng không kịp để hắn suy nghĩ, cảm giác nguy hiểm liền báo động không ngừng trong lòng, Chu Tín biết được trạng thái của mình lúc này tồi tệ cỡ nào, đối phương tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội này để công kích hắn.

Nghĩ thì nhanh nhưng thời gian thì chậm, cơ hồ là Thường Nguyệt vừa lao tới, Chu Tín đã cuống quít khởi động độn pháp để trốn cho dù hắn bây giờ tạm thời không dùng thính giác được nữa.

Nhưng không sao, sân đấu là trống trải, hắn chỉ cần chạy theo vòng tròn liền không cần lo sẽ tự chạy ra khỏi sân đấu, chỉ cần đợi thính lực hồi phục thì mọi chuyện đều sẽ tốt trở lại.

Nghĩ như thế, Chu Tín nào biết ở phía đối diện, Thường Nguyệt thấy hắn liều mạng sử dụng độn pháp, ẩn sau tấm mặt nạ, cô vợ trẻ giờ đây lại nở một nụ cười đắc chí.

Để ta xem, ngươi chạy đâu cho trời khỏi nắng đây.

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.