Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trần Lâm luân không

Tiểu thuyết gốc · 1596 chữ

(Cảm ơn "vô thượng kỷ nguyên" đã đề cử nha hehehe.)

Một ngày mới lại đến, Trần Lâm và Thường Nguyệt tiếp tục lên đường trở lại quảng trường để chuẩn bị cho trận thi đấu hôm nay.

Nghỉ ngơi thật tốt cả đêm qua, Trần Lâm và Thường Nguyệt đều đã lên đủ tinh thần cho trận chiến sắp tới.

Chủ yếu là Thường Nguyệt đã chuẩn bị sẵn sàng xong để đánh trận tứ kết này còn Trần Lâm thì chuẩn bị xong tinh thần để thua.

Nói đùa, trong tám người thông qua vòng ba để vào tứ kết đều thuần một sắc đều là Luyện Khí tầng chín trở lên, chỉ có hắn còn là Luyện Khí tầng bảy không thua mới là lạ.

Đôi lúc Trần Lâm cũng cảm thấy có chút không thực khi mà có thể đi tới được tận đây, với thực lực của hắn thì đáng lẽ nên bị loại ở vòng trước rồi mới đúng.

"Chậc chậc, hôm nay có vẻ là càng đông đúc hơn rồi."

Cùng Trần Lâm và những người khác đứng hàng ngang trên sân đấu, nhìn lấy cảnh tượng chật ních trên khán đài, Thường Nguyệt chợt cảm khái một câu, không ngờ nàng lại có ngày được nổi danh như thế này.

"Không chỉ đông đúc hơn đâu, còn có nhiều người đặc biệt hơn nữa."

Nghe Trần Lâm nói vậy, Thường Nguyệt giờ đây mới chú ý đến trên đài cao giờ đây không chỉ đứng đó ba người trọng tài như mọi khi nữa mà còn có thêm năm người khác.

Ba nam hai nữ, ngoại trừ một người trong đó Thường Nguyệt có biết sơ sơ, hình như là trưởng lão của Hỏa Sơn, Lý Tinh Thần ra thì những người còn lại nàng hoàn toàn chưa từng thấy qua, hai nam nhân còn lại một cao một hơi mập, đều là trung niên, hai nữ tử kia thì nhìn vô cùng trẻ, nhưng người thì nhìn ôn nhu như nước, người còn lại thì vừa trông liền có thể thấy được sắc bén chi ý toát ra nồng nặc trong cặp mắt liễu của đối phương.

"Những người kia là ai vậy ngươi biết không Trần Lâm."

"Không rõ ràng tình báo cụ thể của từng người lắm, nhưng năm người kia dường như là trưởng lão của các đỉnh núi lớn trong nội môn đến đây để đánh giá chúng ta đấy, sau này ngươi và ta vào nội môn có thể gia nhập các đỉnh núi lớn không hoàn toàn phụ thuộc vào ý kiến của đám người này đấy."

Trần Lâm vừa giải thích xong, Vương Kỳ lúc này cũng bước lên để thuyết giảng một chút và giới thiệu sơ về các tiền bối tham gia đánh giá cho trận tứ kết này.

"Hôm nay các ngươi rất vinh hạnh vì được chư vị trưởng lão đến các đỉnh núi tới đây để quan sát biểu hiện của các ngươi, hiện tại ta giới thiệu một chút, đây là trưởng lão Lý Tinh Thần đến từ Hỏa sơn."

Nghe thấy giới thiếu đến mình, Lý Tinh Thần liền ôn hỏa mỉm cười rồi gật đầu xem như đã thấy được đám người Thường Nguyệt.

Sau đó Vương Kỳ liền tiếp tục giới thiệu những người khác theo thứ tự là Chu Chỉ Ngọc là vị nữ tử trông vô cùng ôn nhu kia, nàng đến từ Thủy Sơn, Tư Cát Vân Trung là một trung niên cao ráo đến từ Mộc Sơn, Lưu Lăng Vân là nữ nhân lúc nào cũng mang theo khí thế lăng lệ trái ngược hoàn toàn với Chu Chỉ Ngọc, là trưởng lão của Kim Sơn, và cuối cùng đó là Vu Thiên Bảo cũng là một trung niên nhưng hơi thấp một chút, là trưởng lão của Thổ Sơn.

Trong năm người có một người khiến Thường Nguyệt và Trần Lâm đặc biệt chú ý đó chính là Vu Thiên Bảo.

Người này vừa họ Vu, lại có tên lót là chữ "Thiên" thì khó tránh khỏi khiến cho hai người liên tưởng tới tên nào đó cái mũi luôn hướng lên trời khiến cho Thường Nguyệt muốn đập hắn từ lâu.

"Ngươi có nghĩ lão già kia là phụ thân của tên Vu Thiên Sơn kia không."

"Ách, này chắc không trùng hợp tới thế đâu, mặc dù đều là họ Vu nhưng Vu gia cũng đâu thiếu tộc nhân, với cả nhìn mặt hai người đó cũng không giống nhau lắm, vị Vu trưởng lão này dường như có chút... xấu."

"Này cũng có thể do gen mẹ kéo lại được nha, giống như sau này ta và ngươi có con thì con chúng ta chắc chắn sẽ xinh đẹp như ta rồi, sao có thể giống ngươi được."

"..."

Ý ngươi là gì, chê ta xấu có đúng không?

Ngay lúc Trần Lâm muốn lên tiếng phản bác một chút để chứng minh là hắn cũng rất đẹp trai chỉ là đa phần mọi người đều mù nên mới không thấy được thôi thì Vương Kỳ lúc này đã bắt đầu gọi người theo thứ tự lên để bóc thăm.

"Tô Thường Nguyệt, Vu Thiên Sơn, Trần Lâm..."

Lần lượt từng người lên bóc thăm theo thứ tự Vương Kỳ thông báo.

Thường Nguyệt bóc trúng số một, trong khi hắn bốc trúng số hai, cũng không biết là sẽ đấu với ai, nhưng ít nhất thì không phải là với Thường Nguyệt.

Sau khi bảy người bóc xong, Vương Kỳ từ trong hộp lấy ra một lá thăm cuối.

Đó đáng lẽ sẽ là lá thâm của Diệp Vô Nhai nếu như hắn hôm nay không vắng mặt.

"Người số hai là ai?"

Nghe thấy Vương Kỳ gọi, Trần Lâm nhìn lại số thứ tự trên tay mình trong lòng thầm nói "Chẳng lẽ lại diệu như thế?"

"Là ta."

Trần Lâm vừa nói vừa bước lên, tay đưa số phiếu ra.

Thấy phiếu trên tay hắn quả thật là số hai, Vương Kỳ gật đầu sau đó nói:

"Trước khi đến đây ta có nhận được lời báo lại từ Diệp gia, Diệp Vô Nhai hiện tại không có khả năng tiếp tục thi đấu nữa nên hiện tại ngươi được trực tiếp luân không vào bán kết, xin chúc mừng sư đệ, vận khí ngươi không tệ lắm đâu."

Nghe Vương Kỳ nói vậy, Trần Lâm cũng có chút không tin tưởng mà cho là mình nghe lầm.

Tông môn thật mở một lỗ trống như thế để hắn chui sao?

"Hahahaha, ngươi thấy chưa ta nói rồi mà, có thiên chi kiêu nữ như ta bên cạnh, vận khí ngươi đã tràn đầy kiểu gì mà chẳng bóc trúng lá thăm tốt này hắc hắc."

Lúc này trong khi Trần Lâm còn chưa tin tưởng thì Thường Nguyệt đã thay hắn vui mừng cứ như là bản thân nàng bóc trống lá thăm miễn thi đấu này vậy.

Chỉ là nghĩ lại cũng đúng, Thường Nguyệt chưa từng ngại chiến đấu nhưng nàng vô cùng ngại để Trần Lâm chiến đấu, nếu có thể khiến hắn bợt gặp chút trận chiến không đáng có nàng liền có thể đỡ lo hơn, càng có tinh thần để đấm người khác mạnh hơn, này sao lại không phải là một việc đáng vui mừng kia chứ.

"Ài cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa, hiện tại không bị đánh vậy chẳng phải vào bán kết sẽ bị người mạnh hơn đánh cho thảm hơn sao?"

Nghe Trần Lâm nói thế sắc mặt Thường Nguyệt liền cứng đờ.

Trần Lâm nói cũng không phải không có lý, trong đám người này ngoại trừ nàng ra những người còn lại không giống người sẽ nhường Trần Lâm một bộ mặt lắm.

Vu Thiên Sơn cùng hắn không có thù không oán nhưng cũng chưa từng nương tay với ai.

Vi Dương Liêu thì ờm... không nói cũng được, Trần Lâm mà gặp tên này thì sợ là sẽ bị đánh rất thảm.

Trầm Linh Nhi thì cũng như thế, mặc dù không rõ ràng đối phương có còn để ý Trần Lâm không, có lẽ là có nhưng mà là để ý xem chổ nào dễ để đâm dao nhất.

Chu Tín và Bạch Du cùng Trần Lăm không thù, nhưng hai tên kia cũng không thích đệ tử thế gia cho lắm.

"Mà nghĩ nhiều như thế làm gì nha, ngươi đừng lo, biết đâu vòng tứ kết này lại có một cặp cùng đồng quy vu tận và thế là ngươi được vào thẳng chung kết luôn hắc hắc."

"..."

Ngươi lạc quan thật đấy.

Giá mà đám người sắp chết vì hết thọ nguyên cũng lạc quan như ngươi thì tu tiên giới này thái bình biết bao nhiêu.

"Thôi chuyện đó sau hẵn tính, ngươi số một vậy chắc là sẽ đánh trận đầu rồi đấy, đối thủ của ngươi lần này là ai thế."

"À ừ để xem."

Lúc này đám người cũng bắt đầu công bố số của mình.

Thường Nguyệt nhìn qua một lượt liền nhìn thấy người có số giống bản thân, vẻ mặt nàng hơi ngưng một cái tựa như là ngạc nhiên nhưng sau đó liền chuyển thành nụ cười vui vẻ vội dùng ý niệm để câu thông với Trần Lâm.

"Tốt tốt lại là một đối thủ thú vị."

"Là ai thế?"

"Hắc hắc, là Chu Tín!"

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.