Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bữa tối ấm áp

Tiểu thuyết gốc · 1635 chữ

(Cảm ơn "Thiên Lục" đã đề cử nha kkkk)

Sau trận chiến của Diệp Vô Nhai và Lương Toản là trận đấu giữa Vu Dương Liêu và Triệu Cường, đây cũng là trận đấu cuối cùng của bảng này.

Nhưng tuy là trận cuối cùng nhưng diễn biến lại không mấy đặc sắc cho lắm, Vu Dương Liêu mặc dù đang sa sút, nhưng chung quy vẫn là thiên tài thành danh từ lâu, trong khi đó Triệu Cường lại tương đối bình thường, ngoại trừ cái danh sư huynh của Công Vụ Đường ra hắn liền không còn gì khác, vì vậy trận đấu này diễn ra tương đối nhợt nhạt, qua mấy chiêu, Vu Dương Liêu liền đã đánh bại Triệu Cường và giành lấy tấm vé cuối cùng để thông qua vòng sau cũng tức là tứ kết.

Tới lúc này, tám người sẽ tiến vào tứ kết đã rõ, từng người lần lượt theo thứ tự là: Thường Nguyệt, Vu Thiên Sơn, Trần Lâm, Chu Tín, Bạch Du, Trầm Linh Nhi, Diệp Vô Nhai, Vu Dương Liêu.

Khán giả đối với phần lớn cái tên có thể thông qua đều không có ý kiến gì, ngoại trừ Trần Lâm bị vài người xì xào chỉ trỏ ra, những người khác đều đã dùng thực lực và bản lĩnh của mình để chứng minh bản thân xứng đáng và thành công có được một nhóm người ủng hộ không nhỏ.

"Xin chúc mừng, các sư đệ sư muội, có thể thông qua vòng này để tiến vào tứ kết đã chứng minh tiềm lực và thực lực của các ngươi đều đã hợp cách, vì vậy nên hãy tự hào về bản thân đi, bởi các ngươi chính là mầm móng tinh anh của tông môn hiện nay, tương lai có thể trở thành trụ cột vững chắc góp một phần công lao không nhỏ trong sự phát triển của tông môn sau này..."

Dành ra hơn mười lăm phút để thuyết giảng và vẽ bánh mì, Vương Kỳ mới hài lòng thông báo thể lệ vòng tứ kết trước khi kết thúc ngày hôm nay.

"Vào ngày mai, các ngươi sẽ được rút thăm để quyết định đối thủ của mình trong trận tứ kết này, và ta phải nhắc nhở các ngươi một câu là dù cho có rút phải đối thủ mạnh đi chăng nữa thì cũng hãy ráng thể hiện cho thật tốt bởi vì ngày mai, chư vị trưởng lão từ các đỉnh núi trong nội môn sẽ đến dự lễ, các ngươi có được trực tiếp tiến vào nội môn hay trực tiếp tiến vào các đỉnh núi được không hoàn toàn phụ thuộc vào ý nghĩ của các trưởng lão, vì thế nên là các sư đệ sư muội, nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai sẽ là bước ngoặc lớn trong cuộc đời tu đạo của các ngươi, nên là hãy ráng biểu hiện cho tốt, đừng làm người khác và bản thân phải thất vọng."

...

Trở về động phủ sau một ngày thi đấu mệt mỏi, Thường Nguyệt nhảy vội lên nệm bông ấm áp.

Nàng duỗi thẳng toàn thân, cảm giác sự dễ chịu lan tỏa khắp mọi bộ phận trên thân thể khiến cho vẻ mặt Thường Nguyệt lúc này tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn.

"Ài, đúng thật không đâu tuyệt hơn ở nhà nha."

Không còn cần phải mang theo giáp luyện tập nặng nề và cồng kềnh, không cần phải giữ vững trạng thái chờ chiến để có thể ứng đối với bất kỳ tình huống bất ngờ nào xảy ra, chỉ có khoảng thời gian ngắn ngủi trong động phủ như lúc này đây, nàng mới có thể hoàn toàn thả lỏng, trở về lại hình tượng của một cô vợ xinh đẹp hiền hậu đáng yêu.

"Ài, đây là nhà ta."

Trần Lâm bất đắc dĩ thở dài đáp lại một câu.

Nghe vậy Thường Nguyệt liền phồng má:

"Hừ, nhà ngươi chẳng phải cũng là nhà ta đấy sao."

"Vậy còn động phủ của ngươi?"

"Tất nhiên đó cũng là nhà ta nốt."

"Ách, vậy còn ta thì sao bây giờ?"

Trần Lâm bất đắc dĩ vừa cười vừa hỏi đùa.

Nghe vậy, Thường Nguyệt cũng làm mặt suy tư vài giây sau đó nàng liền vui vẻ nói ra:

"Ngươi à, ngươi tất nhiên là ở ké nhà của ta rồi, vì vậy để bù tiền thuê nhà thì hiện tại mau đi nấu bữa tối đi, tối nay ta muốn ăn bánh xèo."

Thấy Thường Nguyệt lúc này lại trở về bản tính trẻ con như thế, Trần Lâm chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ một tiếng liền cũng phụ họa theo nàng, hắn nói:

"Đây đây, bữa tối chuẩn bị sẽ có nhanh thôi, hi vọng bà chủ nhà đừng ngủ vội kẻo đồ ăn nguội mất."

"Hừ, ngươi nói nhiều quá, mau đi làm bữa tối đi, ta sao có thể ngủ được."

Thường Nguyệt chống nạnh đáp như thế.

Một tiếng sau, trên bàn ăn, cô vợ trẻ ngáp dài ngáp ngắn, sắc mặt đờ đẫn, hai mắt lim dim giường như muốn mở ra nhưng mãi không được.

Bày biện xong thức ăn lên bàn, Trần Lâm ra hiệu nói:

"Tốt rồi đó, mau ăn đi."

Nhìn thấy một mâm bánh xèo đi kèm với các loại rau, một ít bánh tráng làm từ linh gạo, và một bát nước chấm lớn, tổng quan vô cùng ngon mắt, nhưng giờ đây Thường Nguyệt lại uể oải nằm lên bàn, nàng dùng ánh mắt đáng thương để nhìn Trần Lâm rồi nói:

"Ta mệt quá, không muốn cuốn đâu, ngươi cuốn cho ta đi."

"Không muốn ăn cuốn thì ngươi có thể ăn không mà, chỉ cần chấm bánh xèo với nước chấm rồi ăn thôi."

Thấy Trần Lâm giả vờ không hiểu ý như thế, Thường Nguyệt liền phồng mà tiếp tục viện cớ.

"Ăn không bếu lắm, có cuốn mới đủ rau ăn mới đỡ ngấy được."

"Ài, thì ngươi có thể vừa ăn bánh xèo vừa nhai thêm rau mà."

Trần Lâm bất đắc dĩ trả lời như thế.

Chỉ là nói xong, hắn vẫn đàng hoàng ngồi lại bên cạnh Thường Nguyệt để cuốn giúp nàng.

Nhận lấy chiếc cuốn bành xèo đầu tiên, Thường Nguyệt lập tức khôi phục lại sức sống, nàng vội chấm với nước chấm cay ngọt sau đó ngoạm một miếng lớn.

Kết cấu bánh xèo giòn rụm, nhưng cũng có một chút mềm mại từ nhân giá, hành, và thịt, trải qua sự nâng tầm của nước chấm nữa khiến cho đầu lưỡi của nàng giờ đây nhịn không được mà cong vào trong.

"Nhoàm nhoàm... ngon thật đấy, so với món này nhoàm nhoàm..., những món trong các bữa tiệc kia nhoàm nhoàm... chỉ giống như nhai giấy nhám nhoàm nhoàm... mà thôi."

"Ừm, cảm ơn ngươi, nhưng so với vừa nhai vừa nói, ta nghĩ ngươi nên hốc xong rồi nói thì hơn."

Bất đắc dĩ quở trách một tiếng, Trần Lâm cũng cuốn xong cuốn thứ hai cho Thường Nguyệt.

Thấy đồ ăn lại tới, cô vợ trẻ liền không khách khí nữa, nàng bật mode máy nghiền đồ ăn sau đó hai hàm liền nhai liên hồi, chẳng mấy chốc liền đớp xong một cuốn bánh xèo lớn.

Cứ như thế, một người cuốn một người hốc, nhịp độ được giữ cho vô cùng cân bằng và nhịp nhàng vô cùng, vừa đặt lên bàn thành phẩm, hai giây sau đó Thường Nguyệt đã chộp lấy và ăn xong khiến cho Trần Lâm nhiều lúc kém chút không theo kịp tốc độ ăn của nàng.

May mắn khi đá xong ba phần tư số bánh xèo, Thường Nguyệt lúc này mới được đút ăn no rồi, nàng thỏa mãn ưỡn bụng nằm trên ghế, sự hạnh phúc trên mặt giờ đây dường như sắp tràn ra tới nơi, và mỡ trên miệng đối phương cũng thế khiến cho Trần Lâm chợt cảm thấy buồn cười.

"Được rồi, nếu đã ăn no thì đi nghỉ ngơi đi giờ tới lượt ta dùng bữa rồi."

"Oke, chút ngươi có bữa tối ngon miệng."

Nói xong Thường Nguyệt liền vươn người muốn đứng dậy.

Chỉ là sau đó nàng liền lại ngã ra ghế, lại thử vươn người, lại ngã trở lại, Thường Nguyệt lúc này mới lúng túng nhìn sang Trần Lâm, vẻ mặt cầu cứu, nàng nói:

"Ta hình như không đứng dậy được, ngươi bế ta đi với."

"..."

Trần Lâm giờ đây không biết nói gì, hắn nhìn chằm chằm vào mắt của đối phương tựa như đang hỏi:

Thật luôn?

Lúc này đây bất đắc dĩ thì bất đắc dĩ, Trần Lâm vẫn chiều chuộng mà ôm kiểu công chúa và đưa Thường Nguyệt lên giường theo ý nàng, lại giúp nàng thay đồ một chút cho dễ ngủ, thấy đối phương đã hài lòng thỏa ý, hắn mới một lần nữa trở về bàn ăn.

Giờ đây bữa tối của hắn mới chính thức bắt đầu rồi.

Chỉ là gắp lên một lá bánh xèo, sắc mặt Trần Lâm liền chợt cứng đờ.

Bởi thời gian trôi qua có chút lâu quá, bánh bị ướt dầu nên trở nên mềm đi mất rồi.

Nhìn lá bánh xèo bị nhũn đi trước mắt, Trần Lâm không biết phải phản ứng như thế nào mới tốt đây.

Bất chợt hắn liền bật cười một tiếng.

Nhấm nháp miếng bánh xèo không còn giòn nữa trong miệng, Trần Lâm hài lòng ăn thêm.

Mặc dù Khẩu vị tuy không ngon, nhưng trong lòng hắn lại rất thỏa mãn với buổi tối như này.

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.