Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồng quy vu tận

Tiểu thuyết gốc · 1569 chữ

(Cảm ơn "Jineek2005" đã đề cử nha hehehe.)

"Chuyện gì đang diễn ra vậy Thường Nguyệt, vì sao bọn hắn lại đứng yên rồi?"

Ngồi trên khán đài quan sát, thấy được Diệp Vô Nhai và Lương Toản giờ đây đều đứng im bất động, Trần Lâm liền nghi hoặc hỏi.

Ở bên kia, Thường Nguyệt cũng nhìn thấy diễn biến kì lạ trên sân đấu lúc này, mặc dù không thể cảm nhận kĩ lưỡng mọi thứ đã xảy ra trên sân đấu, nhưng nàng nhìn vào biểu hiện của Lương Toản một lát, sau đó liền nhíu mày đưa ra một nhận xét không chắc chắn lắm.

"Lương Toản dường như bị thần thức trấn áp tinh thần mất rồi."

"Thần thức? Ý ngươi là thần thức của Trúc Cơ đấy à?"

"Ừm, chính là nó đấy."

"Nhưng đang trong trận đấu quan trọng như thế đào đâu ra Trúc Cơ dám sử dụng thần thức để can thiệp vào?"

Thường Nguyệt biết Trần Lâm đang nghi hoặc cái gì, chừng nào trận đấu còn chưa ngả ngũ, đừng nói là Trúc Cơ, ngay cả Kim Đan cũng không dám âm thầm ra tay.

Vì vậy thứ thần thức đang trấn áp Lương Toản kia hẵn phải xuất phát từ Diệp Vô Nhai nên trận đấu lúc này mới không có dấu hiệu bị cho ngừng lại vì chuyện này hợp lệ.

"Ta nghe nói có một số công pháp và bí thuật tương đối đặc biệt có thể giúp người học có thể sớm luyện ra được vài thứ ở cảnh giới cao hơn nếu thỏa mãn một ít điều kiện hà khắc nào đấy, Diệp Vô Nhai có lẽ có tu luyện công pháp tựa tựa thế hoặc là hắn có tu luyện luyện hồn bí thuật."

"Diệp Vô Nhai có tu luyện mấy thứ như thế sao?"

Trần Lâm nhíu mày tự hỏi một tiếng, hắn nhớ lại trong kỳ hội họp của các đệ tử thế gia đợt trước, đám người Tư Cát Gia Kiệt dường như có điều tra qua công pháp của Diệp Vô Nhai thì phải.

"Ta nhớ ra rồi, Diệp Vô Nhai dường như có chủ tu một loại công pháp tổ truyền của Diệp gia, chuyên tu linh hồn, dường như gọi là "Hồn Nguyên Quyết" thì phải."

Nghe thế, Thường Nguyệt gật đầu, vậy thì nàng càng chắc chắn suy đoán của mình là đúng rồi.

"Nếu vậy thì Diệp Vô Nhai sớm có được thần thức cũng là hợp tình hợp lý, dù gì hắn cũng chỉ cách Trúc Cơ có một bước cuối mà thôi, lại có công pháp chủ tu hồn đạo hổ trợ nữa, về mảng linh hồn có ưu thế là điều bình thường."

"Vậy Diệp Vô Nhai sẽ thắng sao?"

"Này cũng chưa chắc, thần thức chỉ có thể trấn áp, nếu không phải là loại thần thức đặc biệt được luyện ra từ tuyệt thế công pháp thì không thể gây sát thương trực tiếp lên linh hồn người khác được, vì vậy kết quả cuối cùng vẫn còn khó đoán..."

Thường Nguyệt vừa nói vậy, trên sân đấu, sắc mặt Lương Toản bỗng trở nên điên loạn và cuồng tiếu, hắn xách đao lao tới gần Diệp Vô Nhai.

Nhưng vừa đi được mấy bước, một luồng uy áp thần bí liền xuất hiện sau đó nhanh chóng quét qua Lương Toản.

"Xoảng xoảng!"

Trường đao rơi xuống đất, Lương Toản giờ đây hai mắt vô thần ngã xuống đất và hoàn toàn rơi vào hôn mê sâu, trên mặt vẫn giữ vẽ cuồng tiếu như nãy giờ.

Diệp Vô Nhai lúc này cũng một lần nữa mở ra hai mắt, hắn nhìn Lương Toản một cái liền chắp tay với đầu hơi cúi, một động tác tràn đầy kính ý, làm xong Diệp Vô Nhai cũng ngã ra đắt, đồng tử dần tan rã.

Bầu không khí phút chốc liền yên lặng như tờ, nhưng ngay sau đó vô số âm thanh nghi hoặc liền nổi lên.

"Chuyện gì vừa xảy ra vậy, đang đánh hay làm sao lại đột nhiên đi ngủ hết rồi?"

"Này này đứng dậy đánh tiếp đi chứ, các ngươi không đánh nữa làm sao biết ai thắng?"

"Nhà cái, nhà cái đâu, này có được xem là Lương Toản thắng nửa chiêu rồi không?"

...

"Ta rút lại lời nói, Diệp Vô Nhai thắng rồi, công pháp hắn tu luyện dường như cũng không tầm thường cho lắm."

Ngồi trên ghế khán giả, Thường Nguyệt chứng kiến cảnh tượng trước mắt, nàng liền biết được chuyện gì vừa xảy ra rồi mà không ngơ ngác ngỡ ngàng như những người khác.

Công pháp Diệp Vô Nhai tu luyện cũng không phải công pháp luyện hồn bình thường, không chỉ có thể giúp người học sớm sinh ra thần thức mà còn có thể trao cho thần thức lực công kích trực diện vào linh hồn của đối phương, từ đó, thực lực của Diệp Vô Nhai cũng đi lên một nấc thang mới, sợ là đã có thể sánh ngang với nàng và tên Vu Thiên Sơn kia rồi.

"Vậy là hắn thắng rồi sao, nhưng sao Diệp Vô Nhai lại gục theo rồi? Vết thương cũ phát tác à?"

"Không, mặc dù ta không luyện linh hồn, nhưng chắc linh hồn và thân thể cũng giống nhau mà thôi, nếu vậy thì hẵn là phải có cái giá nào đó nếu ngươi sử dụng thủ đoạn nằm ngoài giới hạn của ngươi."

Thường Nguyệt vừa nói vừa nhớ lại bản thân những ngày đầu tập tành đi đấu pháp.

Khi ấy thân thể nàng rất yếu, không rắn rỏi và cứng cáp như bây giờ, đánh có mấy trận đã mệt bể hơi tai, nhưng trong đấu pháp kẻ địch cũng sẽ không quan tâm ngươi có mệt hay không, vì vậy nàng bắt buộc phải thường xuyên vượt qua ngưỡng giới hạn của mình để liên tục chiến đấu.

Làm như thế vừa có cái lợi vừa có cái hại.

Lợi là giới hạn thể lực của nàng sau mỗi trận chiến đều sẽ được đẩy lên cao, nàng có thể nhanh chóng mạnh lên và quen thuộc với sức mạnh mới ấy.

Nhưng cái hại cũng lớn không kém, một khi đi quá xa khỏi giới hạn, thân thể sẽ trực tiếp bị trì trệ không cách nào hoạt động bình thường được nữa và phải mất rất lâu để hồi phục lại, sau vụ Vạn Yêu Sơn Mạch, nàng phải nằm liệt giường mấy tháng liền không thể di động cũng là vì đã chạy ra khỏi quá xa giới hạn lúc ban đầu của thân thể khi ấy.

Vậy nên Diệp Vô Nhai giờ đây ngã xuống là điều dễ hiểu.

Giống như một người chưa từng rèn luyện thân thể, chưa từng tập thể hình lần đầu tập gym vậy, lúc tập sẽ thấy sức mạnh tràn trề dùng mãi không hết, nhưng một khi tập xong, sau buổi tập, cơn ê ẩm nhức mỏi dai dẳng sẽ đến và bám lấy ngươi suốt mấy ngày liền thậm chí có khi là cả tháng liền tùy vào trong buổi đầu tập gym ngươi thúc đẩy thân thể vượt qua giới hạn tới cỡ nào.

Nếu đây là lần đầu Diệp Vô Nhai sử dụng thần thức thì sợ là cũng sẽ gặp tình huống tương tự, đối phương có lẽ sẽ phải mất kha khá thời gian mới có thể khôi phục lại sau ngày hôm nay.

"Mặc dù Diệp Vô Nhai thắng nhưng có lẽ hắn cũng phải dừng lại tại đây rồi."

"Ý ngươi là sao?"

"Hôm nay sẽ đánh xong vòng ba, vậy mai sẽ là tứ kết, thời gian quá gấp rút, Diệp Vô Nhai nếu là lần đầu sử dụng thần thức vậy thì di chứng của đối phương sợ là có thể kéo dài cả tháng hoàn toàn không cách nào khôi phục từ từ được, cưỡng ép khôi phục cũng có thể, nhưng làm vậy thì cũng đứng trách vì sao ngày sau liền thành phế nhân."

Nghe thế, Trần Lâm dường như cũng hiểu đôi chút, với kết quả như vậy hắn chỉ có thể đáng tiếc cho Diệp Vô Nhai, rõ ràng có tiềm năng lớn như thế nhưng lại phải cùng Lương Toản đồng quy vu tận, dừng bước ở vòng này.

"Vậy tứ kết chẳng phải là sẽ thiếu mất một vị trí rồi sao, ngươi nghĩ tông môn sẽ làm thế nào, cho một người vào lấp, hay là để trống đó luôn?"

"Này ai mà biết được, nhưng nếu để trống thì thật tốt, vậy chẳng phải là ngươi có cơ hội được đi thẳng lên bán kết luôn, chẳng phải nghe rất hay sao?"

"Ách, nếu được thế thì tốt, nhưng chắc không đến lược ta đâu, dừng ở tứ kết cũng được, chỉ hi vọng sẽ bóc trúng ngươi, như vậy thì ngươi có thể thông qua dễ dàng một chút."

Nghe Trần Lâm không có tí đấu chí như thế, Thường Nguyệt liền xụ mặt bĩu môi:

"Hừ, ai thèm gặp ngươi, gặp ngươi ta không biết phải ra tay thế nào đây, tốt nhất là không gặp thì hơn, ta muốn phải có một trận đấu đánh thật đã tay."

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.