Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Song song tỉnh ngộ

Tiểu thuyết gốc · 1585 chữ

(Cảm ơn "vô thượng kỷ nguyên" đã đề cử hôm nay nhé hehe.)

Sử dụng bí thuật liều mạng, thực lực Lương Toản cấp tốc tăng trưởng, cả người hắn chợt trở nên đỏ ửng, mũi phun ra khói trắng, Lương Toản bộc phát ra tốc độ hắn chưa từng có, dễ dàng bật nhảy lùi lại né tránh lưỡi kiếm đã chém tới ngay sau đó.

"Hoành Đồ Đao Pháp: Đồ nhân!"

Mang théo khí thế siêu tuyệt, sắc mặt Lương Toản dữ tợn nâng đao bổ xuống.

Nhìn khí thế và lực lượng của đối phương có thể khiến cho gió xung quanh cũng phải bị chèn ép sang hai bên, sắc mặt Diệp Vô Nhai chợt trở nên ngưng trọng mau chóng lùi lại.

Nếu để bị đánh trúng hắn sẽ chết không nghi ngờ.

"Ầm!!"

Chỉ một đao, Lương Toản chém hụt nhưng uy lực thì vẫn còn đó, mặt đất lãnh chịu một kích như thế liền lập tức vỡ ra làm năm bảy mảng, tràng diện kinh dị và đáng sợ vô cùng.

Nhưng một đao như thế lại chưa phải tất cả những gì Lương Toản có thể làm được trong trạng thái nhiên huyết lúc này, hắn ngước mặt lên hai mắt đỏ tươi khóa chặt Diệp Vô Nhai, chân sau lập tức đạp vỡ mặt đất, cả người như một viên đạn màu đỏ lao tới, tốc độ sao mà khủng khiếp khiến Diệp Vô Nhai hoàn toàn không tránh né kịp.

"Xoảng!"

Nâng kiếm phòng thủ, nhưng kiếm bị một đao bổ cho nát vụn.

"Ào ào!!"

Ngưng tụ phong thuật nhưng lại bị một đao chém tán loạn.

Diệp Vô Nhai càng lùi, Lương Toản càng ép tới điên cuồng vung đao công kích hoàn toàn không lưu chút chổ trống nào để đối phương có thể thở dốc.

"Kết thúc rồi!"

Một lần nữa chém mở pháp thuật của đối phương, Lương Toản thừa cơ lao lên đem đao đập tới.

Vì có thể tận dụng mọi giây mọi khắc, hắn ngay cả trở đao lại cũng không cần trực tiếp dùng báng đao để nện đối phương.

Dùng nhục thân ngạnh kháng một kích này, hai mắt Diệp Vô Nhai trừng lớn sau đó liền bị đánh bay ra xa kém chút té khỏi sân đấu.

"Hahahaha, thấy sao hả, đây là lực lượng mạnh nhất của ta đấy, đứng trước nó không ai trong các ngươi có thể chống lại cả hahaha."

Có lẽ là tác dụng phụ của bí thuật nhiên huyết khiến cho đầu óc Lương Toản giờ đây không tỉnh táo lắm, hắn cười lớn nói ra những lời vô cùng kiêu ngạo hoàn toàn trái ngược với phong cách mọi khi của hắn.

Lương Toản giờ đây đắc ý khoe mẽ về lực lượng của mình to lớn cỡ nào như thế có lẽ là do hai trận trước thua quá biệt khuất, hắn thua khi mà chưa từng có thể phát huy hết lực lượng chỉ có thể cắn răng chịu đựng lấy thất bại bất đắc dĩ mà thôi.

Có thể lúc bình thường Lương Toản không để ý, nhưng sâu trong thâm tâm của hắn vẫn luôn không cam lòng, rốt cuộc hiện tại mới có cơ hội dùng ra toàn bộ lực lượng để đánh bại đối thủ, lại vừa lúc đầu óc không còn tỉnh táo nữa, hắn mới có thể bộc lộ hết nội tâm của bản thân ra như lúc này.

"Hahaha, các ngươi đều thua, hahaha!!!"

Trái ngược với trạng thái sung mãn của Lương Toản, Diệp Vô Nhai lúc này liền cảm thấy tình trạng của bản thân chả ra sao lắm.

Mặc dù không bị chém bằng lưỡi đao, nhưng lực lượng của báng đao đập tới cũng đủ khiến cho các cơ quan trong người hắn bị đập lệch, đầu óc thì mơ hồ và lâng lâng.

Thân thể tu sĩ mặc dù có được cường hòa mỗi khi đột phá, nhưng nếu không phải thể tu thì cường hóa cũng không nhiều, hắn không có bất kỳ sự phòng hộ nào liền phải dùng nhục thể thừa nhận một kích tràn đầy man lực thuần túy như thế hiện tại chưa bị nện nổ văng tung tóe đã là tốt lắm rồi, hoàn toàn không cách nào để chiến tiếp được nữa.

"Ài phải thua rồi sao, thật là, nhục thể sao lại yếu ớt tới vậy chứ."

Cảm khái một câu, Diệp Vô Nhai thật sự bất mãn đối với thân thể của hắn lúc này.

Không chỉ hạn chế lực lượng của một người để tự bảo vệ bản thân nó, nhục thể nếu nhận công kích quá lớn còn có thể bị trì trệ thậm chí là kéo theo ý thức cùng chết đi.

Trong khi linh hồn lại ngược lại, linh hồn luôn có thể ổn định trong những tình huống ngặt nghèo nhất, linh hồn bị tổn thương quá lớn cũng sẽ không gây hại gì cho thân thể, cho dù linh hồn chết đi thì thân thể vẫn có thể còn sống tiếp.

Nhìn đi, linh hồn thật là độc lập và tự cường biết bao nhiêu, hoàn toàn không phải thân xác khổ yếu có thể so sánh được.

"..."

"Phải nha, vì sao ta lại cần cái thân xác yếu ớt này để chiến đấu làm gì cơ chứ, ý chí của ta chẳn phải mới là thứ mạnh nhất sao? Nếu đã vậy thì dùng ý chí để làm binh khí công địch đi, hà cớ gì phải dùng thứ thể xác vừa yếu vừa dễ hỏng kia làm gì?"

Đột nhiên Diệp Vô Nhai dường như đã ngộ ra được gì đó.

Hai mắt vô thần của hắn đang lẳng lặng nhìn trời giờ đây cũng dần dần có thần trở lại, hắn trừng lớn mắt.

Trong lòng thầm hò hét.

"Hiểu, ta hiểu rồi, thì ra là vậy, thì ra đây là mục đích tộc nhân Diệp gia phải tu luyện Hồn Nguyên Quyết!!"

Còn đang vui cười ăn mừng chiến thắng, Lương Toản liền đột nhiên khựng lại, hắn quay người sang thì nhìn thấy được Diệp Vô Nhai lúc này thế mà lại đứng dậy được.

"Hả?"

"Phù! Trải nghiệm thú vị thật đấy."

Diệp Vô Nhai giờ đây ôn hòa mỉm cười nhìn Lương Toản làm người sau hoàn toàn không hiểu ra sao.

"Ngươi thế mà còn có thể đứng lên được."

"Ân, cũng nhờ ngươi đấy, đáng lý ngươi nên nhắm vào đầu ta."

Vừa nói Diệp Vô Nhai vừa đưa ngón tay lên gõ gõ vào trán, một hành động vô cùng nồng nặc mùi vị khiêu khích.

"Được, theo ý nguyện của ngươi."

Lương Toản nhe răng tười cười đồng thời xách đao lao tới, tốc độ thần tốc hoàn toàn siêu việt lần rút đao vừa rồi của hắn.

Chỉ lúc này đây Diệp Vô Nhai đã không còn có mảy may kinh ngạc, không những vô cùng bình tĩnh mà hắn thậm chí còn nhắm mắt lại, bộ dáng tựa như đã hoàn toàn buông bỏ mọi thứ rồi vậy.

Mà quả thật thế, Diệp Vô Nhai giờ phút này đã buông bỏ, nhưng không phải buông bỏ trận đấu này mà là hắn đã buông bỏ hoàn toàn thân xác.

Đã nói xong huyết nhục khổ yếu, vậy thị giác, thính giác... không cần cũng được.

Từ lúc này đây, hắn sẽ chiến đấu bằng ý chí của mình.

"Phong!"

Một âm thanh vang vọng truyền vào tai Lương Toản, lập tức lúc này đây cảnh tượng trong tầm mắt hắn liền hoàn toàn thay đổi.

Không còn sân đấu, không còn khán giả, không còn Diệp Vô Nhai nữa.

Trước mắt hắn chỉ còn lại... gió?

"Ào ạt ào ạt!"

Cuồng phong nổi lên khắp nơi xung quanh Lương Toản, nháy mắt liền hình thành một vòi rồng khổng lồ như một sợi dây nối liền bầu trời và mặt đất, cảnh tượng sao mà hùng vĩ và bao la, trong khi hắn giờ đây chỉ như một chiếc bè nhỏ trôi nỗi giữa dòng nước mặt cho cuồng phòng tùy ý chơi đùa nghịch ngợm.

"Hah... hahaha... hahahaha... gió... đây là gió sao?... Hahahaha... gió thật to, hahahahaha."

Nhưng đứng trước cảnh tượng vĩ ngạn như vậy, mặc cho bản thân lúc này chỉ như con kiến bé nhỏ, Lương Toản vẫn cười phá lên, hắn cười sao mà vui vẻ, cười ra cả nước mắt, hắn vừa cười vừa hét lớn:

"Gió to lắm, nên nay ta muốn trảm gió, không đồ thiên nữa, hôm nay Lương Toản ta muốn Trảm Phong!!"

Vừa nói Lương Toản vừa tươi cười, hắn nâng đao, khắc chế mọi cảm xúc e ngại, sợ hãi trong lòng trước áp lực khổng lồ đang đè nén trên thân thể, hắn vẫn mang theo đao của mình để phóng tới.

Giờ đây rốt cuộc, hắn cũng đã thấy được bóng dáng của ông ngoại lấp ló phía trước.

Thì ra bấy lâu nay hắn lạc mất bước chân của ông ngoại cũng không phải do hắn kém cỏi hay là do hắn đi quá chậm.

Hắn chỉ là đi sai đường mà thôi, đường hắn đi trước giờ là đường của ông ngoại hắn.

Lúc này đây, hắn mới bắt đầu đi ra bước đầu tiên trên con đường của mình!

"Nghịch Phong Đao Pháp: Khai Phong!!"

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.