Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diệp Vô Nhai đấu Lương Toản

Tiểu thuyết gốc · 1522 chữ

"Kính ngưỡng đại danh của Diệp sư huynh đã lâu, này mới có dịp được đối mặt, rất mong được sư huynh chỉ giáo."

Bình thường, Lương Toản rất ít khi muốn nói nhiều vài lời với kẻ khác, bởi vì hắn cho rằng bản thân mình là thiên tài, có tư cách kiêu ngạo và khinh thường tất cả.

Nhưng kể từ khi thua đau đớn bởi một người có tu vi thấp hơn mình một tiểu cảnh giới, lại còn thua vì bị đối phương lợi dụng lòng kiêu ngạo để thiết kế cạm bẫy, Lương Toản cũng ngộ ra được vài điều, vì lẽ đó hiện tại hắn cũng muốn học người đã đánh bại hắn một chút, cũng thử học cách giao lưu với kẻ địch trước khi chiến đấu thử xem, biết đâu cũng sẽ có thu hoạch bất ngờ.

Chỉ là xui cái là đối thủ của hắn lại là Diệp Vô Nhai, người không thấy lợi ích thì rất ít khi nhiều lời, nếu không Trần Lâm cũng không ăn nhiều bế môn canh đến thế.

Nghe được lời khách khí của Lương Toản, Diệp Vô Nhai chỉ bình tĩnh nói:

"Sư đệ muốn học hỏi kinh nghiệm của người đi trước thì về gặp Hà trưởng lão mà học hỏi ấy, ta đây không có gì để dạy ngươi cả, ta ở đây là để đánh ngươi."

"..."

Thấy đối phương bất cận nhân tình như thế, Lương Toản cũng không biết phải phản ứng làm sao, dù gì hắn cũng mới học giao tiếp với người khác gần đây mà thôi, bình thường đi chơi gái chỉ cần có tiền là được nào cần nói nhiều như thế.

Nhún vai một cái, Lương Toản cũng không gượng ép mình nữa, hắn rút trường đao ra thủ thế, chờ đợi trận đấu bắt đầu.

Khi màn sáng của trận pháp từ từ phủ xuống, cũng là lúc cả hai bắt đầu ra tay.

Diệp Vô Nhai có ưu thế có thể thuấn pháp vì vậy cơ hồ là khi trận đấu vừa bắt đầu, toàn bộ sân đấu liền bị bao phủ bởi cuồng cuộng gió xoáy.

Trong chớp mắt liền đã có ba đầu phong nhận phóng về phía Lương Toản với tốc độ cực nhanh, nhưng còn chưa tiếp xúc được người thì đã bị lưỡi đao chém tán loạn.

Xử lý xong phong nhận, Lương Toản nhìn lại nơi Diệp Vô Nhai vừa đứng, giờ đây đã không còn một bóng người nữa rồi.

Lương Toản vừa nhíu mày vừa quay người trảm phá phong cầu đang đập tới, hắn bắt đầu suy tư cách phá giải làm sao đây.

Đối phương quá không muốn mặt mũi, đối phó với sư đệ như hắn hoàn toàn không nương tay chút nào, mới bắt đầu đã đem bản thân giấu đi tại trong gió khiến hắn hoàn toàn không xác định được người ở đâu vì giờ đây gió quá to lại còn có khói bụi mù mịt che mắt hạn chế tầm nhìn cực lớn.

"Theo lý thuyết thì chiêu số có tác động ở diện rộng thế này, đối phương chắc chắn sẽ không có cách nào duy trì được lâu, nếu ta có thể kéo dài..."

Đang suy nghĩ, Lương Toản cảm nhận được nguy hiểm cập kề, hắn vội tỉnh thần lại sau đó phi thân để tránh né, rút đao trảm phá liên miên phong cầu phóng tới, Lương Toản vội vàng di đồng không dám đứng ở một vị trí, hắn sợ bản thân sẽ thành bia ngắm sống mất nếu còn đứng yên.

"Không được rồi, kéo dài không ổn lắm, ta sẽ bị đùa chết trước khi đối phương cạn linh lực mất."

Lương Toản nhíu mày suy nghĩ.

Hắn là đao tu, không phải thể tu, không cách nào kiên trì gánh chịu công kích của đối phương được lâu như thế.

Vì vậy chỉ có thể dùng cách khác.

"Phải phá pháp!"

Có được quyết định rồi, Lương Toản vừa du tẩu không ngừng trên sân đấu vừa tránh né, hắn còn dọc theo lộ tuyến nãy giờ để quan sát cách pháp thuật này vận hành.

Đối phương sử dụng pháp thuật này tựa như là đang mô phỏng lại một cơn bão vậy, gió to thế lớn, nhưng uy lực không tập trung lắm, uy lực không nhiều, nhưng tác dụng tăng phúc các pháp thuật hệ phong khác thì lại rất lớn, đồng thời dường như còn có thể giảm tiêu hao cho khi thi triển các pháp thuật hệ phong nữa.

Hắn nếu có thể đánh vỡ pháp thuật này thì khi ấy đối phương sẽ không cách nào giữ vững cường độ và tần xuất công kích dồn dập như trước được nữa.

"Nếu đã mô phỏng một cơn bão thì chắc chắn phải có mắt bão ở đâu đó, đó chính là nơi cần phá!"

Nghĩ như thế Lương Toản liền nghiêm mặt, tinh khí thần trong hắn nhanh chóng ngưng tụ lại, Lương Toản có cảm giác giờ đây mình và đao đã hợp nhất thành một, hắn là đao, đao cũng là hắn.

Trong trạng thái hợp nhất này, thực lực của hắn đã được đẩy lên cao nhất, thậm chí có thể siêu phát huy so với bình thường.

Lương Toản ước lượng phạm vi của pháp thuật một chút sau đó xác định vùng trung tâm để chém.

Hắn không biết làm sao để xác định được mắt bão, nhưng hắn có thể xác định đại khái vùng trung tâm là ở chổ nào, sau đó chỉ cần xuất động công kích có thể hủy diệt cả vùng trung tâm ấy, kiểu gì cũng sẽ đánh trúng được mắt bão.

Quả nhiên, sau một tiếng vỡ nát vang vọng khắp nơi, cuồng phong bao phủ khắp sân đấu giờ đây đang lấy tốc độ mà mắt thường nhanh chóng yếu bớt cuối cùng là hoàn toàn tán đi, trên sân đấu lúc này, một vệt đao lớn dài gần mười mét hằn sâu trên mặt đất khiến khán giả xung quanh không khỏi trố mắt mà nhìn hoàn toàn không thể tin được đó là dấu vết Luyện Khí kỳ có thể gây ra đấy sao.

Ngược lại với các khán giả, Diệp Vô Nhai thì bình tĩnh hơn nhiều, hắn ngay từ đầu cũng không trông đợi vào việc thủ thắng trước đối phương, vì vậy hắn đã sớm chuẩn bị nhiều phương án.

Từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một thanh trường kiếm, Diệp Vô Nhai xong lên cùng Lương Toản giao thủ.

Cưỡng ép lấy lực phá pháp của hắn cũng không phải chuyện đơn giản, đối phương nếu còn chưa thấm mệt vậy cứ việc tranh thủ lúc này hắn lao lên mà ráng để thắng đi, nếu không hắn liền không khách khí rồi.

Và đúng như Diệp Vô Nhai nghĩ, tập trung tinh khí thần để chém ra một đao siêu phát huy mặc dù uy lực lớn nhưng hậu quả để lại cũng không phải đùa.

Lương Toản có chút thấm mệt cần dưỡng sức mấy hơi, nếu Diệp Vô Nhai còn sử dụng pháp thuật để công kích, có lẽ hắn có thể tận dụng khoảng thời gian ấy để vừa tránh né vừa thở dốc lấy lại sức.

Nào ngờ đối phương lại có mắt nhìn đến thế, mặc dù hắn đã cố không để lộ ra mặt vẻ mệt mỏi nhưng vẫn bị đối phương phát hiện.

Cận thân bác đấu liền không dễ dàng để mà tránh né hay là câu giờ dưỡng sức nữa rồi, Lương Toản chỉ có thể cắn răng chịu đựng cơn uể oải để xách đao giao thủ với đối phương.

Tới đây, Lương Toản còn ngạc nhiên phát hiện thêm một việc đó là Diệp Vô Nhai thế mà cũng rất biết dùng kiếm, mặc dù không phải thuần kiếm tu nhưng những đường kiếm của đối phương vẫn vô cùng lăng lệ và sắc bén, đồng thời lại còn có gió trợ lực khiến cho lưỡi kiếm của đối phương chém nhanh không hợp thói thường, nếu không phải hắn có bản năng nhạy bén trong những trận cận chiến binh khí giao thoa như thế này thì sợ là đã sớm bị đối phương chặt cho mấy kiếm rồi.

"Không được, phải phá cái cục diện rối rắm này!"

Lương Toản vừa nghĩ thế vừa nâng đao chém tới, nào ngờ Diệp Vô Nhai lại cười khẩy.

Đang lúc Lương Toản không biết đối phương vì sao lại cười thì trên quỹ đạo chém của hắn lại đột nhiên xuất hiện một cái phong cầu, nhỏ thôi, nhưng khi bị chém vỡ lại bùng nổ ra phong áp to lớn vừa đủ để đem đao hắn đẩy lệch, đối phương thì nhân cơ hội này áp sát đưa kiếm chém.

Rơi vào đường cùng, không còn thời gian để suy nghĩ, Lương Toản chỉ có thể liều mạng.

"Nhiên huyết bí thuật!"

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.