Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trầm Linh Nhi thắng

Tiểu thuyết gốc · 1564 chữ

(Cảm ơn bạn "Người bên lề" đã đề cử và tặng quà nha, hehehehe.)

Nếu có một sợi dây sỏ xuyên tất cả ám khí và sau đó có người nắm sợi dây kéo đi sao?

"Nếu lực đủ mạnh thì hẵn là có thể giật xuống cả những sợi tơ đang trói đống ám khí đó luôn."

Trần Lâm hơi nghĩ nghĩ liền nói ra.

Nghe vậy Thường Nguyệt liền hài lòng tán thưởng:

"Chính xác, những thanh phi đao kia mặc dù nhìn như không có thứ tự lúc ném, sâu cạn không đồng đều, nhưng thật ra đều được tính toán tốt, từng cái đều đang ở vị trí rất tốt, một khi tác động lên có thể lập tức phá mở nguyên một mảng linh tơ như chơi."

"Nhưng có thật là như thế không? Dù sao ta cũng đâu có thấy sợi dây nào sỏ xuyên đám ám khí đó đâu?"

"Tin ta, chắc chắn là có đấy, nãy giờ ta soi rất kỹ, những ám khí kia mặc dù nhìn như bay thẳng nhưng có biên độ thay đổi quỹ đạo rất nhỏ, không đáng chú ý, nhưng chung quy là có, đấy tuyệt đối là do được điều khiển bằng dây cước mà không phải là do ngự vật thuật."

"Ngươi chắc chứ?"

"Vô cùng chắc cốp, đừng quên là ta cũng biết đùa nghịch dây cước, dăm ba cái trò dùng tơ để phóng ám khí như này ta còn lạ sao?"

Nghe vậy, Trần Lâm nhớ lại Thường Nguyệt trong nhiệm vụ lần trước cũng từng lợi dụng dây cước và đoản mâu để thoát thân khỏi tình huống ngặt nghèo, hắn cũng tin tưởng Thường Nguyệt thêm một chút.

Mặc dù nói Thường Nguyệt có biết đùa dây cước thuần thục thật không còn là một ẩn số vì cô vợ trẻ ưa thích đùa thương để đâm lủng đầu kẻ địch hơn, nhưng nàng quả thật là có biết vận dụng dây cước trong một số tình huống nhất định, vì vậy hẵn cũng có một chút tầm mắt trong chuyện này, nhận định của nàng cũng sẽ đúng hơn những gì hắn thấy.

"Đấy, chuẩn bị nhìn đi, họ Doãn đi rồi ông giáo ạ."

Nghe Thường Nguyệt nhắc nhở, Trần Lâm cũng một lần nữa đặt lại sự chú ý lên sân đấu.

Lúc này đây Trầm Linh Nhi đã đích thân phát động tập kích mà không còn phóng ám khí từ xa nữa.

...

"Trói lấy nàng, Linh Tơ Triều Hải!"

Lập tức vô số tơ xanh nhanh chóng tụ tập lại trước người Doãn Thiên Kỳ sau đó ồ ạt lao tới Trầm Linh Nhi nhanh chóng đem nàng trói chặt lại.

Nhưng lập tức biến cố xảy ra.

Thân ảnh của Trầm Linh Nhi khi bị linh tơ chạm tới thế mà lại hóa thành một đống hơi nước tản ra khiến cho Doãn Thiên Kỳ chợt ngỡ ngàng.

"Không đúng, bị lừa!"

Hắn không cách nào nghĩ ra được tại sao mình lại bị lừa trong ở trong địa phận bị linh tơ bao phủ, cảm giác của hắn phải vô cùng chuẩn mới đúng.

Nhưng không lo được nhiều như thế, Doãn Thiên Kỳ vội thu tơ sau đó xoay người.

Theo thường thức, đối phương đánh lạc hướng hắn chắc chắn là vì để có thể tập kích từ hậu phương.

Nhưng khi hắn xoay người lại, hậu phương lại hoàn toàn không có gì, nhưng phía sau hắn, cũng là hướng hắn vừa mới đứng giờ đây lại truyền tới một cảm giác mát lạnh, tóc gáy đồng loạt dựng đứng.

"Con mẹ nó, là kế "Ám độ trần thương"!"

Biết mình bị đùa bỡn xoay vòng vòng, Doãn Thiên Kỳ không kịp tức, cũng không kịp xoay người đoán đỡ, trong không phẩy mấy giây, hắn chỉ có thể nhanh chóng khống chế linh tơ bao quanh phía sau lưng của mình, mong là dù không thể đoán đỡ thì cũng có thể tranh thủ ít thời gian.

Nhưng sát cục cho riêng hắn sao có thể dễ dàng liền bị hóa giải như thế.

Trầm Linh Nhi từ trong hư không lao ra, tay phải cầm đao, tay trái vẩy một cái.

Lập tức vô số ám khí xao động sau đó nhanh chóng thu về ống tay áo của nàng, cùng với đó là một đoạn linh tơ cực dài cũng bị kéo về theo.

Đột nhiên thiếu mất một mảng lớn linh tơ, hậu phương của Doãn Thiên Kỳ không những không được tăng cường phòng thủ mà còn hoàn toàn mở ra để chào đón đảo của Trầm Linh Nhi đâm tới.

Cảm giác sau gáy của mình có một vật nhọn chỉ thẳng vào, cảm giác có chút lành lạnh và có chút nhói.

Doãn Thiên Kỳ chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ nói:

"Sư muội, ngươi lại tiến bộ rồi, dù là trí tuệ hay thực lực đều vậy."

"Sư huynh quá khen rồi, ta còn kém lắm, nhất là khi so với họ Tô kia."

"Không, ngươi đã rất mạnh, nhất là linh tơ của ngươi, có thể đem Huyễn..."

Chưa kịp để Doãn Thiên Kỳ kịp tâng bốc hết câu, giọng Trầm Linh Nhi lại lạnh lùng vang lên.

"Sư huynh, xin nhớ kỹ, ta không cần sự thương hại của ngươi hay bất kỳ ai cả."

"Ách, sư muội nhầm, không phải thương hại, là đồng cảm..."

"Ta cũng không cần đồng cảm nốt, ngươi tự giữ lấy mà sài đi đừng có mang lên người ta."

Nói xong, Trầm Linh Nhi liền thu hồi đoản đao sau đó quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng mảnh khảnh xinh đẹp nhưng vô cùng cô độc và đơn bạc kia, Doãn Thiên Kỳ trong phút chốc cũng không biết phải nói sao đây.

Trầm Linh Nhi cái gì cũng tốt, chỉ là tính tự trọng quá cao, cũng quá hiếu thắng.

Có thể nhờ tính cách đó nên hắn mới đoạt được đối phương từ tay người cũ, nhưng cũng vì vậy mà mối quan hệ của bọn hắn mãi không khá lên được khiến hắn cũng không biết phải làm sao mới tốt nữa.

"Ài..."

Thở dài một hơi, Doãn Thiên Kỳ thu lại kiếm và tơ sau đó cũng rời đi.

Một lần nữa, hắn lại thua rồi, nhưng lần này không chỉ thua bởi mỗi trái tim của đối phương mà còn thua cả thực lực của đối phương nữa.

Trận thứ sáu của vòng này đến đây là kết thúc với chiến thắng thuộc về Trầm Linh Nhi.

Sau trận này là trận thứ bảy, trận đấu giữa Ngũ Đại Thiên Kiêu Diệp Vô Nhai và cháu ngoại của Hà trưởng lão, Lương Toản.

Về bối cảnh, cả hai người đều rất đặc sắc, đây sẽ là một trận đấu rất đáng được mong đợi nếu như tu vi của cả hai cân bằng một chút.

Diệp Vô Nhai đã là Luyện Khí viên mãn, trong khi Lương Toản chỉ mới Luyện Khí tầng tám, chênh lệch một tiểu cảnh như thế mặc dù không nhiều lắm, nhưng đây dù gì cũng đều là thiên tài với nhau, chênh lệch một tiểu cảnh giới cũng đồng nghĩa với việc chênh lệch nhiều thứ lắm.

Vì vậy không quá nhiều người cho rằng Lương Toản có thể thắng được.

Chỉ là khi hai người Diệp Vô Nhai và Lương Toản xuất hiện trên sân đấu lúc này, bầu không khí lại bỗng chốc náo nhiệt lên.

Mọi suy đoán trước đó đều bị lật đổ khi mà Lương Toản chính thức xuất hiện.

Bởi giờ đây hắn đã không còn là Luyện Khí tầng tám nữa rồi mà đã đột phá sát nút với trận đấu, trở thành Luyện Khí tầng chín.

Mặc dù cảnh giới còn chưa vững chắc lắm nhưng như thế cũng đã đủ bù đắp một khoảng chênh lệch rất lớn rồi, kết quả trận đấu thế nào giờ đây thật rất khó đoán.

"Ngươi nghĩ ai sẽ thắng đây Thường Nguyệt?"

"Theo lý thuyết thì là Diệp Vô Nhai, đối phương có lợi thế cảnh giới, có lợi thế tuổi tác, nhưng thực tế thì Lương Toản lại là cháu trai của Hà trưởng lão, lão già gân kia tự sáng tạo ra một bộ đao pháp rất hoàn thiện và phi thường, nếu Lương Toản được hắn dốc lòng truyền thụ, lại lĩnh ngộ được không ít tinh túy thì thực lực cũng sẽ rất đáng sợ khi so với cùng cảnh giới, Diệp Vô Nhai nếu để đối phương chém trúng thì sẽ rất là phiền đấy."

Trần Lâm nghe vậy cũng gật đầu đồng ý với Thường Nguyệt.

Hắn từng so tay với Lương Toản rồi nên biết đao pháp của đối phương kinh dị và đáng sợ đến cỡ nào, hắn lúc ấy có thể chiến thắng được là vì đối phương không muốn phí quá nhiều sức nên mới bị hắn âm một phát cho trực tiếp lật xe luôn, nếu đánh sòng phẳng hắn hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội nào, đổi Thường Nguyệt vào thì kết quả cũng không chắc chắn lắm, nhưng dù có thể thắng thì chỉ sợ cũng không thắng nhẹ nhàng được.

Bạn đang đọc Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng sáng tác bởi Dfray
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.