Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảm giác hiu quạnh

Tiểu thuyết gốc · 1457 chữ

Dương Bách Huân vừa tắm xong, chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm dưới thân.

Tóc anh vẫn còn ướt, anh lấy khăn lau qua khiến nó hơi rối một chút, vừa mát mẻ vừa nam tính, lại giúp anh giảm đi dáng vẻ xa cách thường ngày.

Có mấy giọt nước lấp lánh trượt xuống, men theo cơ thể của người đàn ông mà phát hoạ nên vòm ngực quyến rũ và cơ bụng săn chắc của anh.

Dương Bách Huân đi đến cạnh ban công. Căn phòng khách sạn mà anh đang đứng nằm ở tầng 81, vừa hay là độ cao hoàn hảo để có thể phóng tầm mắt thật xa, ôm trọn cả mảnh chân trời thênh thang.

Dương Bách Huân cầm điện thoại lên xem, đã ba giờ rưỡi sáng.

Tầm mắt anh rơi vào tấm card nhỏ đặt bên cạnh. Anh không cầm lên ngay mà rót một cốc Whisky đậm.

Kể từ khi về nước, thời gian ngủ của anh ít ỏi đến đáng thương, anh phải liên tục sắp xếp chuyển công việc từ Thuỵ Sĩ, lại còn bận bịu với vụ án cả ngày, đôi mắt anh cũng hằn lên những tia máu vì mệt mỏi.

Dương Bách Huân khẽ nhấp một ngụm rượu.

Anh nhìn tấm card rất lâu, giống như thông qua đó anh nhớ đến rất nhiều chuyện, lại nghĩ về dáng vẻ tức giận của một người, không nhịn được mà bật cười một tiếng.

Ngón tay anh nhẹ nhàng miết tên người con gái phía bên trên.

Ánh sáng bạc trên cao rơi vào căn phòng tối không một ánh đèn, hắt lên bờ môi mỏng và khuôn hàm góc cạnh của anh, kéo dài bóng lưng cao lớn trên sàn nhà.

Cao lớn, thẳng tắp nhưng cô độc.

Ánh trăng tròn dù có sáng đến mấy, cũng mang đến cảm giác hiu quạnh.

Con người khi về đêm cũng vì cảnh vật mà trở nên cô đơn. Cái tĩnh mịch sau một ngày dài khiến con người ta dễ dàng trút bỏ lớp vỏ bọc bên ngoài, để lộ tâm tình giữa cuộc đời mênh mông.

Cứ như vậy, cả căn phòng cực kỳ yên tĩnh.

Chỉ còn lại tiếng tích tắc khe khẽ từ đồng hồ đeo tay đặt trên bàn. Nếu như không có âm thanh này, có lẽ đến cả bản thân anh cũng nghĩ rằng thời gian đã dừng bước.

Dương Bách Huân ngửa đầu uống cạn cốc rượu, nỗi đau như hoà tan vào chất lỏng rồi chảy đi khắp cơ thể, thấm vào từng tế bào, khiến tâm tình cũng bất giác nặng nề như đổ chì.

Trong một khoảnh khắc, vị cay nóng của rượu khiến anh cảm thấy lồng ngực đau nhói vô cùng, cảm giác tựa như một nửa linh hồn cũng đã bị ai đó xé nát.

Hoặc cũng có thể, vì mải mê đắm hương thơm thuần khiết của một đóa hoa lan, mà từ lâu linh hồn lạnh lẽo này đã không còn thuộc về anh nữa rồi.

Thời gian vẫn trôi, nhịp sống vẫn chạy.

Anh đứng đó, cô ngồi đây.

Có đôi khi cùng ở dưới một bầu trời, cùng nhìn ngắm một ánh trăng.

Thế nhưng ngược xui tấp nập, lại chẳng thể nhìn thấy đối phương.


Sáng sớm hôm sau, người chồng tên Bành Khiết đã tỉnh. Bác sĩ nói ông ta phước lớn mạng lớn, chỉ cần đâm lệch 0,2cm nữa trúng màng phổi sẽ rất khó qua khỏi. Vì tình trạng cơ thể vẫn còn rất yếu, nên cần phải hỗ trợ ống thở và hạn chế nói chuyện.

Khi Lâm An Diệp đẩy cửa phòng bệnh đi vào, Bành Khiết vẫn còn thẩn thờ nhìn lên trần nhà, nét mặt xanh xao nhợt nhạt.

Lâm An Diệp đứng bên cạnh giường bệnh, cô cất giọng, ngữ khí nghiêm túc: "Chào ông Bành, tôi là Lâm An Diệp, thanh tra cấp cao của tổ trọng án thành phố."

Bành Khiết thu tầm mắt về nhìn Lâm An Diệp. Sau một hồi cố gắng mấp máy môi, câu đầu tiên mà ông ta yếu ớt hỏi là: "Vợ con tôi... sao rồi?"

Lâm An Diệp thầm thở dài trong lòng.

Làm trong ngành cảnh sát đã định sẵn phải chứng kiến và đối mặt với những khoảnh khắc sinh ly tử biệt. Nhưng có lẽ, điều khó khăn nhất không phải là khi bị mắc kẹt trong một cuộc đọ súng, cũng không phải lúc bản thân bị thương khi làm nhiệm vụ, mà chính là việc thông báo tin cho người thân của người đã khuất.

Có đôi khi là đồng nghiệp của cô, cũng có lúc là những người hoàn toàn xa lạ. Nỗi đau của người ở lại, dù biểu hiện ngoài mặt hay cất giấu trong lòng, cũng là một nỗi đau dai dẳng, khó có thể nguôi ngoai.

Lâm An Diệp đứng thẳng lưng, cố kiềm nén sự nặng nề trong ánh mắt, cô nói: "Mong ông hãy giữ bình tĩnh, điều quan trọng nhất lúc này chính là có thể tìm ra thủ phạm thật sự. Như vậy mới có thể giải oan cho họ, để họ được yên nghỉ."

Nghe Lâm An Diệp nói như thế, Bành Khiết liền hiểu ra.

Ông ta ngẩn người rất lâu, sau đó lại yếu ớt kêu gào rồi bật khóc.

Lâm An Diệp đứng yên lặng một lúc, khi trông thấy tâm trạng Bành Khiết không còn quá kích động, Lâm An Diệp ra hiệu cho cấp dưới bắt đầu ghi chép lời khai. Bởi lẽ bây giờ họ đang chạy đua gắt gao với hung thủ, thời gian ngay lúc này đều không được bỏ phí một giây nào.

Lâm An Diệp kéo một cái ghế ngồi bên cạnh giường, cô bắt đầu vào việc chính: "Ông Bành, phiền ông có thể kể lại những chuyện đã xảy ra lúc đó được không?"

Bành Khiết đỏ mắt thút thít trả lời, câu nói cũng bị đứt quãng vài phần: "Sáng hôm đó khi vừa xuống tàu từ Tây Cống, tôi liền quay trở về nhà ngay. Đến trước cửa nhà thì thấy cửa chỉ khép hờ, lại có mùi thức ăn từ trong bay ra nên tôi cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ nghĩ là vợ đi chợ về quên đóng thôi. Bước vào trong thì thấy hai đứa con đã nằm gục chết trên vũng máu trong phòng khách..." Nói đến đây ông ta lại nấc nghẹn: "Sau đó, bỗng nhiên có ai đó đánh tôi từ phía sau, tôi chỉ thấy tối tăm mặt mũi rồi gục xuống đất..."

"Ông có thể nhớ được đặc điểm gì của hung thủ không? Một chút gì thôi cũng rất quan trọng!" Lâm An Diệp hỏi rõ ràng hơn.

Bành Khiết chau mày: "Hình như mơ màng tôi thấy gương mặt của đàn ông, nhưng lại chưa kịp nhìn rõ gương mặt của hắn ta." Ông ta ngẫm nghĩ gì đó rồi nói tiếp: "A... Tôi nhớ có một hình xăm con rồng."

Ánh mắt Lâm An Diệp sáng rực: "Ông có nhớ nó nằm ở vị trí nào không?"

"Tôi nghĩ... nó nằm ở cánh tay!"

...

Lâm An Diệp bước ra từ phòng bệnh lập tức cho người xác minh lịch trình của Bành Khiết ngày hôm đó, và đồng thời điều tra người đàn ông có hình xăm con rồng. Đang mải nghĩ thì có tiếng gọi kéo ý thức Lâm An Diệp quay trở về, Lâm An Diệp theo tiếng nói quay đầu lại nhìn, là một đồng nghiệp cảnh sát túc trực trước cửa, cậu ta nói: "Thưa thanh tra, tôi phát hiện một người khả nghi luôn lén lút đi theo chúng ta từ hôm qua đến giờ ạ!"

Lâm An Diệp buột miệng hỏi ngay: "Người nào?" rồi đánh mắt sang cô gái trẻ đứng phía sau cậu ta.

Cô gái nhàn nhã, hai tay đút trong túi của chiếc áo khoác len mỏng. Mái tóc dài đen nhánh được búi cao đơn giản, vài cọng tóc con tuỳ hứng rơi trước trán càng tôn lên đường nét ôn hoà, thuần khiết trên gương mặt cô.

Cô gái mỉm cười xinh đẹp, thanh âm rót vào tai người đối diện lại trở nên trong trẻo, nhẹ nhàng. Cô nói: "Hi! Lại gặp nhau nữa rồi."

Lâm An Diệp còn nhớ rất rõ.

Năm ấy, nụ cười của Vu Khả Hinh cũng xinh đẹp như thế, cô ung dung nói với Lâm An Diệp một câu: "Cảnh sát Lâm, tôi là một công dân lương thiện."

---

**Đọc truyện chính chủ tại Wattpad: https://www.wattpad.com/user/_ManMnn

Hết chương 9.

Bạn đang đọc Mùa Đông Năm Ấy Hoa Đào Nở sáng tác bởi _manmann_
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi _manmann_
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.