Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bão táp quét qua

Tiểu thuyết gốc · 1484 chữ

Thời gian như quay trở lại bốn năm trước.

Còn nhớ lúc đó Lâm An Diệp chỉ vừa gia nhập đội phá án tại tổng khu đông, tay chân hãy còn lóng ngóng và tính tình có phần xốc nổi, hiếu thắng.

Lúc bấy giờ tin tức Chủ tịch của Times lâm bệnh nặng đã khiến giá cổ phiếu của toà soạn này rớt đến đỉnh điểm. Hội đồng quản trị một phen rối ren xào xáo, những màn đấu đá tranh giành người kế nhiệm diễn ra không ngớt. Ai cũng lo được lo mất, người bên trong thì nhăm nhe đặt một chân vào chiếc ghế cao quý nhất, kẻ bên ngoài thì chỉ chờ đợi thâu tóm toàn bộ cổ phần, nuốt trọn cả miếng bánh.

Năm ấy, thiên hạ được chứng kiến trò tiêu khiển nực cười khi "gã khổng lồ" chuyên săn tin tức lại trở thành đề mục bàn tán nổi bật trên trang nhất của mọi tờ báo khác.

Vào lúc mọi người đều nghĩ rằng phá sản chính là đại kết cục dành cho Times, một màn thay máu tàn khốc trong nội bộ đã diễn ra. Không ai biết rõ thực hư bên trong xảy ra chuyện gì, người ngoài nhìn vào chỉ thấy hàng loạt cổ đông già rời bỏ chức vị, nhường chỗ cho lớp trẻ phía sau. Để rồi cuối cùng, cháu trai duy nhất và cũng là cháu đích tôn của Chủ tịch Times đã thừa kế toàn bộ sản nghiệp, vững vàng ngồi vào vị trí đó thay ông của anh ta.

Cũng vừa hay vào thời điểm bão táp quét qua ấy, Vu Khả Hinh đã xuất hiện. Có thể nói những thông tin mà cô đem về đã trở thành thảm đỏ lót đường cho màn quay trở lại đầy ngoạn mục của Times.

Đặc biệt phải kế đến chương trình trinh thám mang tên Inside Crime do cô trực tiếp phụ trách đã đạt đỉnh điểm rating là 67%. Một con số chưa từng có ở các nhà đài khác.

Không chỉ dừng lại ở đó, ngay cả khi bên phía cảnh sát còn chưa họp báo công khai với truyền thông, Vu Khả Hinh đã nắm rõ từng chút một các tình tiết vụ án trong lòng bàn tay. Một Vu Khả Hinh như thế gây nên không ít hiềm nghi cho Lâm An Diệp, ngày đó Lâm An Diệp không ngừng tìm kiếm thông tin về người con gái bí ẩn này. Thế nhưng dù cho Lâm An Diệp có điều tra sâu như thế nào cũng không thể tìm thấy bất kỳ manh mối cần thiết gì.

Lâm An Diệp đã gần như nổi đoá lên, rống thẳng vào Vu Khả Hinh: "Cô đừng nghĩ bản thân mình giỏi giang đến mức có thể qua mặt được cảnh sát! Tôi nói cho cô biết, tôi nhất định sẽ theo cô đến cùng!!"

Năm ấy, trái ngược với thái độ nóng nảy của Lâm An Diệp, nét mặt của Vu Khả Hinh cũng chẳng biến sắc, tựa như mặt hồ phẳng lặng không một chút gợn sóng.

Khi ngồi dưới ánh đèn thẩm vấn, ánh sáng trắng lạnh lẽo đó như phủ lên đôi mắt cô làn sương mờ, che kín cảm xúc bên trong. Vu Khả Hinh cất giọng nhàn nhạt, dáng vẻ bình thản nhưng từng chữ thốt ra lại bao hàm nhiều ẩn ý.

Vu Khả Hinh chỉ tay lên sấp tài liệu dày cộm trên bàn, cô hỏi: "Nhìn con số đánh dấu này cô sẽ thấy nó có bao nhiêu trang?"

"Từ vị trí của cô sẽ thấy nó là con số 91. Nhưng khi nhìn từ góc độ của tôi, nó lại là con số 16."

"Cảnh sát Lâm, có những chuyện đừng chỉ tin vào những gì diễn ra trước mắt. Tất cả đều phụ thuộc vào góc nhìn!"

...

Hàng loạt những chuyện đã qua lướt thật nhanh trong đại não.

Lúc này Lâm An Diệp mới dứt khỏi mạch suy nghĩ của mình, hờ hững ra lệnh: "Thả đi đi, bắt về thẩm vấn chỉ tổ mất thời gian!"

Cảnh sát trẻ nghe thấy vậy liền sinh hoang mang, phải một lúc sau hai con ngươi mới có tiêu cự trở lại.

"Dạ...?" Nếu là bình thường chắc chắn thanh tra ác quỷ này phải lôi người về đồn rồi kia chứ...

Trong khi cậu ta còn đang không biết bản thân có nghe lầm hay không thì bên tai đã truyền đến giọng nói của Vu Khả Hinh: "Cậu nghe cô ấy nói rồi đấy, đừng nhìn tôi như nhìn tội phạm truy nã không bằng!"

Chàng trai tỏ vẻ bối rối. Người phụ nữ này được thanh tra cao cấp ra mặt nói như thế, xem ra cũng không dễ chọc vào!

Cảnh sát trẻ đành tuân lệnh rồi quay trở lại vị trí túc trực của mình.

"Cũng may có thanh tra Lâm ra mặt giúp đỡ!" Vu Khả Hinh lịch sự nói một câu.

"Tôi còn có hẹn phải đi trước." Vu Khả Hinh mỉm cười, nói xong cô bèn quay người rời đi.

Lúc này giọng nói lười nhác của Lâm An Diệp vang lên trong không khí, truyền thẳng đến màng nhĩ của Vu Khả Hinh.

"Cô đã biết được những gì rồi?"

Vu Khả Hinh dừng bước, suy nghĩ xoay chuyển cũng vô cùng nhạy bén, cô biết Lâm An Diệp đang ám chỉ đến vụ án ngày hôm qua. Câu hỏi này thốt ra tưởng chừng như vô lý, thực chất lại mang hàm ý thăm dò thái độ người đối diện.

Vu Khả Hinh quay đầu nhìn Lâm An Diệp, ý cười hằn rõ nét trên môi cô. Vu Khả Hinh bâng quơ hỏi ngược lại: "Câu này chẳng phải nên để phóng viên chúng tôi hỏi cô sao?"

"Tôi chỉ cảm thấy nguồn tin của Times rất nhanh chóng. Không biết chừng sẽ có những thông tin hữu ích cho việc điều tra." Lâm An Diệp nói.

"Thật ngại quá!" Vu Khả Hinh nhún vai, vẫn duy trì ý cười trên môi: "Điều tra không phải chuyên môn của tôi, nhưng nếu tôi có được tin độc quyền từ Thanh tra Lâm thì thật là vinh hạnh."

Người xưa thường ví đôi mắt chính là "Cửa sổ tâm hồn", có lẽ bởi vì trong đôi mắt của mỗi người luôn chứa đựng rất nhiều cung bậc cảm xúc. Lúc vui, lúc buồn hay hờn giận đều bộc lộ thông qua một ánh mắt. Thậm chí khi con người hiểu nhau, họ có thể trao đổi rất nhiều thông tin với nhau khi nhìn vào mắt của đối phương.

Còn đối với Vu Khả Hinh và Lâm An Diệp, giữa họ đã hình thành một mối quan hệ không mặn không nhạt, không quá thân thiết mà cũng chẳng phải xa lạ. Bốn năm qua, có thể nói là một khoảng thời gian đủ dài, đủ lâu để hiểu được tính khí của đối phương. Chính vì vậy, chỉ một cái cong môi của Vu Khả Hinh mà Lâm An Diệp cũng có thể thấy được nhiều tầng cảm xúc riêng biệt. Giống như lúc này, nụ cười của Vu Khả Hinh lại mang ý vị nhàn nhạt, cảm giác xa cách đã nói rõ ý định không can thiệp vào việc cảnh sát điều tra của Vu Khả Hinh.

"Vậy tôi đợi tin tốt từ cô nhé! Hẹn gặp khi khác." Vu Khả Hinh tiếp lời, nói xong cũng không đợi Lâm An Diệp trả lời thêm câu gì nữa liền nhanh chóng xoay người rời khỏi.

Ánh ban mai xuyên qua những nhánh cây trụi lá, để lại sắc màu nhàn nhạt loang lổ trên vai cô. Lâm An Diệp đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của Vu Khả Hinh đến tận cùng hành lang.

Chỉ cảm thấy cô cũng hệt những vệt nắng trong vắt kia. Có thể nhìn thấy, có thể cảm nhận, nhưng không thể nắm bắt.

Vu Khả Hinh bước đến bên cạnh một người đàn ông, cử chỉ khoác tay vô cùng tự nhiên. Dường như người đàn ông đã đứng ở đó từ lâu, kiên nhẫn chờ đợi. Bóng lưng anh ta cao lớn, chiếc áo blouse trắng trên người càng làm toát nên phong thái ấm áp, gần gũi của một người làm y. Với khoảng cách một đoạn hành lang dài, Lâm An Diệp cũng có thể cảm nhận được động tác xoa đầu kia chứa đầy sự dịu dàng, hết mực cưng chiều người con gái trước mặt.

Người đàn ông đó là Giám đốc của Viện điều trị Dưỡng Hoà này, và cũng chính là anh trai của Vu Khả Hinh, Vu Khải Trạch.

---

**Đọc truyện chính chủ tại Wattpad: https://www.wattpad.com/user/_ManMnn

Hết chương 10.

Bạn đang đọc Mùa Đông Năm Ấy Hoa Đào Nở sáng tác bởi _manmann_
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi _manmann_
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.