Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một cái răng sâu

Tiểu thuyết gốc · 1644 chữ

Dương Bách Huân cầm một con dao giải phẫu, những ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng di chuyển lên lớp da của người chết. Chuẩn xác rạch một đường hình chữ Y từ vai đến xương mu liên hợp trên.

Chẳng mấy chốc, từng lớp mô liên kết, lớp mỡ và bắp thịt lồ lộ ra. Từng mảng màu đỏ vàng đối lập nhau, đan xen đánh thẳng vào thị giác, nhìn đến nhức mắt.

Lâm Nhã đứng kế bên suýt nữa không chịu nỗi mà chạy đi nôn thốc nôn tháo, cảm giác buồn nôn cứ chắn ngang trong cuống họng. Trước đây tuy cô bé đã đi thực tập nhiều thế nhưng cảm giác này mãi chưa quen được. Hai tay Lâm Nhã nắm chặt cây bút và bảng báo cáo nghiệm thi đến trắng bệch.

Có một lúc, cô bé không kiềm được mà khẽ nhợn một tiếng. Ngay lập tức Lâm Nhã hơi run, chắc chắn sẽ bị la...

Quả như dự đoán, một giây sau liền nghe Dương Bách Huân nghiêm khắc nói: "Làm cho cẩn thận."

"Dạ..."

Lâm Nhã cố gắng nuốt cơn buồn nôn trở lại dạ dày. Hiện tại mọi người trong đội không có mặt ở đây, nếu bản thân không làm tốt không khéo sẽ bị anh đem lên mổ luôn mất...

Ấn tượng của Lâm Nhã về vị Giáo sư này được thêu dệt từ lời đồn thổi của các đồng nghiệp trong sở.

Là một con quỷ không có tình người.

Dương Bách Huân cận thẩn khám nghiệm từng thi thể. Lâm Nhã đứng một bên ghi chép hình ảnh vết thương, cô bé nhạy bén nhìn ra anh dường như đặc biệt quan tâm đến thi thể của Lê Thi Thi, cũng chính là người vợ trong gia đình. Lâm Nhã thầm quan sát anh, những ngón tay anh thuần thục xem xét tử thi, lại giống như một nghệ sĩ chơi đàn piano chuyên nghiệp, tạo nên những bản hoà tấu đầy u ám.

Không biết bao lâu sau, từ xa truyền tới vài tiếng chân và tiếng người nói chuyện.

"Thật là mệt chết tôi! Kiếm như thế này chắc phải bốn, năm ngày nữa mới xong mất." Là giọng của Huỳnh Hữu Kiệt, mọi người quay về rồi.

Sau khi xác định các điểm khả nghi là con dao biến mất kỳ lạ, và giỏ rác sạch sẽ ở hiện trường. Mọi người đã chia nhau tìm kiếm tại nhà máy tập kết rác thành phố. Chuyện này khá vất vả vì khối lượng rác của cả toàn thành phố là vô cùng lớn, lượng rác ngày hôm nay đã bị nhập chung vào những ngày trước đó. Chính vì vậy họ chỉ có thể yêu cầu sự hợp tác từ ban quản lý nhà máy, để lượng rác mới sau thời điểm xảy ra vụ án sẽ được chuyển tạm đến một nơi khác. Rồi sau đó huy động lực lượng để tìm kiếm trong mấy núi rác hiện tại.

Đã quá nửa đêm.

Brian Brown đẩy cửa phòng khám nghiệm, nét mặt ai nấy đều lộ vẻ mệt mỏi. Khi cánh cửa phía sau khép lại, chỉ còn dãy hành lang dài trắng toát, nhuộm vào màn đêm một cảm giác rùng rợn.

Lâm An Diệp vừa đi vào trong đã nhìn thấy nội tạng, xương người... được xếp một cách ngay ngắn trên mặt bàn. Chỉ hơn bảy tiếng trôi qua mà anh đã khám nghiệm xong cả ba nạn nhân, Lâm An Diệp thừa nhận anh siêu thật! Thế nhưng điều khiến cô chú ý hơn là các bộ phận còn được xếp một cách trật tự trên bàn theo đúng vị trí trên cơ thể.

Lâm An Diệp chỉ biết chậc lưỡi.

Đúng là những người tài thường có thần kinh không được ổn định lắm.

Lâm An Diệp hết nhìn ba thi thể lạnh ngắt nằm trên bàn, rồi lại nhìn nét mặt tái mét không còn giọt máu của Lâm Nhã, cô hỏi thăm thật tình: "Này em gái, em có viết báo cáo được không đấy?"

Lâm Nhã hiện tại không tiện mở miệng nói chuyện, chỉ có thể xua tay ngụ ý bảo không sao. Như chợt nhớ điều gì, cô bé vội lấy các mẫu biểu bì được đặt ngay ngắn trên khay kim loại đưa cho Brian Brown, đây là các mẫu Dương Bách Huân thu được trên người của các nạn nhân.

Lúc này Dương Bách Huân tháo găng tay cao su xuống, anh đứng bên cạnh nhìn thi thể Lê Thi Thi, từ tốn kết luận: "Hung thủ là một kẻ có thù hằn trực tiếp với người vợ."

Tình tiết vụ án được anh phân tích rất cụ thể. Đầu tiên, hung thủ đã dằn co với người vợ trong phòng ngủ, vùng da trước ngực Lê Thi Thi xuất hiện tụ máu bầm. Hiện tượng này chứng tỏ hung thủ đã đè nạn nhân xuống giường khống chế rồi sát hại. Sau đó hắn quay trở ra phòng khách thì gặp cô con gái nhỏ Bành Du Yến, dựa theo những dấu hiệu để lại cho thấy rằng Bành Du Yến đang bị cảm, trong dạ dày vẫn còn cháo loãng chưa tiêu hoá hết. Nạn nhân có lẽ muốn đến phòng khách uống thuốc hạ sốt thì gặp hung thủ tại đây. Nạn nhân tiếp đến là cậu con trai lớn Bành Tử, về phía cậu con trai có những dấu vết cho thấy đã vật lộn với hung thủ mãnh liệt, nhưng cuối cùng vẫn bị sát hại tàn nhẫn.

Chưa dừng tại đó, trong móng tay của Lê Thi Thi có một sợi vải nhỏ màu xanh đậm, màu sắc và chất liệu trùng khớp với sợi Dương Bách Huân tìm được trên kệ sách. Rất có thể đây là áo mà hung thủ mặc lúc ra tay, đây cũng là chứng cư mà họ phải tìm ra cùng với con dao.

Lâm An Diệp thu tầm mắt lại, cô nghiêm túc hỏi: "Anh xác nhận đây không phải là vụ án "Bữa ăn vui vẻ"?" Điều này cô đã nghi ngờ, nhưng vẫn muốn chuyên gia giám định xác nhận một lần nữa.

Dương Bách Huân ngừng một chút. Một tia sáng sắc bén vụt qua trong mắt anh, anh hạ tông giọng cực kỳ thấp: "Hoàn toàn không có khả năng này."


"Hinh Hinh, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em."

"Hinh Hinh, đợi anh."

"Hinh Hinh..."

"Tiểu Hinh... Anh ấy mất rồi..."

Vu Khả Hinh choàng tỉnh trong cơn mơ.

Bên tai dường như vẫn còn vang vọng những thanh âm ngược xui từ quá khứ, nghe thấy tiếng anh khẽ gọi tên cô. Khoảnh khắc khi cô cố gắng đuổi theo anh, hình bóng anh cũng đã dần biến mất trong làn khói mờ ảo.

Vu Khả Hinh đưa tay lên, vén những lọn tóc dính trước trán vì mồ hôi. Cô lật người mở cây đèn ngủ bên cạnh đầu giường, mượn chùm sáng yếu ớt để xua tan cái lạnh giá buốt trong tim.

Ba giờ rưỡi sáng.

Vu Khả Hinh tự mình rót một ly rượu vang đỏ. Đến khi cảm nhận được vị nồng đậm trên đầu lưỡi, cô mới dần bình ổn lại tâm tư xáo động của mình. Cô cầm ly rượu đi đến ngồi bên cửa sổ.

Dưới sự giao thoa giữa ánh đèn vàng và ánh trăng bạc, phát hoạ nên người con gái nhỏ bé trong chiếc váy ngủ màu trắng mềm mại. Cả cơ thể cô thuần khiết như một hoa lan, mong manh như giọt pha lê, chỉ cần mạnh tay một chút sẽ tan biến.

Phía xa xa là những ánh đèn lập loè cháy, không hối hả, không xô bồ. Chỉ có đêm đen tĩnh mịch len lỏi trong những góc phố.

Thành phố này rộng lớn đến thế, dù cho ngay cả khi có đang nói cười rạng rỡ giữa dòng người, thì nỗi cô đơn vẫn luôn tồn tại, nhức nhối như một cái răng sâu.

Cô đã dùng cả cuộc đời mình để gói ghém tất cả những kỉ niệm vào thành phố này. Thế mà nơi đây lại chẳng thể chứa đựng nổi tình cảm âm ỉ trong cô.

Vu Khả Hinh cứ thế ngồi yên lặng, trong tay cô cầm một tấm ảnh.

Mà người trong ảnh chính là Dương Bách Huân. Người đàn ông có ngoại hình nổi bật như thế, dường như khiến mọi thứ xung quanh cũng bị lu mờ.

Hoặc cũng có thể, bởi vì trong mắt cô chỉ có anh, không có một ai khác.

Khoảnh khắc khi cô bấm máy, một tiếng "tách" nhỏ vang lên, cũng chính là lúc anh nhìn về phía cô.

Vu Khả Hinh ngắm gương mặt người đàn ông trong ảnh đến ngây ngốc. Ánh mắt anh âm trầm, đen nhánh như bầu trời đêm, tĩnh mịch mà chẳng biểu hiện một cảm xúc dư thừa nào.

Nhìn mãi, cô lại cảm thấy như có một đám sâu mọt gặm nhấm trái tim, cuối cùng thứ còn sót lại chỉ là sự trống trải.

Vu Khả Hinh giơ tay chèn mạnh lên lồng ngực, cả mảng áo phía trước bị cô vò đến nhăn nhúm. Cô thở hắt ra một hơi, tự chấn chỉnh tư tưởng bản thân mình: "Vu Khả Hinh, mày tỉnh táo lại đi! Anh ta... không phải Hứa Nghiệp đâu."

Nhưng mà, thật sự không phải sao?

Vu Khả Hinh không hề biết rằng, đâu đó trong thành phố này, vượt qua cả tầng tầng dãy nhà cao tầng kia, có một người cũng mất ngủ giống như cô.

---

**Đọc truyện chính chủ tại Wattpad: https://www.wattpad.com/user/_ManMnn

Hết chương 8.

Bạn đang đọc Mùa Đông Năm Ấy Hoa Đào Nở sáng tác bởi _manmann_
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi _manmann_
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.