Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gia thế không đơn giản

Tiểu thuyết gốc · 1335 chữ

Dương Bách Huân đang đứng ngay phía sau lưng cô, khoảng cách giữa hai người vô cùng hẹp, chẳng đến độ một bước chân.

Sự việc diễn ra liên tiếp khiến cô không kịp phòng bị, Vu Khả Hinh vô thức lùi về phía sau, cả cơ thể vì bước hụt trên bậc thang mà mất thăng bằng.

Trong đầu như mảng giấy trắng xoá, chỉ kịp nhận ra được một bàn tay vững vàng vòng qua eo cô, rồi thuận theo lực đạo mà bổ nhào vào lòng anh.

Rõ ràng là cách một lớp vải mà vẫn có thể cảm nhận nhiệt độ nóng rẫy nơi bàn tay anh, như ngọn lửa thiêu đốt da thịt cô.

Rõ ràng là cách một lớp áo mà cô vẫn nghe rõ mồn một nhịp tim mạnh mẽ của anh, đánh từng hồi đều đặn bên tai.

Trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói trầm thấp: "Cô hay va phải người khác quá nhỉ." Chất giọng của anh quá hấp dẫn, như một loại men rượu được ủ lâu năm, dễ làm say đắm lòng người.

Sau giây phút bị doạ đến suýt mất luôn cả phần hồn, Vu Khả Hinh vội tách anh ra.

Rốt cuộc anh là ma quỷ phương nào, tại sao đi mà chẳng phát ra tiếng động vậy!!

Vu Khả Hinh ấn tay lên ngực trái, thầm khóc thương cho trái tim nhỏ bé tội nghiệp của mình. Đúng lúc đang suy nghĩ đến giấc mơ gần đây, lại cộng thêm việc cô đã hình thành bóng ma tâm lý với gương mặt này, nên không thể trách tại sao tâm tình cũng trở nên nhạy cảm như thế.

Vu Khả Hinh ngẩng đầu nhìn trân trân người đàn ông trước mặt, đáy lòng là mấy câu chửi cả ba đời tổ tông nhà anh. Cô như một con nhím nhỏ xù lông, ánh mắt thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống anh vào bụng.

Không biết có phải do kinh hãi mà sinh hoang tưởng hay không, cô dường như lại nghe thấy Dương Bách Huân khẽ cười một tiếng.

Vu Khả Hinh hắng giọng, nhanh chóng ổn định lại cảm xúc.

"Chào anh." Cô lấy từ trong túi xách ra một tấm card, phát huy dáng vẻ chuyên nghiệp của mình: "Tôi là Vu Khả Hinh."

Dương Bách Huân nhìn động tác của cô, tầm mắt di chuyển từ gương mặt người con gái sang tấm card.

Là màu trắng thuần khiết, nét chữ mảnh màu xanh đậm vừa đơn giản lại tinh tế. Bên trên có ghi "Phó tổng Ban thời sự Times".

Dương Bách Huân đứng nhìn cô từ trên cao, ánh mắt âm trầm.

Anh dường như không có ý định nhận tấm card.

Dáng người anh cao lớn, bóng lưng thẳng tắp như cây tùng. Anh cất giọng trầm thấp: "Dương Bách Huân."

Chỉ vỏn vẹn ba chữ.

Không cần phải giới thiệu quá nhiều, mà lại mạnh mẽ rơi vào tai cô.

"Xin lỗi, nhưng tôi không nhận phỏng vấn."

Con người của Dương Bách Huân, từ lời nói, cử chỉ nhỏ nhất cũng toát lên khí chất bình tĩnh, điềm đạm. Đây là loại phong thái không phải ngày một ngày hai mà có thể tạo thành, mà nó vốn đã hiện hữu trong cốt tuỷ, khiến người khác không thể xem thường.

Một Dương Bách Huân trầm ổn như thế rơi vào ngần mắt của cô.

Nghe câu trả lời của anh, cô cũng không thẹn. Chỉ khẽ cười, thu tay về rồi hỏi anh: "Anh cảm thấy hiện giờ tôi giống một người đang tác nghiệp lắm sao?"

Trên người cô chỉ đeo mỗi chiếc túi xách, hoàn toàn không có bất kỳ đạo cụ hành nghề nào.

Vu Khả Hinh nghĩ nghĩ gì đó, rồi lại nói một câu nửa đùa nửa thật: "Tôi chỉ muốn phòng khi anh mới về nước chưa quen, cần một người uống rượu tâm sự hoặc đấu kiếm đạo cùng. Thì tôi rất sẵn lòng."

"Xem ra cô cũng điều tra được không ít." Anh khẽ cong môi.

Vu Khả Hinh nhướng mày: "Giáo sư Dương, không phải là "điều tra", phải gọi là "tìm hiểu"!!"

Ngừng một chút, cô lại nói tiếp: "Vả lại... Những thông tin đó anh vốn muốn để người khác biết kia mà." Câu nói này cô không hỏi anh, câu này là cô đang khẳng định với anh: "Trở thành chủ đề bàn tán trong chuyện trà dư tửu hậu của thiên hạ, ai ai cũng nói rất nhiều về anh. Người ta còn đồn rằng gia thế của anh không đơn giản."

Vu Khả Hinh thấy điều này rất có khả năng. Những tư liệu mà cô tìm được dường như chỉ là bề nổi mà anh muốn cho người ngoài nhìn thấy.

Thậm chí xuất thân của anh chỉ ghi ngắn gọn "gia đình bình thường", cha mẹ tên gì cũng không được đề cập đến.

Cô đã vận dụng các mối quan hệ quen biết ở tận nước ngoài, người ta chỉ nói với cô một câu: "Đừng điều tra quá sâu, cô sẽ chẳng thu được gì đâu."

Có thể ngăn chặn truyền thông kín kẽ như thế, sau lưng người đàn ông này hẳn phải là một thế lực cực kỳ hùng mạnh.

Lời nói đã dứt, chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh bao trùm.

Dương Bách Huân không khẳng định cũng chẳng phủ nhận. Sắc mặt anh bình thản, nửa giây sau đó anh bất ngờ hỏi ngược lại cô: "Vậy còn cô?"

Vu Khả Hinh có chút không hiểu, cô ngờ vực nhìn anh. Cô âm thầm phân tích câu nói của Dương Bách Huân, thế nhưng ý tứ trong lời nói của anh quá khó đoán.

Cô thì làm sao?

Khoé môi Vu Khả Hinh khẽ động, nhưng chưa kịp nói gì thì đã có một giọng nữ dè dặt vang lên: "Giáo sư Dương..." Lâm Nhã đứng cách một khoảng xa phía sau lưng anh: "Em xin lỗi vì đã chen ngang, nhưng mọi thứ đã chuẩn bị xong... Chúng ta có thể đi rồi ạ."

Đối diện với ánh mắt của Dương Bách Huân, Vu Khả Hinh một lần nữa đưa tấm card đến trước mặt anh. Cô mỉm cười nhẹ nhàng, đoạn đối thoại lại xoay vần về chủ đề ban đầu: "Anh thấy thế nào?"

Mắt anh màu đen nhánh, sâu như xoáy nước, chỉ cần bất cẩn một chút sẽ bị hút sâu vào trong, không lối thoát.

Dương Bách Huân khẽ cúi đầu, tầm mắt hướng sang tấm card trong tay cô.

Anh đưa tay nhận lấy.

Cũng chẳng biết anh là đang trả lời với cô hay với Lâm Nhã, ngữ khí ôn hoà, anh khẽ nói: "Được."


Dương Bách Huân quay trở về phòng khám nghiệm.

Dãy hành lang dài vắng người, lắp đầy hô hấp chỉ có mùi thuốc khử trùng thoang thoảng trong không khí.

Dường như khó có thể cảm nhận được nhiệt độ của người sống tại nơi này, chỉ có những tiếng bước chân khe khẽ vang lên trên nền gạch lạnh.

Dương Bách Huân khoác trên mình trang phục giải phẫu sạch sẽ. Cả gương mặt anh chìm trong ánh đèn trắng, màu sắc u ám hắt lên gò má và đôi mắt anh, khiến anh càng thêm lạnh lẽo, xa cách.

Cả ba thi thể được đặt ngay ngắn trên bàn mổ.

Anh tỉ mỉ quan sát các vết thương và biểu hiện của người chết. Ánh mắt tựa hồ như tia lazer, chỉ một cái quét mắt có thể nhìn thấy sự thật trần trụi ngay phía trước.

Khi kiểm tra các vết thương trên thi thể người vợ, anh thoáng chút dừng lại.

Lâm Nhã thầm đứng quan sát, cô bé thấy anh nhíu mày, ngũ quan càng thêm lãnh đạm.

---

**Đọc truyện chính chủ tại Wattpad: https://www.wattpad.com/user/_ManMnn

**

Hết chương 7.

Bạn đang đọc Mùa Đông Năm Ấy Hoa Đào Nở sáng tác bởi _manmann_
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi _manmann_
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.