Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tay nghề xuống cấp

Tiểu thuyết gốc · 1489 chữ

Dương Bách Huân đứng quan sát vị trí người chồng nằm bất tỉnh, anh nheo mắt suy tư, ngữ khí trầm thấp: "Vết máu trên chậu cá tuy đã lạnh nhưng vẫn còn độ ẩm, chưa khô hoàn toàn. "

Dường như Dương Bách Huân chẳng để tâm người đối diện có theo kịp suy nghĩ của mình hay không, anh nói lửng một câu rồi đứng dậy đi theo vài giọt máu dẫn tới một căn phòng khác.

Đập vào mắt là chiếc giường đầy máu và tấm ảnh cưới to lớn treo phía trên. Xem ra đây là phòng ngủ của đôi vợ chồng.

Một tấm ảnh cả gia đình bốn người được đặt trên chiếc bàn cạnh giường ngủ, trong khung ảnh họ cười rất tươi, ngập tràn trong đáy mắt cũng là màu hạnh phúc.

Trớ trêu thay, quá khứ đầm ấm ấy đã lụi tàn.

Chỉ còn lại màu máu tươi, đỏ rực như loài hoa bỉ ngạn bung nở từ địa ngục che lấp đi nụ cười của họ.

Khi Lâm An Diệp bước vào, cô phát hiện một chiếc điện thoại di động nằm lăn lóc bên cạnh chân giường.

Lâm An Diệp nhặt lên xem, trên màn hình điện thoại là ảnh hai người con của gia đình nạn nhân. Ứng dụng đang mở là nhật ký cuộc gọi, trong đó cuộc gọi cuối cùng vào lúc 6 giờ 22 phút sáng nay, một số lạ.

Sau khi dặn cấp dưới điều tra chủ nhân số điện thoại, Lâm An Diệp quay lại thì thấy Dương Bách Huân đứng trầm ngâm, cô hỏi: "Anh có phát hiện gì không?"

Dương Bách Huân chỉ tay lên mặt bàn đặt cạnh giường ngủ, anh đáp: "Trước khi vụ án xảy ra đã từng đặt một vật gì đó."

Vết máu đỏ bắn theo vệt dài, nhưng vị trí mà anh nói đến lại không có máu. Nó tạo thành một hình dạng tròn, đường kính khoảng 20cm.

Dựa vào lượng máu để lại ở hiện trường, Dương Bách Huân lần lượt dùng chữ số để đánh dấu các vị trí tử vong khác nhau.

Brian Brown trên tay vừa cầm nhiệt kế vừa nói với Dương Bách Huân bằng tiếng Anh, ngữ điệu bay bổng của người bản xứ nghe vô cùng thu hút: "Nhiệt độ gan của người vợ là 31.2 độ C, cho thấy chết vào khoảng từ 6 đến 7 giờ sáng nay. Còn hai người con là 32.4 độ C, tử vong sau người vợ 15 phút. Nhưng vì nhiệt độ môi trường hơi cao nên phán đoán thời gian tử vong có thể sớm hơn khoảng 1 tiếng đến 1 tiếng rưỡi."

"Không biết... Liệu đây có phải là vụ án tiếp theo của "Bữa ăn vui vẻ" không ạ?" Lâm Nhã lên tiếng hỏi.

Lâm An Diệp đang chồm người xem xét ngoài cửa sổ, nghe thấy vậy cô trả lời: "Không giống. Tuy mới đầu nhìn vào có khả năng là vậy, nhưng vụ này có quá nhiều sơ hở."

"Không giống là sao ạ?"

Lâm An Diệp nói tiếp: "Đầu tiên, các thi thể không bị rạch miệng như những vụ trước. Thứ hai, không có dấu hiệu đặc biệt của hung thủ, là tấm thiệp. Thứ ba,..." Lâm An Diệp chăm chú nhìn bàn ăn trước mặt, đến khi định lên tiếng trở lại đã nghe Dương Bách Huân lên tiếng.

"Món ăn khác biệt."

Lâm An Diệp nghe thấy vậy thì "Ồ" một phát, cố ý trêu chọc anh: "Giáo sư Dương tuy ở nước ngoài nhưng nắm rất rõ các vụ án trong nước quá nhỉ."

Một viên cảnh sát trẻ tuổi đập tay tán đồng, vẻ mặt như bừng tỉnh: "Phải rồi! Chúng ta không công bố tên các món ăn, nên nếu là không phải là hung thủ thật sự thì không thể biết. Vậy có nghĩa là.."

Dương Bách Huân đang tỉ mỉ kiểm tra kệ sách trong phòng khách, cẩn thận gấp một sợi vải màu xanh đậm mắc trong khe hẹp rồi cho vào hộp đựng chứng cứ.

Anh không dừng công việc trong tay, thản nhiên buông một câu: "Một, là tay nghề nấu ăn của hung thủ xuống cấp. Hai, là có người giả mạo."

Viên cảnh sát ngờ vực, trọng tâm của cậu ta chỉ đặt ở nửa vế đầu: "Tay nghề xuống cấp..?"

Huỳnh Hữu Kiệt đi đến bên cạnh bàn ăn, "hảo tâm" phân tích tâm lý của hung thủ: "Chưa bàn đến loại thức ăn khác biệt, chỉ cần nhìn qua cũng thấy nó được làm một cách rất sơ sài và thiếu thẩm mỹ. Hoàn toàn không giống với tính cách cầu kỳ chăm chút của hung thủ."

Sau câu nói này của Huỳnh Hữu Kiệt, bầu không khí bỗng chốc trở nên kì lạ.

Ở một không gian như thế này mà còn có tâm trí cùng bàn luận tay nghề nấu ăn của hung thủ.

Quả thật là một đội toàn biến thái...

"Hey D." Brian Brown lúc này dường như phát hiện ra điều gì đó, vẻ mặt anh ấy rất nghiêm túc: "Cậu nên đến xem cái này đi."

Dương Bách Huân được Brian Brown dẫn vào phòng bếp, anh ấy chỉ tay về phía giá cắm dao rồi nói: "Thiếu mất một cây rồi."

Dương Bách Huân hơi cúi người. Sau khi xem xét vị trí và cách sắp xếp của mấy con dao, anh khẽ nhíu mày: "Dao gọt trái cây."

Dương Bách Huân đã thầm đánh giá căn phòng này từ khi vừa mới bước vào: không có dấu hiệu ẩu đả, đồ đạc không được sắp xếp gọn gàng, đống chén dĩa trong chậu vẫn còn chưa rửa. Thứ duy nhất sạch sẽ và ngăn nắp nhất trong căn bếp này chính là sọt đựng rác.

Chẳng biết tư duy của hai người đàn ông này nhảy vọt như thế nào, Dương Bách Huân và Brian Brown đồng loạt sải bước dài ra khỏi phòng bếp.

Khi đi ngang qua phòng khách, Lâm An Diệp thấy họ có vẻ vội vã, chỉ kịp hỏi với theo bóng lưng của hai người đàn ông: "Này, các anh đi đâu thế?"

Dương Bách Huân không dừng bước, ngữ khí trầm lạnh: "Kiểm tra rác thải."

Kiểm tra xong toàn bộ rác thải của tất cả các căn hộ thì cũng đã là chuyện của 5 tiếng đồng hồ sau đó.

Cũng may cả hai đội trọng án và đội pháp y đều là những tinh tú tinh anh, thế nên thời gian làm việc cũng được rút ngắn lại đáng kể. Nếu là những người khác thì có lẽ đã phải mất cả nửa ngày mới xong được.

Một đám đông kí giả vẫn đứng túc trực bên ngoài sảnh trước. Và tất nhiên họ cũng chẳng muốn bỏ lỡ nhân vật tầm cỡ như "Đại Giáo sư giải phẫu học pháp y" - Dương Bách Huân.

Chỉ cần thấy một sĩ quan cảnh sát nào xuất hiện là họ sẽ ngay lập tức bâu vào hỏi về Dương Bách Huân như hổ đói.

Để tránh động chạm với đoàn người báo chí hùng hậu ở sảnh trước, cả hai đội trọng án và đội pháp y cùng nhất trí đi ra bằng cửa sau.

Dương Bách Huân cởi bỏ bộ quần áo bảo hộ trên người, khi bước ra ngoài thì trời cũng đã ngả chiều.

Lúc này anh phát hiện dáng hình của một cô gái đứng trên bậc thềm.

Cô hơi ngẩng mặt, không biết nghĩ gì mà có vẻ rất chăm chú.

Chiếu theo góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt nhìn nghiêng của Vu Khả Hinh.

Cô đưa tay vén những lọn tóc đen nhánh ra sau tai, để lộ những đường nét nhẹ nhàng, thanh thoát và làn da trắng mịn như trứng gà bóc. Ánh chiều vàng nhạt bao bọc lấy cơ thể cô, tinh khiết, lấp lánh tựa như một đoá hoa lan.

Vu Khả Hinh hít một hơi thật sâu, trong cơn gió là hương vị của đầu đông.

Một chút hanh khô, một chút se lạnh, một chút u ám chẳng thể diễn tả bằng lời...

Trên bậc thềm bên cạnh truyền đến âm thanh của mấy cậu thanh niên, vì mải đùa giỡn cùng nhau mà một giây sau đó chúng đã va phải cô, khiến chân cô loạng choạng suýt té. Đám thanh niên rối rít xin lỗi cô rồi nhanh chóng rời đi.

Vu Khả Hinh thầm thở ra một hơi, cũng may cô lấy lại thăng bằng nhanh chóng chứ nếu không đã đập nguyên cái mặt xuống đất rồi.

Vừa xoay người lại, xém chút nữa cô đã bị doạ đến kinh hồn bạt vía...

---

**Đọc truyện chính chủ tại Wattpad: https://www.wattpad.com/user/_ManMnn

Hết chương 6.

Bạn đang đọc Mùa Đông Năm Ấy Hoa Đào Nở sáng tác bởi _manmann_
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi _manmann_
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.