Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không thể gạt Thần

Tiểu thuyết gốc · 1582 chữ

4h35 phút sáng, lại một đêm mất ngủ.

Vu Khả Hinh cứ ngồi lì trong phòng làm việc tại căn hộ suốt cả đêm. Trên chiếc bàn nhỏ là chai rượu vang Pháp Chateau D'issan rỗng và chiếc cốc đã cạn.

Vu Khả Hinh day day thái dương đã bắt đầu phát đau của mình, trước mặt là mảng tường lớn dán đầy thông tin và hình ảnh về Dương Bách Huân.

Khá lâu về trước, lần đầu vô tình nhìn thấy gương mặt Dương Bách Huân trên một tấm ảnh, cô đã tưởng mình gặp ma. Vu Khả Hinh lúc đó gần như phát điên, cô không ngừng tìm kiếm tất cả thông tin về người đàn ông này.

Trên đời làm sao có chuyện người giống hệt người như vậy?

Thế nhưng mãi đến bây giờ ngẫm lại, quả thật ngay cả bản thân cô cũng gặp ma rồi, thì trên đời này có chuyện gì không thể xảy ra được kia chứ.

Đêm nay, khoảnh khắc khi đứng đối diện nhau, cô chỉ cảm thấy người này giống như một cơn gió lạnh u ám, vô cùng xa lạ, không thể nắm bắt. Người đàn ông có gương mặt giống hệt Hứa Nghiệp, nhưng ánh mắt lại không phải là Hứa Nghiệp.

Dương Bách Huân, nhân vật nổi danh với tư cách là chuyên gia thẩm định pháp y kiệt xuất, là sinh viên nổi trội của đại học y Harvard danh giá. Anh đã phá được rất nhiều vụ án kinh hoàng, hóc búa gây rúng động dư luận.

Tuy chỉ mới 33 tuổi nhưng anh đã được xếp ngang hàng cùng các chuyên gia thẩm định có thâm niên hàng chục năm. Trước đây, Dương Bách Huân chưa từng xuất hiện công khai với truyền thông, cũng như các buổi hội thảo chuyên ngành mời anh đến dự đều không thể ghi âm, ghi hình dưới mọi hình thức.

Những bức ảnh hiếm hoi thấy rõ mặt là khi anh đến hiện trường vụ án để điều tra.

Hình bóng người đàn ông trong chiếc áo blouse trắng dường như rất được tháng năm ưu ái. Thời gian đã gọt đẽo khéo léo các đường nét tuấn tú, điển trai trên gương mặt anh, phong thái được cuộc đời mài dũa mà vô cùng trầm tĩnh, điềm đạm.

Chính vì thế, những tin đồn xoay quanh Dương Bách Huân ngày một nhiều, khiến anh lại càng thêm có sức hút đối với công chúng.

Người ta vẫn thường gọi Dương Bách Huân là "Zeus", dựa theo tên của một vị thần tối cao trong câu chuyện thần thoại xa xưa.

Bởi lẽ anh hệt như một vị thần, mỗi nhát dao phẫu thuật được anh rạch trên thi thể, cũng là lúc anh bóc tách từng lớp vỏ sự thật đằng sau cái chết của mỗi người.

Lời nói dối có thể lừa người, nhưng không thể gạt Thần...

Vu Khả Hinh ngủ gục trên ghế lúc nào chẳng hay, đến khi cô giật mình tỉnh dậy thì trời đã sáng hẳn.

Ánh nắng ấm áp lấp đầy khung cửa sổ sát sàn, dịu dàng xuyên qua tấm màn voan mỏng mà thắp sáng cả căn phòng.

Vu Khả Hinh uể oải cử động thì phát hiện khớp cổ cứng ngắc. Cô khó nhọc xoay xoay chiếc cổ đáng thương của mình, quả nhiên ngủ không đúng tư thế là một tội ác với cơ thể!

Vu Khả Hinh đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường, 9h10 phút sáng.

Đã đến giờ rồi.

Vừa bước xuống xe, Tô Bảo Ái đã chạy như bay đến chỗ đám đông người dân đang tụ tập. Tô Bảo Ái nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ của mình như mọi khi: hỏi thăm tình hình và chụp ảnh tư liệu.

Vu Khả Hinh không nhịn được mà thấy hơi buồn cười, quả đúng là tuổi trẻ xông xáo đầy nhiệt huyết.

Vu Khả Hinh cầm chiếc máy film trên tay, từ tốn đi một vòng quanh khuôn viên.

Thoạt nhìn cảnh đám người ồn ào và cô trông thật chẳng ăn nhập gì nhau.

Chẳng bao lâu sau, xa xa truyền tới tiếng còi cảnh sát, khu phố yên tĩnh thường ngày bỗng trở nên vô cùng huyên náo. Nhanh chóng đã có sáu sĩ quan cảnh sát khẩn trương lập vành đai an toàn và điều tiết người dân.

Đội trọng án và đội pháp y thành phố đã đến.

Vu Khả Hinh đứng từ xa quan sát, cô trông thấy Dương Bách Huân bước xuống xe, mặc trên người chiếc áo blouse trắng sạch sẽ. Người đàn ông có ngoại hình nổi bật thế kia, dù có đang đứng lẩn trong đám đông cũng phải khiến người khác ngước lên nhìn.

Đi cạnh anh còn có ba người khác chung đội pháp y.

Cô cũng đã tìm hiểu thông tin về những người này.

Đầu tiên là một người đàn ông quốc tịch Anh Quốc, màu tóc bạch kim cực kỳ nổi bật cùng đôi mắt xanh biếc quyến rũ. Anh ta tên là Brian Brown, một chuyên gia kiểm nghiệm độc chất hàng đầu. Theo sau là cô gái với ngoại hình "mọt sách" điển hình: cặp kính dày và mái tóc cột cao gọn gàng trông rất đáng yêu tên Lâm Nhã, và người đàn ông có mái tóc lãng tử được búi lỏng phía sau, anh ta là Huỳnh Hữu Kiệt. Cả hai người đều sẽ là phụ tá hỗ trợ cho Dương Bách Huân.

Về bên phía đội trọng án là mấy gương mặt chẳng xa lạ gì. Vu Khả Hinh nhìn thoáng qua đã nhận ra cô gái trẻ trong chiếc áo khoác da và đôi giày boot quân đội cổ thấp - đội trưởng đội trọng án thành phố, thanh tra Lâm An Diệp.

Người báo án là một ông lão sống ở lầu sáu, nguyên văn ông ấy kể lại rằng: "Trong lúc tôi đang tập thể dục dưới công viên thì một chậu cá cảnh rơi xuống, làm tôi muốn đứng tim, suýt nữa còn trúng luôn cả tôi. Mới đầu tưởng là cái đám thanh niên phá phách lầu chín, tôi tính mắng cho chúng mấy câu thì ai ngờ đâu nhìn thấy một bàn tay dính đầy máu thò ra ngoài cửa sổ. Sau đó tôi lập tức gọi điện báo cảnh sát."

Hiện trường vụ án ở tầng tám, bước đầu đã được cảnh sát phong tỏa và cách ly toàn bộ. Cánh báo chí cũng kéo đến chật kín cả một góc đường.

Dương Bách Huân đeo găng tay và khẩu trang y tế, chiếc khẩu trang trắng cũng không thể che đi sống mũi cao thẳng hoàn hảo của anh.

Chẳng biết vô tình hay hữu ý, chỉ một cái quét mắt qua tầng tầng bóng người đông đúc kia, Dương Bách Huân đã nhìn thấy một cái bóng nhỏ đứng ở đằng xa. Màu mắt anh đen nhánh như mực, một vài tia nắng rơi vào khoé mắt, để rồi cũng nhanh chóng tan biến trong màu đêm đen mù mịt.

Vu Khả Hinh bị anh nhìn đến mức trong lòng đánh trống lộp bộp, vô thức trở nên thiếu tự nhiên. Không biết có phải do ảo giác hay không, rõ ràng cô mặc quần áo đầy đủ mà lại cảm thấy bản thân giống như một xác chết trần trụi nằm trước mặt anh, tuỳ anh mổ xẻ.

Vu Khả Hinh thấy người đàn ông ngoại quốc nói gì đó với Dương Bách Huân rồi cả hai xoay người đi vào trong.

Dương Bách Huân ngồi xuống xem xét vị trí chậu cá bị vỡ.

Sự chú ý của anh đặt trên một chậu cây nằm ngay dưới căn hộ xảy ra vụ án, trên đó có vài giọt máu tươi. Dương Bách Huân vê vết máu trên ngón tay gầy. Một giây sau đó, anh lập tức xoay người nói với nhân viên y tế: "Mau đưa băng ca lên hiện trường, có người vẫn còn sống!"

Vừa bước vào căn hộ xảy ra án mạng, một viên cảnh sát không kiềm được mà thốt lên: "Căn phòng này chẳng phải hơi nóng sao! Sắp vào đông rồi mà còn khiến tôi đổ hết mồ hôi."

Đồ đạc trong nhà rất lộn xộn, cho thấy đã từng có dấu vết lục lọi và dằn co quyết liệt.

Máu bắn đầy tường dọc hành lang, trên sàn nhà có một vài giọt máu tạo thành vòng tròn nhỏ kì lạ. Tại hiện trường tìm thấy một con dao dính máu nghi là hung khí gây án.

Người may mắn sống sót duy nhất là người chồng, ba nạn nhân tử vong còn lại bao gồm vợ, con trai và con gái ông ta. Cả gia đình được hung thủ đặt ngồi trên bàn ăn.

Chiếc ghế ngồi thứ tư bị ngã lật ngang, trên bề mặt ngồi còn dính rất nhiều máu. Một vệt máu kéo dài từ đây cho đến cửa sổ, có thể suy đoán người đàn ông đã bò đến đó kêu cứu rồi bất tỉnh.

Nhìn người chồng được nhân viên y tế đưa đi, Lâm An Diệp không nhịn được hỏi Dương Bách Huân: "Làm sao anh biết có người còn sống trong khi chưa lên hiện trường?"

---

**Đọc truyện chính chủ tại Wattpad: https://www.wattpad.com/user/_ManMnn

Hết chương 5.

Bạn đang đọc Mùa Đông Năm Ấy Hoa Đào Nở sáng tác bởi _manmann_
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi _manmann_
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.