Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giống nhau y đúc

Tiểu thuyết gốc · 1465 chữ

Vũ Mộc Ân nghe xong liền hỏi: "Là anh chàng nào vậy?"

Anh chàng bartender vẫn giữ nụ cười lịch thiệp trên môi: "Xin lỗi, nhưng người đó không cho phép tôi tiết lộ danh tính."

"Gì đây? Dạo này có phương pháp tiếp cận mới nữa à?" Vũ Mộc Ân không khỏi cảm thán.

Vu Khả Hinh buồn cười nhìn Vũ Mộc Ân. Cô biết với tính cách ngang ngược của cô bạn này, sẽ không dễ dàng tha mạng cho người ta.

Vì vậy cô nhanh chóng can ngăn: "Được rồi. Anh chuyển lời cám ơn đến anh ta giúp tôi nhé."

Sau khi anh chàng bartender rời khỏi, Vũ Mộc Ân liền quắc mắt: "Cậu cản mình làm gì? Lúc nãy phải để mình điều tra cho ra lẽ chứ! Nếu người đó là một ông già bụng bự đầu hói thì thôi đi, còn nếu đẹp trai thì.." Vũ Mộc Miên cố tình kéo dài câu nói, cô đổ người về phía Vu Khả Hinh, cười nhếch mép xấu xa: "Cậu phải làm "thịt" ngay cho nóng!"

Vu Khả Hinh bật cười, đẩy nhẹ Vũ Mộc Ân: "Hình tượng đại minh tinh cao cao tại thượng trên màn ảnh đúng là lừa người! Cậu xem cậu bây giờ có khác gì mấy bà tám buôn dưa không?"

Nhận thấy Vũ Mộc Ân vẫn muốn tiếp tục chủ đề mai mối này, Vu Khả Hinh đánh nước rút lui: "Không đôi co với cậu! Mình đi vệ sinh một chút."

Con đường dẫn vào toilet là dãy hành lang dài khá tối, càng đi vào sẽ càng bỏ lại tiếng nhạc phía sau lưng.

Một bên tường là lớp kính trong suốt được lắp dọc đường đi, từ đó có thể mượn ánh đèn màu bên ngoài chiếu vào, cũng như có thể đứng từ đây nhìn bao quát hết quán.

Những ánh đèn yếu ớt trên đỉnh đầu hắt cái bóng nhỏ của cô lên bức tường.

Vu Khả Hinh cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, bước đi có phần chao đảo, nhiệt độ trên làn da dường như cũng đã tăng lên dưới sự kích thích của cồn.

Cô bật vòi nước lạnh để rửa tay, vỗ vỗ hai gò má ửng hồng của mình. Vu Khả Hinh rút khăn giấy lau tay, sau đó vo tròn rồi ném chuẩn xác vào thùng rác trong góc cửa.

Vừa đi tới hành lang, điện thoại trong túi bất ngờ đổ chuông.

Khi cô chưa kịp nhấn nút nhận đã va phải một người nào đó, chiếc điện thoại trượt khỏi tay cô.

Trong khi ý thức vẫn còn đang lạc ở ngõ ngách nào, cô lờ mờ thấy người đối diện đã vững vàng bắt được chiếc di động.

Giây phút ngắn ngủi đó, Vu Khả Hinh đúc kết được rằng: Con người này có một phản xạ cực kỳ tốt.

Di động được đưa đến trước mặt cô. Ánh đèn màu bên ngoài hắt lên chiếc đồng hồ da tinh xảo, những ngón tay của người này thon dài, xương khớp rõ ràng mạnh mẽ, lòng bàn tay thì lại rất lớn.

Hoá ra là đàn ông.

Có một loại cảm giác kì lạ nảy sinh trong lòng, nhưng đó là gì thì bản thân cô cũng không kịp nắm bắt.

Vu Khả Hinh nhanh chóng nhận lại di động và nói một câu: "Cảm ơn."

Người đàn ông không hề phản ứng, không đáp lời cũng không di chuyển. Anh ta cứ thế đứng im lặng đối diện với cô.

Người này rất cao, ngang tầm mắt của Vu Khả Hinh chỉ chạm đến nút áo sơ mi màu đen của anh ta.

Cô ngước mắt nhìn, men theo ánh đèn mờ nhạt phát hoạ nên khuôn cằm góc cạnh, bờ môi mỏng và chiếc mũi thẳng tắp của người đàn ông.

Giống như trong đầu vang lên tiếng nổ vô cùng lớn. Vu Khả Hinh không thể và cũng không dám tin vào mắt mình lúc này.

Tất thảy quá khứ lại ùa về như một thước phim cũ úa màu.

Từng mảnh thời gian mà cô từng trải qua, từng chút, từng chút một dần trở nên rõ nét. Những điều xưa cũ cứ ngỡ ngủ mãi trong tim, ấy vậy mà lại xuất hiện trước mắt cô một lần nữa.

Người của hiện tại và người trong quá khứ, hai gương mặt như lồng vào nhau.

Giống nhau y đúc.

Tiếng chuông điện thoại đã tắt từ lúc nào, xung quanh như chỉ còn lại nhịp tim đập loạn của cô. Vu Khả Hinh giơ bàn tay run rẩy của mình lên, khẽ chạm vào mặt người đó. Giọng nói gần như tắc nghẹn: "Hứa... Hứa Nghiệp..."

Người đàn ông không né tránh.

Vu Khả Hinh ra sức nắm chặt cánh tay anh. Vu Khả Hinh muốn hỏi anh rất nhiều nhưng không thể, đôi môi cứ mấp máy, mắt chỉ biết nhìn anh: "Em..."

Ánh sáng trên đầu và sau lưng cô đều bị chiều cao của anh ta chặn lại, cả cơ thể cô như chìm trong chiếc bóng đen cao lớn, thẳng tắp ấy.

Anh ta cất giọng trầm thấp, nhàn nhạt. Âm thanh rơi vào tai cô lại hoá thành xa cách: "Cô bé, cô nhận nhầm người rồi."

Người đàn ông đối diện với sắc mặt tái nhợt của cô. Ánh mắt anh sâu như biển lớn, thăm thẳm khó dò, còn cô chỉ là một chiếc thuyền nhỏ chông chênh mất phương hướng.

Sáu năm trôi qua...

Một khoảng thời gian đủ lâu để dỡ bỏ một kiến trúc, đổi mới một công trình và từ bỏ một thói quen.

Sáu năm trôi qua...

Cây cối có thể tàn úa, con người có thể già nua.

Nhưng trái tim cô vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu.

Hóa ra, có những người chưa bao giờ chúng ta nhắc đến, lại lặng lẽ nhớ thương đến tận cùng...

Cuối cùng Vu Khả Hinh cũng cố gắng đè nén những ngọn sóng cuồn cuộn trong tim. Vu Khả Hinh buông tay, lòng bàn tay bỏng rát đến đau đớn, đầu móng dường như đã bị nắm đến tê dại.

Vu Khả Hinh lùi về sau một bước, thầm điều hoà lại nhịp thở của mình. Cô cất giọng, thanh âm bình thản đến lạ thường: "Xin lỗi, đã thất lễ rồi."

Người đàn ông không đáp.

Ánh mắt dường như vẫn luôn dán chặt trên gương mặt cô. Vu Khả Hinh cụp mắt, che kín cảm xúc bên trong, chỉ thấy hàng mi cô khẽ rung, mềm mại như cánh bướm.

"Daniel? Có chuyện gì thế?" Một giọng nam với ngữ điệu chuẩn Anh quốc vang lên.

Vu Khả Hinh biết anh ta là đang nói chuyện với người đàn ông đứng trước mặt mình. Vu Khả Hinh chỉ cảm thấy anh ta xuất hiện thật đúng lúc, đã giúp cô chọc thủng bầu không khí gần như đóng băng giữa hai người.

Vu Khả Hinh không ngẩng đầu, chỉ mãi liếc nhìn cái bóng cao lớn được khắc trên bờ tường. Chỉ là một cái bóng đen đặc cũng đủ khiến cô cảm nhận được chủ nhân của nó có ngoại hình xuất chúng và phong thái đĩnh đạc như thế nào.

Sau khi người đàn ông rời đi, Vu Khả Hinh gần như ngã vào tường, cô cảm thấy bản thân như một con cá bị rút sạch xương, không còn chút sức lực nào nữa.

Vu Khả Hinh đưa tay ấn lên ngực trái, trái tim cô vẫn đập liên hồi đến độ khó thở.

"Tiểu Hinh?" Một bàn tay đặt lên vai khiến Vu Khả Hinh giật mình, hóa ra là Vũ Mộc Ân.

Vũ Mộc Ân nhận ra ánh mắt hoang mang của cô, như một con thỏ nhỏ lạc đường. Lúc nãy Vũ Mộc Ân đợi khá lâu mà thấy cô chưa quay lại nên đã vào đây tìm - "Có chuyện gì vậy?"

Vu Khả Hinh lảng tránh ánh mắt của Vũ Mộc Ân.

Đôi môi cô run run muốn nói, thế nhưng câu nói hoang đường rằng: Anh ấy còn sống, chung quy cô vẫn không thể thốt ra được.

Vu Khả Hinh chỉ biết nhìn mãi về hướng người đàn ông ấy.

Thứ còn sót lại chỉ là ánh đèn âm u nơi hành lang vắng người, phía tận cùng con đường cũng đã bị bóng tối ngự trị. Cô nắm chặt lòng bàn tay, đầu móng tay đâm vào da thịt đến đau đớn.

Vu Khả Hinh gần như lạc mất đi giọng nói, cô khó nhọc lên tiếng: "Không có gì.."

---

**Đọc truyện chính chủ tại Wattpad: https://www.wattpad.com/user/_ManMnn

Hết chương 4.

Bạn đang đọc Mùa Đông Năm Ấy Hoa Đào Nở sáng tác bởi _manmann_
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi _manmann_
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.