Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khó buông bỏ nhất

Tiểu thuyết gốc · 1353 chữ

"Đã nói chuyện xong rồi sao?" Vu Khải Trạch vui vẻ hỏi.

Hoá ra Vu Khải Trạch đã trông thấy Vu Khả Hinh nói chuyện với Lâm An Diệp ngay từ đầu, nhưng anh chỉ đứng ở một khoảng cách nhất định, nhẫn nại chờ đợi cô.

Từ trước đến nay, anh đều như thế, tôn trọng quyền riêng tư trong cuộc sống của Vu Khả Hinh.

Chỉ cần đối phương không làm gì vượt giới hạn, Vu Khải Trạch tuyệt đối sẽ không xen vào, cũng như không quấy rầy các mối quan hệ xung quanh cô.

Vả lại, lai lịch của Lâm An Diệp cũng coi như Vu Khải Trạch đã nắm được kha khá, là một người không có khả năng làm hại Vu Khả Hinh. Hay có thể nói đúng hơn, cô ta không có động cơ để làm vậy.

Đó cũng là tất cả những gì mà Vu Khải Trạch quan tâm.

Vu Khả Hinh cũng chỉ "Ừm" một tiếng, tuyệt nhiên không nhắc gì đến đoạn đối thoại vừa rồi và cả những chuyện xảy ra gần đây. Cô ngáp ngắn ngáp dài, dáng vẻ hơi lười biếng một chút: "Lúc nãy đi ngang nhà ăn, em thấy có món bánh bao hấp và bánh quẩy trông cũng rất ngon đó. Nhanh đi thôi chứ em đói sắp chết rồi nè!"

Vu Khải Trạch kéo tay áo lên xem đồng hồ, anh đề nghị: "Chúng ta ra ngoài ăn nhé."

Cô nghe thấy vậy nghiêng đầu nhìn anh: "Dạo này anh đang bận chuẩn bị cho dự án hỗ trợ bên Nam Phi kia mà? Thời gian tranh thủ để nghỉ ngơi thì hơn!" Dù sao đối với cô, một bữa sáng ăn qua loa là đủ. Mọi người đều bận cả, đi ăn ở ngoài cũng cầu kỳ quá rồi.

Vu Khải Trạch lườm lườm cô: "Thời gian ngủ của anh cũng không ít hơn em là mấy đâu! Thay vì lo cho người khác thì em nên tự chăm sóc bản thân mình đi."

Vu Khả Hinh đầu hàng, cô thừa biết mỗi lần mất ngủ, quầng thâm dưới mắt lúc nào cũng hiện rõ hệt như gắn đèn pha trên mặt. Dù có mọc ra thêm mười cái lưỡi cũng khó lòng bao biện cho mình, cô chọn cách cười cười thoả hiệp: "Rồi rồi, em biết rồi ông anh ơi! Ông anh cứ càm ràm mãi, tai em sắp bị bào mỏng thành tờ giấy luôn rồi này."

Vu Khải Trạch hừ một tiếng: "Em cứng đầu quá, nói có nghe lời bao giờ đâu! Lỗ tai mọc trên người cũng là vật để trang trí cho đẹp thôi!!"

Vu Khả Hinh cũng không khách khí, cô bắt đầu phát huy lợi thế võ mồm của mình: "Dạo trước anh có bảo em luyện lại việc khâu vết thương. Xem ra cũng không cần mua mô hình da (*) nữa, phí tiền! May thẳng lên cái miệng anh sẽ tiện hơn!!"

(*) Mô hình da: Là một loại mô hình thực hành khâu phẫu thuật được làm bằng vật liệu Silicon không độc hại. Cấu trúc siêu thực với các lớp da, lớp mỡ và lớp cơ, giúp thực hiện nhiều khóa đào tạo cơ bản về phẫu thuật.

Vu Khải Trạch bật cười, cái miệng nhỏ này đúng là chẳng tha cho ai bao giờ. Anh giơ tay nhéo má cô, động tác như trừng phạt khiến cô phải nhe răng trách móc: "Thôi được rồi. Dù sao em gái nhỏ của anh đã có lòng "di giá" đến tận đây, anh cũng phải tỏ chút thành ý lại chứ. Đi thôi!" Lời vừa dứt, Vu Khải Trạch liền kéo cô đi một mạch vào thang máy.

Nhà hàng mà Vu Khải Trạch chọn chỉ cách bệnh viện năm phút đi xe.

HERA Restaurant là nhân tố khá mới của giới ẩm thực tại khu vực thành phố. Mặc dù tuổi đời còn non trẻ nhưng kể từ khi thành lập, HERA đã ngay lập tức gây được ấn tượng mạnh với đông đảo công chúng. Khi mà các món ăn truyền thống được nâng tầm với những nét chấm phá tinh tế, hiện đại, mà vẫn không làm mai một hương vị xưa cũ quen thuộc.

Chẳng mấy chốc, trên bàn đã tràn ngập những món điểm tâm nóng hổi, cách bài trí hấp dẫn khiến Vu Khả Hinh suýt loá cả mắt. Nào là há cảo hấp nhân rau cải bó xôi phô mai, bánh phở cuốn nhồi thịt, bánh bao xá xíu nhân thịt tôm và trứng cá muối.

Vu Khả Hinh ăn rất ngon lành, dẫu sao việc uống rượu lúc rạng sáng cũng khiến cái bụng nhỏ của cô cứ cồn cào suốt.

Cô đặc biệt có cảm tình với món há cảo hấp. Vỏ bánh rất mềm, phô mai mặn mặn tan ra ngay khi bỏ vào miệng, kết hợp với rau bó xôi lại càng giúp cân bằng mùi vị cho món ăn. Tạo nên hương thơm thanh thanh quấn quýt trên đầu lưỡi.

Cảm giác ấm áp này khiến cô nghĩ lại rồi.

Đôi khi, ăn sáng đàng hoàng một chút cũng coi như là không ngược đãi bản thân, sống đúng với đạo lý!

Vu Khải Trạch tự gấp một cái bánh bao bỏ vào dĩa, anh âm thầm xoay chuyển suy nghĩ của mình. Làm ra vẻ như vô tình lên tiếng: "Ông nội cũng rất thích ăn há cảo hấp. Về khoản ăn uống, em rất giống ông."

Vu Khả Hinh sững người, trân trân nhìn Vu Khải Trạch. Cô cố gắng nuốt miếng há cáo mắc nghẹn ngay cuống họng. Sự rung chuyển này giống như có một hòn đá đột ngột rơi xuống, khiến mặt hồ phẳng lặng bỗng nhiên gợn sóng.

Vu Khải Trạch làm lơ trước vẻ mặt khó coi của cô: "Tiểu Hinh, em sắp xếp thời gian về nhà ăn một bữa cơm với ông nội nhé!"

Rõ ràng là cô không nghĩ Vu Khải Trạch sẽ đề cập đến việc này. Những vết sẹo cũ bắt đầu giật lên từng cơn, khiến lồng ngực vô cùng bí bách. Thế nhưng, điều khiến cô cảm thấy khó chịu hơn cả, chính là thái độ nhẹ bẫng của anh. Dáng vẻ ôn hoà giống như đang nói về một bữa cơm sum vầy, trong một gia đình đầm ấm.

Chuyện gia đình ư?

Hai chữ "gia đình" nghe thật chói tai làm sao.

Nhà họ Vu trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì, anh đâu phải không biết.

Mà quá khứ, chính là thứ chúng ta khó buông bỏ nhất.

Một lúc sau, Vu Khả Hinh kiềm nén cảm giác bực dọc dần sinh sôi trong lòng. Gương mặt cũng bất giác tối sầm lại, cô hạ thấp giọng: "Em bận rồi."

Vu Khải Trạch dường như đang quyết tâm giả mù, anh nửa đùa nửa thật: "Anh vẫn chưa nói khi nào mà?"

Vu Khả Hinh khẽ cắn môi, không nhanh không chậm thu lại biểu cảm của mình, điềm nhiên nói: "Dạo này em rất bận, chưa biết khi nào sẽ trống lịch đâu. Nên là, sau này hẵng tính!"

Vu Khả Hinh thật sự không muốn nhắc đến những chuyện này. "Bận" chính là lí do từ chối phù hợp nhất. Nhưng nào ngờ, người đàn ông này nhất định vẫn không buông tha cho cô!

Vu Khải Trạch lại mỉm cười, nói với thái độ rất chắc chắn: "Ông nội rất nhớ em."

Vu Khả Hinh nghe thấy câu này, tựa như nghe phải một chuyện nực cười nhất trên đời. Đôi đồng tử màu nâu đậm của cô như nhuốm màu bóng đêm vô tận. Cô nói, giọng điệu ngầm châm biếm: "Nhớ? Phải, em cũng rất nhớ người đó."

Cô cười lạnh, đáy lòng đắng ngắt. Từng câu từng chữ rít qua kẽ răng: "Đặc biệt, nhớ rất rõ những gì người đó đã làm với ba mẹ của chúng ta."

---

**Đọc truyện chính chủ tại Wattpad: https://www.wattpad.com/user/_ManMnn

Hết chương 11.

Bạn đang đọc Mùa Đông Năm Ấy Hoa Đào Nở sáng tác bởi _manmann_

Truyện Mùa Đông Năm Ấy Hoa Đào Nở tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi _manmann_
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.