Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Loạn Nhịp (Phần 3)

Tiểu thuyết gốc · 5299 chữ

Ở bên ngoài trời vẫn mưa không dứt, sấm chớp vang dội.

Đến giờ khắc này, có lẽ gã cần phải mạo hiểm tiến lên một bước.

Đêm nay Flowin muốn tìm mọi cách để ở lại đây.

Nhưng làm người thì không được vội. Trong đầu Flowin bắt đầu nảy ra một số suy tính.

Gã hắng giọng, nhẹ nhàng đẩy Pipo ra để cậu ngồi thẳng trở lại, đồng thời lấy điều khiển tắt phim, mở sang trình phát nhạc, phát một danh sách những bài nhạc với nội dung "làm tình" yêu thích của gã.

"Ờm... bộ phim khi nãy để lúc khác xem cũng được... nội dung có hơi... nằm ngoài tưởng tượng của tôi.

Mà lúc nãy mắc mưa nên có hơi lạnh một chút, nhà em có rượu hoặc bia không, chúng ta làm vài ly cho ấm người được không?"

Flowin khôn ngoan giả vờ run rẩy, lái câu chuyện sang chủ đề khác. Muốn để cho Pipo hạ xuống vách ngăn bảo vệ, cần phải có một chút chất xúc tác.

Trong nhà của cậu đương nhiên sẽ có vài lon bia và có cả rượu. Điều này Flowin từ lâu đã để ý đến.

Sau khi Pride qua đời, tủ lạnh trong nhà lúc nào cũng có bia cả, Pipo đôi lúc vẫn cần một chút chất cồn để an ủi bản thân mặc dù tửu lượng của cậu quả thật rất kém, chỉ hai lon đã say mất.

"A... được... tôi có bia. Mà tại sao lại mở nhạc thế?"

"À không có gì. Nghe cho vui thôi. Mấy bài này tôi cũng hay nghe."

"Anh hay nghe... thể loại này sao?"

Gã nhướn một bên chân mày giả vờ khó hiểu, "Ừm, những bài như thế này có những đoạn solo guitar rất hay, tôi rất thích. Em không thích à?"

"Không... không phải... chỉ là... nó có hơi... kỳ lạ một chút. Ưm... để tôi đi lấy bia."

Với gương mặt đỏ ửng, cậu vội vàng vào bếp lấy một ít lon bia ướp lạnh.

Từng nói chuyện qua vài lần với Flowin, cậu cũng biết được khả năng tửu lượng của gã cao hơn cậu rất nhiều, chỉ có cậu là không qua nổi hai lon.

Ngoài trời vẫn mưa không dứt, cũng đã gần nửa đêm, có lẽ tối nay Flowin phải ngủ lại đây thật, cậu cũng không thể vô tình đuổi người ta về như thế.

Thở dài, Pipo bất giác đắn đo, thời điểm Flowin khoác lên mình bộ quần áo cũ của Pride, cậu đã cảm nhận bản thân không thể suy nghĩ bình thường được nữa.

Cơ thể luôn trong trạng thái căng thẳng khi nhìn thấy một người có vóc dáng tương tự người cậu yêu đi lại trong nhà, khiến Pipo không nhịn được cứ hướng ánh mắt về phía gã, thèm muốn tìm lại cảm giác đã rất lâu rồi không được người yêu ôm lấy.

Cậu cắn môi, xếp chục lon bia vào thùng nhựa rồi mang ra ngoài, tiện thể cũng gom theo vài túi snack phòng trường hợp người đàn ông kia muốn nhấm nháp gì đó.

Có lẽ cậu nên cố gắng bình tĩnh lại, Flowin có thể chẳng có ý gì đâu, gã chỉ xem cậu như một người bạn bình thường thôi.

Chắc là vậy, Pipo suy nghĩ nhiều rồi.

Tự nhủ thế thôi nhưng trong thâm tâm của cậu, một cảm giác hy vọng nhỏ nhoi đã dần dần len lỏi quấn lấy con tim loạn nhịp như một mớ dây leo.

Giữa không gian chỉ có hai người, tiếng nhạc gợi cảm phát ra từ TV, đèn cũng đã được mở lại càng nhìn rõ ràng hơn gương mặt ửng đỏ của Pipo.

Màu da của Pipo rất đẹp, vừa mềm mịn, vừa nâu vàng như một chiếc bánh nướng ngọt ngào.

Ở Pipo luôn toả ra một năng lượng nhẹ nhàng nhưng cô đơn, như thể cậu chỉ đang cố gắng tồn tại chứ không thật sự sống.

Flowin từng trải qua cảm giác như thế, gã gần như có thể hiểu được cậu mà chẳng cần Pipo phải nói ra.

Vậy nên đêm nay gã nhất định phải khiến Pipo trút hết mọi tâm sự với gã. Có như thế, gã mới có thể thành công bước qua vách ngăn vô hình mà đến với cậu.

Con tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực của gã dành cho Pipo là không thể nhầm lẫn được.

Gã từng nghĩ có thể chỉ vì Pipo có chút gì đó giống Porsche mới khiến gã ngộ nhận.

Nhưng không, càng tiếp xúc với Pipo, gã càng nhận ra, cậu với Porsche là hai con người hoàn toàn khác nhau.

Cùng với những giấc mơ lạ lùng, Flowin có thể khẳng định, việc gã không ngừng nhìn thấy cậu trong mộng phía sau ắt hẳn phải có nguyên do gì đó có liên quan đến người khiến Pipo khép mình như thế.

Gã rất thông minh và tinh ý, cộng thêm quãng thời gian tiếp xúc với Pipo tính đến hiện tại, Flowin cũng đã đại khái nắm được tình hình dẫu cho Pipo gần như không chia sẻ quá nhiều chuyện liên quan đến người tên Pride đã mua cây đàn từ chỗ của gã.

Thêm vào đó, một số dấu vết cho thấy căn hộ này từng là nơi sinh hoạt của hai người, nhưng người kia giờ đã không còn ở đây nữa.

Bộ quần áo Flowin đang mặc trên người cũng không phải kích cỡ của Pipo.

Người đàn ông tên Pride mua đàn, Flowin có thể chắc chắn đến tám chín phần là người trong lòng của cậu ấy.

Dẫu chưa rõ lý do chính xác người kia không còn ở đây nữa là gì, mà Flowin cũng chẳng tiện hỏi, nhưng khả năng gã không chen chân vào một mối tình là rất cao.

Vậy nên việc còn lại chỉ còn là phá hàng phòng ngự của Pipo.

Flowin khéo léo khui bia và gợi chuyện với cậu từ những việc rất thường ngày như thời tiết cho đến con chó nhà hàng xóm.

Lòng vòng một hơi một hồi câu chuyện được dẫn về cuộc sống của cậu lúc nào không hay biết.

Thêm vào một chút men say, tâm trạng của Pipo cũng bắt đầu thả lỏng.

Cậu từ tốn kể lại một số chuyện bản thân gặp thường ngày, những hôm ốm đến liệt giường nhưng chẳng có ai bên cạnh.

Cậu đã từng... được nuông chiều đến hư người. Để giờ đây khi chỉ còn lại một mình, đôi lúc Pipo bỗng dưng không biết phải làm thế nào.

Thời gian đầu khi người ấy rời đi quả thật rất khó khăn, cậu lúc nào cũng nhớ tới anh, làm cái gì cũng nhớ tới hai người đã từng cùng nhau làm, mua cái gì cũng theo thói quen mua cả phần cho người kia.

Quả thật... quả thật rất đau lòng.

"Vậy... anh ta... là người mua đàn ở chỗ tôi sao?"

"Ừm... anh ấy từ nhỏ đã thích chơi đàn, biến cố cuộc sống khiến anh ấy phải tự lập khi còn khá trẻ nên không còn thời gian cho thú vui đó nữa.

Mãi đến sau này khi công việc cũng dần ổn định, anh ấy mới tìm về đam mê ngày xưa. Anh ấy... chỉ mới thật sự tìm được hạnh phúc... không được bao lâu cả..."

Giọng Pipo lạc đi, mắt cay xè nhưng môi vẫn gắng gượng mỉm cười.

Phải rồi... chỉ là số phận nghiệt ngã nhưng trước khi rời đi, anh ấy cũng đã trao đi yêu thương và nhận lại tình yêu từ cậu. Ít ra trước khi rời khỏi thế gian, P'Pride đã thật sự hạnh phúc.

Flowin ngồi sát lại gần, đặt tay lên lưng cậu vỗ về an ủi, "Có thể kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra không?"

Như cảm nhận được sự quan tâm chân thành của Flowin, Pipo bỗng chốc thấy tủi thân, nỗi đau này đã rất lâu rồi mới có người để cậu thật sự giải toả nỗi lòng, lại có thêm một chút cồn khích lệ, Pipo hơi ngà ngà nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt nâu trầm long lanh một tầng nước mỏng.

Cậu nhìn vào khoảng không vô định phía trước mặt như thể đang sắp xếp lại câu từ.

"P'Pride là người yêu của tôi. Chúng tôi yêu nhau cũng được vài năm rồi.

Anh ấy bất hạnh lắm, cả nhà anh ấy, ba mẹ cùng anh trai tất cả đều qua đời trong một tai nạn giao thông lúc anh ấy còn học cấp 3.

Sau đó P'Pride cứ như vậy mà tiếp tục sống. Nhưng P'Pride rất giỏi, anh ấy tự lập, kiên cường, thông minh. Chúng tôi gặp nhau ở tiệm của tôi, anh ấy từng là khách hàng.

Là tôi theo đuổi anh ấy. Lúc đầu P'Pride còn từ chối lời tỏ tình của tôi, bảo rằng bản thân anh ấy chỉ có một mình, sợ là không thể mang lại hạnh phúc cho tôi.

Khi ấy tôi cứng đầu lắm, quyết theo đuổi đến cùng.

Sau đó không lâu, P'Pride cũng đồng ý cùng tôi hẹn hò. Khoảng thời gian ở bên cạnh tôi, P'Pride nói rằng anh ấy đã thật sự hạnh phúc.

Nhưng mà... chúng tôi còn chưa được ở bên nhau đủ lâu thì P'Pride... lại gặp tai nạn giao thông mà qua đời... Từ đó đến nay... cũng hơn một năm rồi..."

Vừa nói hết câu, Pipo đã lại nâng lon lên uống cạn. Cậu cần uống để giảm bớt nỗi đau âm ỉ trong lòng đang chực chờ bộc phát.

"Hức... mà anh biết gì không... hức... cả hai chúng tôi đều đăng ký hiến tạng... cho nên khi P'Pride mất đi, một phần cơ thể của anh ấy đã được hiến cho người cần nó... tức là... tức là ở một nơi nào đó, một phần của anh ấy vẫn còn tồn tại đúng không?

Hức... nhưng tôi lại không đủ can đảm để đi tìm người nhận được một phần của P'Pride.

Tôi sợ bản thân sẽ không chịu được... sợ không chịu được mà lao vào ôm lấy người ta...

Rồi lại không chấp nhận được... là P'Pride đã không còn ở trên đời này nữa..."

Nghe đến những lời này, Flowin chợt có linh cảm không lành. Này không phải thật sự trùng hợp đến thế chứ?

Trực giác của gã mách bảo có lý nào cái giả thuyết vớ vẩn mà gã vô tình nghĩ tới lại là thật hay không?

"Po này... ngày mà người yêu của em gặp tai nạn... là ngày mấy?"

"Là ngày 5 tháng 1... mà sao anh lại hỏi vậy?"

Nghe thấy câu trả lời của cậu, Flowin chợt sững người.

"Ngày 5 tháng 1 năm ngoái sao?"

"Đúng vậy."

"Người yêu của em gặp tai nạn được đưa đi cấp cứu đúng chứ? Ở bệnh viện nào?"

"Anh... anh hỏi làm gì...?"

"Po chuyện này rất quan trọng, là bệnh viện nào?"

Thái độ khẩn trương của Flowin khiến Pipo khó hiểu, gã nắm lấy hai vai của Pipo và nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Là... là Sa Man..."

Con tim gã nhói lên khi nghe thấy tên bệnh viện vừa phát ra từ miệng của Pipo.

Không phải chứ? Lý nào lại trùng hợp như vậy?

"Po, em có biết người được nhận tim của Pride là ai không?"

Pipo sững sờ, "Tôi chưa từng đề cập anh ấy hiến tim, tại sao anh biết?"

Thời điểm này Flowin chính là có gan khẳng định 90% anh là người nhận được tim của Pride.

Chẳng trách anh luôn nằm mơ thấy Pipo. Chẳng trách sở thích của anh lại thay đổi.

Chẳng trách anh vừa gặp Pipo lần đầu tiên ở nghĩa trang ngày hôm đó liền đã vì cậu mà thổn thức con tim.

Thì ra ngay từ ban đầu, con tim này đã vì người nó yêu mà đập.

Flowin cởi áo thun, nắm lấy tay của Pipo chạm vào vết sẹo phẫu thuật ở tim của gã, "Anh nghĩ nó nằm ở đây."

"Anh..." Pipo hoang mang, gã nói vậy là sao?

"Anh từng làm phẫu thuật ghép tim cách đây hơn một năm. Người hiến tim cho anh gặp tai nạn không thể qua khỏi vào ngày hôm đó.

Anh không biết người hiến là ai vì yêu cầu bảo mật. Anh chỉ biết được người hiến tim cho anh là một người đàn ông trẻ cũng trạc tuổi anh.

Po có thể em không tin nhưng sau khi làm phẫu thuật anh đã nhiều lần mơ thấy em. Lần đầu tiên anh gặp em không phải là ở tiệm đàn mà là nghĩa trang.

Anh khi đó chỉ nhìn thấy bóng dáng của em ở xa nhưng con tim này đã ngay lập tức loạn nhịp không cảm soát.

Anh nghĩ... nó nhận ra em. Vì nó từng thuộc về Pride. Người đã trao cho anh cơ hội được sống, và là người đã từng sống vì em."

Nước mắt của Pipo tuôn trào như một dòng suối nhỏ ướt đẫm cả gương mặt xinh đẹp.

Tại sao... tại sao lại có chuyện trùng hợp như thế được?

Flowin nói gì vậy? Con tim của Pride đến cuối cùng cũng quay về bên cậu thật sao?

"Anh... anh nói thật?"

"Po anh lừa em thì có lợi lộc gì?"

Cũng đúng, cậu có gì để mà lừa chứ? Lừa tình sao? Với ngoại hình và điều kiện như Flowin cần gì phải đi lừa một người như cậu.

"Anh... uhm... chúng ta có thể xác nhận lại một chút không? Anh đợi tôi một lát."

Pipo cố lấy lại bình tĩnh mặc dù đã hơi chếnh choáng say. Cậu lảo đảo đứng dậy và nhận được vòng tay đỡ lấy của Flowin.

"Tôi không sao." Pipo nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của gã lần mò bước vào phòng ngủ của mình, không bao lâu sau, cậu quay trở lại với một tập hồ sơ trên tay.

"Cái này là toàn bộ giấy tờ nhập viện, xuất viện và thông tin hiến tạng của P'Pride."

Flowin nhận lấy và xem qua, càng xem gã càng có linh cảm đây đích thực là người đã trao cho mình cơ hội thứ hai.

Tuy trên hồ sơ không lưu thông tin của người được nhận tạng nhưng có ghi lại thời gian tim của Pride được cấy ghép thành công.

Hoàn toàn trùng khớp với thời gian phẫu thuật của Flowin.

Gã không mang theo hồ sơ bệnh án bên người nhưng một số giấy tờ quan trọng đều có chụp lưu trong điện thoại phòng trường hợp khẩn cấp.

Flowin mở điện thoại lên và đưa cho Pipo xem thời gian gã được cấy ghép tim, hy vọng cậu sẽ tin lời gã nói hoàn toàn là sự thật.

Pipo nhận lấy điện thoại của Flowin, nhìn thấy dòng thời gian 15 giờ 15 phút, trùng khớp đến từng phút như trên hồ sơ của Pride.

Cậu run rẩy nhìn những con số trên màn hình điện thoại, trên đời này thật còn có thể trùng hợp đến thế này sao?

"Anh...là người nhận tim của P'Pride thật à?" Pipo nhìn gã, mắt nâu trầm xinh đẹp ngập nước đến đau lòng.

"Anh nghĩ khả năng là hơn 90%. Nếu em muốn khẳng định chắc chắn anh có thể cùng em đến bệnh viện để xác thực."

"Vậy... vậy ngày mai được không?"

"Được chứ. Rồi rồi đừng khóc nữa. Ngày mai cùng đi với anh, mọi chuyện sẽ sáng tỏ. Nhưng mà... tối nay anh có thể ngủ lại đây không? Em xem mưa gió như thế này anh cũng khó mà gọi xe."

Vừa nhẹ giọng an ủi Pipo, gã vừa áp tay lên gò má ướt đẫm nước mắt lau đi dòng lệ long lanh.

Bên ngoài giống như lời gã nói, sấm chớp đì đùng, mưa như trút nước. Nhất định là ông trời cũng muốn thành toàn cho gã.

"Tất... tất nhiên rồi. Nhưng mà... nhà tôi chỉ có một phòng ngủ. Anh có thể ngủ phòng tôi, còn tôi sẽ ngủ sofa. Vóc người của anh cao to như vậy ngủ ở sofa nhỏ này sẽ không thoải mái lắm."

"Như vậy sao được, ai lại để chủ nhà phải ngủ sofa chứ."

"Vậy... vậy nếu anh không ngại có thể ngủ chung giường với tôi."

Luýnh quýnh như thế nào đến cuối cùng lại thành Pipo đề nghị Flowin vào ngủ cùng một giường. Người được đề nghị chưa kịp mừng rỡ thì người đề nghị đã ngại đến nỗi muốn đào một cái lỗ chui đầu xuống giả làm đà điểu.

Flowin nghe thấy còn được phép ngủ cùng một giường, không phải quá tuyệt vời rồi sao.

Đã quá nửa đêm, bây giờ đã bước sang ngày thứ bảy.

Cả hai một người là chủ tiệm đồ trang trí, một người là chủ tiệm đàn, buổi sáng còn phải đến bệnh viện, hai ông chủ hôm nào muốn nghỉ thì nghỉ quyết định đóng cửa nghỉ bán một ngày.

Bán buôn gì tầm này nữa.

Sau khi dọn dẹp vệ sinh xong xuôi, gã đứng trước cửa phòng Pipo hồi hộp gõ cửa.

"Anh vào đi!"

Bên trong có tiếng Pipo đáp lại.

Flowin nhẹ mở cửa bước vào thì nhìn thấy Pipo đã nằm ở trên giường chăn kéo lên đến cằm. Ánh đèn vàng phòng ngủ mờ mờ phủ lên làn da nâu mềm mại như một chiếc bánh.

Flowin tiến lại giường của Pipo giở chăn chui vào. Hơi ấm từ người bên cạnh khiến tim gã rộn ràng xen lẫn chút hồi hộp.

Đã rất lâu rồi gã mới cùng người khác ngủ chung một giường như thế này. Không những thế đây còn là người trong mộng của gã.

Flowin không quan tâm con tim của Pride đang đập trong lồng ngực có phải nguyên nhân chính khiến gã phải lòng Pipo hay không, gã chỉ biết ngay tại thời điểm này, toàn bộ tế bào trong cơ thể đang trầm mình trong dư vị hân hoan cứ như tìm lại được kho báu bản thân đã lạc mất từ lâu.

Cảm xúc giờ khắc này là thật, cơ thể mềm mại ấm áp đang nằm bên cạnh gã cũng là thật.

"Flowin?", Pipo ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng, "Anh vì sao mà phải ghép tim vậy?"

Gã thở ra một hơi, không biết phải bắt đầu từ đâu.

Một khoảng im lặng khiến Pipo ngỡ rằng Flowin không muốn nói đến vấn đề này thì chất giọng nhẹ nhàng trầm ấm lại vang lên.

"Anh... đã từng rất yêu một người. Tên cậu ấy là Porsche... Porsche đẹp đến nỗi từng khiến anh phải si mê điên cuồng.

Nhưng mà người ta lại rất kiêu kỳ, xung quanh cậu ấy lúc nào cũng có rất nhiều vệ tinh theo đuổi, anh phải rất khó khăn mới làm thân được với Porsche.

Hai người bọn anh tính ra cũng có thể gọi là tin tưởng nhau.

Anh yêu Porsche nhưng cậu ấy thì không.

Anh cũng không có can đảm bày tỏ vì anh biết cái Porsche cần không phải tình yêu.

Cậu ấy cái gì cũng có, anh chỉ có thể cho cậu ấy thứ mà không phải ai cũng có thể khiến cậu ấy hài lòng. Bọn anh... ờm... là mối quan hệ... kiểu... bạn giường..."

"Bạn giường? Ý anh là kiểu... ừm... kiểu... kiểu thoả mãn cho nhau ấy hả?"

Nghe thấy giọng điệu có phần hơi ngập ngừng của Pipo, Flowin khẽ chột dạ, cậu sẽ không nghĩ gã trong đầu chỉ có chịch với xoạc đấy chứ?

"Thì... cũng đã hơn 3 năm rồi. Anh trước đây cũng có hơi... nổi loạn. Nhưng sau khi mất đi Porsche, anh đã thay đổi. Anh không ở bên ai nữa kể từ khi cậu ấy đột quỵ rời khỏi cuộc đời này. Porsche... thật sự còn rất trẻ."

Flowin thở dài.

Pipo ở bên cạnh chăm chú nhìn gã, bàn tay ở trong chăn khẽ nhích đến chạm nhẹ lên tay gã an ủi, đồng cảm.

Flowin nhìn cậu mỉm cười, lại tiếp tục câu chuyện của mình.

"Sau khi cậu ấy mất, anh như lạc lối, suốt ngày sa vào rượu và chất kích thích, khi đó hình ảnh của Porsche hiện ra xung quanh anh quá chân thật như thể cậu ấy vẫn còn sống vậy.

Thế nên anh càng lúc càng sa đọa. Tác dụng phụ của rượu cùng chất kích thích khiến tim anh mắc phải chứng rối loạn nhịp tim.

Thời điểm đó anh cũng chẳng quan tâm đến cái mạng này lắm, cũng nhiều lần ngất đi do bệnh bộc phát nhưng cứ may mắn được đưa đi cấp cứu kịp thời. Cho đến một lần bất tỉnh, anh đã mơ thấy Porsche.

Cậu ấy vẫn xinh đẹp như vậy đứng giữa một vườn hồng đỏ rực, anh nghĩ nơi đó chắc có lẽ là thiên đường, cậu ấy đuổi anh đi, và bảo rằng anh phải sống thật tốt, thay cho cả phần của cậu ấy, rằng anh sẽ tìm được một người cùng anh bước tiếp quãng đời còn lại.

Sau đó anh đã tiếp nhận điều trị nhưng cơ thể của anh không dung nạp bất cứ hình thức điều trị bằng thuốc hay máy móc hỗ trợ nào.

Giải pháp cuối cùng chỉ còn phẫu thuật ghép tim. Em biết đấy, người cần thì nhiều nhưng ngươi hiến thì ít.

Anh cũng không mang hy vọng quá nhiều nhưng có lẽ số phận đã sắp đặt để anh có thể sống tiếp. Để anh gặp được người anh cần gặp."

Flowin xoay hẳn người qua đối diện với Pipo, nhìn thẳng sâu vào đôi mắt của cậu.

Bàn tay gã lật lại đan vào tay của Pipo, gã nắm tay cậu kéo lên môi, hôn lên mu bàn tay của người trước mặt rồi đặt nó ở ngực trái, nơi con tim đã từng là của Pride, giờ đây là của gã, đang vì cậu mà thổn thức vui mừng.

"Pipo, anh thật sự đã mơ thấy em rất nhiều lần kể từ sau khi nhìn thấy em ở nghĩa trang.

Những giấc mơ như tái hiện lại những việc anh đã từng làm cùng em dù thậm chí anh còn chẳng biết em là ai.

Anh nghĩ đó là ký ức của Pride. Những ký ức hạnh phúc cậu ấy đã khắc lại trong trái tim này.

Pride đã trao cho anh một cơ hội sống, vậy anh có thể xin em, trao cho anh một cơ hội yêu không?"

"..."

Toàn bộ những chuyện vừa xảy ra kéo đến liên hồi khiến Pipo nghẹt thở. Cậu lưỡng lự.

Con tim không ngừng nhảy nhót khi cảm nhận con tim của Pride đang đập trong lồng ngực của Flowin, như thể anh vì cậu mà ký gửi một phần cơ thể vào người đàn ông này.

Nhưng Pride chỉ vừa mất được một năm, Pipo không muốn bản thân nhanh như vậy sẽ quen một người khác.

"Flowin... anh... cho em một chút thời gian được không? Em không nghĩ bản thân có thể nhanh như vậy đã bước tiếp được."

"Được chứ, anh có thể đợi. Nhưng mà... xin em đừng từ chối anh thể hiện tình cảm, cũng đừng trốn tránh anh.

Xem như cho anh cơ hội theo đuổi đến khi nào em đồng ý ở bên anh, được không?"

Vừa nói gã vừa tiến lại gần hơn, đến khi đầu mũi cả hai chỉ còn cách nhau một khoảng rất ngắn, ánh mắt của gã say đắm chìm vào sắc nâu dao động trong đôi mắt của Pipo.

"Nhưng mà..."

Cậu chỉ vừa mới nói được vài từ đôi môi Flowin đã bạo gan áp tới, gã không vồ vập mà chỉ từ tốn, chậm rãi, gặm nhấm, mút nhẹ cánh môi mềm thèm khát bấy lâu.

Khuôn miệng ngọt ngào thơm ngát khiến gã càng thêm phấn khích, cái lưỡi điêu luyện phát huy sở trường nhẹ tách hai cánh môi luồn vào trong bắt lấy cái lưỡi nhỏ rụt rè khiêu khích, tham lam nuốt vào dịch miệng của người trước mặt tạo nên những âm thanh hôn môi ướt át.

Bị tấn công đột ngột bởi nụ hôn càng lúc càng sâu của Flowin, nhất thời đầu óc của Pipo đột nhiên trống rỗng.

Đôi tay đưa lên yếu ớt chặn lại lồng ngực của gã cũng bị Flowin nắm lấy, đan tay đặt ở hai bên đầu rồi thuận thế lật người, đem Pipo giam lại ở dưới thân.

Gã hôn rất lâu, khiến đầu óc Pipo như tê dại, cuống họng phát ra những âm thanh ư ử vụn vặt muốn phản kháng nhưng lại bị gã dễ dàng vô hiệu hoá, nụ hôn của gã khiến cậu mềm nhũn tan chảy ở trên giường.

Flowin cứ hôn như thể muốn rút cạn toàn bộ dưỡng khí trong lồng ngực Pipo. Mãi cho đến khi cánh môi mềm sưng tấy, gã mới tạm tha cho cậu.

Dẫu vậy Flowin vẫn không dừng lại việc thân mật đối với người bên dưới, gã vẫn tiếp tục di chuyển xuống vùng cổ nhạy cảm hôn mút khiến Pipo trong vô thức phát ra âm thanh rên rỉ "a~" nóng bỏng khêu gợi.

Nghe thấy thanh âm nỉ non kia, hạ bộ của gã liền phản ứng co giật, đội lên thành một túp lều, cọ vào thân dưới của Pipo lúc này đang bị đè lên.

"Flowin... dừng... uhn... dừng lại... nnn... xin anh... uhn..."

Không thể tin nổi, Flowin vậy mà thật sự dừng lại nhưng trán vẫn áp vào hõm vai của Pipo thở dốc.

Gã cố gắng lấy lại bình tĩnh, hít vào một hơi thật sâu ngập tràn khoang mũi mùi hương dịu nhẹ trên làn da mềm mại của Pipo.

Chất giọng khàn khàn trầm thấp vang lên, "Pipo... anh xin lỗi... anh không kiềm chế được, anh sẽ không như thế nữa, xin đừng giận anh."

Gã ngẩng đầu, đôi mắt đen láy chân thành áy náy nhìn vào mắt cậu.

Ngực của người bên dưới phập phồng lên xuống, trống ngực đập liên hồi, gương mặt đỏ ửng như một mặt trời nhỏ, cậu ngoảnh mặt sang một bên chẳng dám nhìn lại gã, môi mềm sưng tấy do cái hôn của gã khẽ bĩu ra như bị bắt nạt.

Cậu không trả lời gã, chỉ nhẹ gật đầu.

Flowin nới lỏng tay vốn dĩ vẫn đang nắm lấy tay cậu giữ ở hai bên đầu.

Gã vuốt nhẹ tóc mềm, đặt lên trán cậu một nụ hôn nhẹ rồi kéo lại chăn cho Pipo, "Em ngủ đi, ngày mai chúng ta tới bệnh viện."

Gã nằm lại chỗ của mình, xoay lưng về phía cậu, cố gắng tự trấn an bộ phận bên dưới rồi chìm dần vào giấc ngủ.

Tâm trạng của Pipo vẫn chưa kịp bình ổn như cũ, con tim cậu đang thét gào trong lồng ngực, bơm máu lên hai gò má ửng hồng nóng hổi, đầu óc rối bời.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Pipo mím môi kéo chăn cao lên đến cằm như cũ.

Cậu ngượng ngùng lén nhìn sang tấm lưng rộng vững chắc của Flowin, giờ đây gã lại còn đang mặc quần áo của P'Pride, nhìn từ góc độ này chẳng khác nào Pride của cậu.

Pipo trong lòng rối ren như tơ vò, cố gắng nhắm mắt lại mong cho trời mau sáng.

Đêm đó, Pipo đã mơ một giấc mơ thật đẹp. Cậu nhìn thấy bản thân đang dạo chơi ở một đồng cỏ xanh rì. Xa xa dường như có tiếng đàn guitar du dương êm dịu.

Cậu đi theo tiếng đàn thì phát hiện ở nơi gốc cây cao to trước mặt là một người đàn ông.

Làn da trắng sứ của anh ta cứ như thể phát sáng dưới ánh nắng dịu nhẹ.

Vóc người của người này thật sự rất giống P'Pride của cậu nhưng không hiểu tại sao Pipo lại có cảm giác dường như người này không phải.

Càng tiến lại gần, ngũ quan của người này lại càng rõ rệt, đường nét tinh xảo cuốn hút điển trai, mái tóc dài ngang vai được buộc lại phía sau thành một chỏm tóc nhỏ, trên tai gắn một hàng khuyên nổi bật.

Người đó như thể cảm nhận thấy sự xuất hiện của Pipo, anh ta ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy mỉm cười nhìn cậu, gọi một tiếng, "Po!"

.~.

Sáng hôm sau cả hai ra khỏi nhà đã là giữa trưa. Làm qua một số thủ tục đến cuối cùng nhận được tờ giấy xác nhận đúng thật Pride là người đã hiến tim cho Flowin.

Pipo ngây ngốc nhìn thông tin trên giấy, cảm giác như thể bản thân đang lạc vào một giấc mộng.

Trên đời này quả là có chuyện trùng hợp như thế này sao?

Người cậu yêu hiến tim cho một người xa lạ để rồi giờ đây người xa lạ đó lại muốn theo đuổi cậu.

Pipo nhất thời không biết phải đối diện với sự thật này như thế nào dẫu cho đêm qua cậu gần như đã tin lời Flowin nói đến tám chín phần.

"Po?" Flowin ngồi ở bên cạnh nhẹ nhàng gọi tên cậu.

"Sao?" Pipo nhỏ giọng đáp lời, tạm dứt mắt ra khỏi những dòng thông tin chi chít ngoảnh mặt sang nhìn gã.

"Em đang nghĩ gì thế?" Flowin rón rén đưa tay sang nhẹ nắm lấy bàn tay của Pipo.

Cậu không giật ra. Gã mừng húm ở trong lòng.

"Em chỉ đang nghĩ... có phải là trùng hợp không hay là do số phận sắp đặt. Chuyện thần kỳ như thế này cũng có thể xảy ra với em sao?"

"Có chứ", gã mỉm cười nghiêng đầu nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp thanh tú, "là số phận đã mang em đến bên anh. Là Pride đã cứu anh một mạng và gửi gắm con tim của cậu ấy ở chỗ anh, để nó tiếp tục được đập vì em."

Pipo ngập ngừng như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Nhìn thấy biểu hiện chần chừ của cậu, Flowin nhẹ giọng hỏi, "Sao thế? Em muốn nói gì thì nói đi anh nghe đây."

"Flowin... em có thể... có thể nghe nhịp tim của anh không?"

"Được!" Gã cười toe toét sáng rỡ, hai tay giang rộng đón lấy Pipo ôm vào lòng.

Cậu áp tai mình lên ngực trái của gã, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực của Flowin.

Đây là tim của P'Pride, là nơi chứa đựng tình yêu của anh dành cho cậu, nó vẫn vì cậu mà rung động dẫu cho đã thuộc về Flowin.

Vậy ngày tháng sau này, một lúc nào đó cậu sẽ có thể chấp nhận Flowin thay Pride bước vào cuộc sống cô đơn đầy buồn tẻ của cậu, nhỉ?

Flowin vui mừng ôm chặt lấy chú mèo nhỏ ngày nhớ đêm mong, hôn nhẹ lên đỉnh đầu của cậu, cơ thể mảnh khảnh mềm mại của Pipo vừa vặn lọt thỏm trong vòng tay gã.

Bạn đang đọc Mộng Mị Series sáng tác bởi TinkerPo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TinkerPo
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.