Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Loạn Nhịp (Phần 2)

Tiểu thuyết gốc · 6828 chữ

Kể từ lần rung động vì bóng dáng của người xa lạ kia, Flowin bắt đầu mơ thấy những giấc mơ kỳ quái.

Ở trong giấc mơ ngọt ngào thi vị, gã không còn là Flowin. Gã chỉ là một người đàn ông bình thường ôm lấy bóng hình đẹp đẽ của một ai đó, say đắm đến nghẹn ngào.

Hình bóng của người trong mộng không khác gì bóng dáng của người từng khiến con tim gã thổn thức ở nghĩa trang ngày ấy.

Choàng tỉnh giấc, trong căn phòng quen thuộc, đối mặt với thực tại, Flowin bỗng chốc thẫn thờ.

Chuyện khó hiểu gì đang diễn ra thế này?

Gã như sống hai cuộc đời, ban ngày là một tay bán đàn bình lặng quanh quẩn bên những thiết bị âm thanh, đêm đến lại hoá người tình, đắm chìm trong mộng đẹp cuồng si, trong một nơi ấm áp tựa như một mái nhà.

Giấc mơ này khiến Flowin bối rối, gã cảm giác bản thân như đang ngoại tình.

Cứ đêm đến người trong mộng kia lại xuất hiện trong vòng tay của gã, thân hình mảnh khảnh mềm mại.

Một thứ xúc cảm kỳ lạ xâm chiếm tất cả các giác quan Flowin, cái xúc cảm mà trước đây gã chưa bao giờ có.

Người đó mang cho gã cảm giác của một gia đình. Như thể cậu là tất cả những gì gã còn sót lại trên cõi đời này.

Nhưng người gã yêu là Porsche kia mà.

Vậy người trong giấc mộng này... là ai?

Cố gắng vùi đầu vào công việc để gác lại những ngổn ngang cảm xúc, vì chỉ cần thảnh thơi một chút thôi, đôi mắt nâu trầm cùng nụ cười rạng rỡ ánh dương của ai kia lại bao trùm lấy tâm trí gã.

Flowin không thể nhìn thấy được trọn vẹn những đường nét trên gương mặt người đó, cái gã nhận biết được chỉ là những hình ảnh mờ ảo nhạt nhoà.

Có đôi lúc gã nhầm tưởng người hằng đêm bản thân ôm lấy chính là Porsche, nhưng gã biết, cậu không phải.

Gã chỉ như một kẻ ở nhờ trong thân thể của người đàn ông si tình, bởi người trong mộng gọi gã là P'Pride.

Cái tên này, tại sao lại có phần quen thuộc?

Đã một tháng trôi qua kể từ sau cuộc gặp gỡ kỳ lạ ở nghĩa trang, tình trạng của Flowin vẫn không hề khá hơn.

Dẫu vậy, gã chẳng thấy mệt mỏi tí nào.

Con tim mới mẻ này một năm qua được cơ thể Flowin tiếp nhận rất tốt, tốt đến nỗi ngay cả thói quen hút thuốc trước đây không tài nào bỏ đi được liền có thể dứt điểm.

Khi xưa một ngày gã ít nhất cũng phải hút hai điếu, bây giờ Flowin thậm chí ngửi thấy mùi thuốc còn cảm thấy khó chịu. Kỳ lạ hơn nữa, gã bắt đầu khá thích cà phê.

Đối với Flowin lúc trước, cà phê có cũng được không có cũng chả sao, gã vẫn thích rượu hơn, nhưng giờ đây mỗi buổi sáng đều phải có một ly cà phê đen quánh.

Gã không hiểu nổi bản thân tại sao lại có hứng thú với thứ nước bản thân từng cho là chả ngon lành gì.

Rồi lại kể đến việc cứ liên tục mơ thấy cùng một người khiến Flowin không khỏi có linh cảm, rất có thể, người con trai kia có quan hệ gì đó với người đã hiến tim cho gã.

Chỉ có một cách để giải quyết vấn đề này, đó là đi gặp người ta. Nhưng phải làm thế nào?

Gã không thể cứ vậy mà tìm tới rồi bảo này cậu tôi mơ thấy cậu mỗi đêm? Nghe có khác gì biến thái không?

Hay là quay lại bệnh viện hỏi xin thông tin người nhà của người hiến tạng?

Nhưng trước đó gã cũng có nghe bên phía bệnh viện nói người hiến tạng muốn bảo mật danh tính, chỉ khi có sự đồng ý của người nhà họ mới có thể gửi cho gã thông tin liên lạc.

Liệu gã đến nói rõ lý do của mình và nhờ bên phía bệnh viện chuyển lời đến người nhà của người hiến thì họ có chịu không nhỉ?

Đang mãi mông lung nghĩ ngợi, Flowin không nhận ra một vị khách vừa mới bước vào.

"Anh gì ơi?"

"A xin lỗi tôi không chú ý. Xin chào, quý khách cần gì? Tôi có..."

Flowin giật mình, con tim nhảy nhót reo vang trong lồng ngực như thể cuối cùng nó cũng đã gặp được người cần gặp.

Đôi mắt nâu trầm này gã đêm nào cũng nhìn thấy ở trong giấc mộng.

Chàng trai trước mặt Flowin thật xinh đẹp, nhưng khác với vẻ đẹp kiều mị quyến rũ của Porsche, ở cậu toát ra một vẻ điềm đạm xen lẫn nét mềm mại đáng yêu, vừa nhìn đã khiến cho người ta muốn ôm lấy che chở.

"Này... anh làm sao vậy?"

"A? Thật xin lỗi. Cậu cần gì?"

Chàng trai trước mặt khẽ mỉm cười như thể điệu bộ ngốc nghếch của Flowin khiến tâm trạng cậu có chút vui vẻ.

"Tôi thấy trên phiếu mua hàng có ghi chú đàn mua từ tiệm của anh được bảo hành thay dây trong vòng 2 năm.

Đàn của tôi mới được mua cách đây hơn 1 năm thôi... nhưng là người nhà của tôi mua.

Hiện giờ người đó không thể sử dụng được nữa... tôi có lấy ra học chơi thử, không biết làm sao mà dây đàn bị đứt rồi...

Anh có thể xem giúp tôi không?"

Chàng trai ngượng ngùng đưa ra một tờ hoá đơn và đặt chiếc đàn được bọc cẩn thận trong túi da đeo sau lưng lên quầy của Flowin.

Gã mở tờ hoá đơn ra xem thì chợt phát hiện, tên của người mua cây đàn này là Pride.

Khách đến mua hàng ở tiệm của gã cũng khá nhiều nhưng người mua cây đàn này khiến Flowin có một chút ấn tượng.

Bởi nó là cây đàn duy nhất trong tiệm được khắc trên thân một chú mèo đen nhỏ.

Anh ta còn có gu âm nhạc khá tương đồng với gã, là một người đàn ông trẻ chững chạc, trên gương mặt lúc nào cũng nở rộ nụ cười bừng sáng khiến cho người đối diện cũng vui vẻ theo.

Lẽ nào...?

Không, không thể trùng hợp như thế được.

Gã nửa hoang mang nửa ngờ vực nhìn tờ hoá đơn, cố gắng tỏ ra bình thường. Chuyện này để từ từ tìm hiểu, gã không thể vội đi đến kết luận khi chưa rõ toàn bộ thông tin.

"Ồ, tôi có một chút ấn tượng, anh trai này khá dễ gần, sở thích âm nhạc cũng khá giống tôi.

Được rồi, tôi đã kiểm tra xong, thời hạn bảo hành vẫn còn, thay dây cũng nhanh thôi, cậu qua bên ghế chờ kia ngồi đợi một lát nhé."

"Cảm ơn anh."

Chàng trai xinh đẹp chắp tay cúi đầu nói lời cảm ơn gã rồi nhìn vào phía trong cửa hàng, "Ùm... tôi có thể xem xung quanh không?"

"Được chứ, cứ tự nhiên."

Cậu nhẹ mỉm cười, gật đầu với Flowin rồi từ tốn đi vào dãy trưng bày đàn cùng đĩa nhạc ở bên trong.

Chỉ là một đoạn hội thoại ngắn ngủi nhưng con tim trong lồng ngực gã đập mạnh đến nỗi như muốn nhảy ra khỏi người.

Flowin biết đây không phải triệu chứng bệnh cũ tái phát. Cái cảm giác của bệnh không giống như lúc này.

Con tim của gã đang hân hoan nhảy múa kể từ lúc gã nhìn thấy chàng trai xinh đẹp kia, "người tình trong mộng" của gã.

Flowin hơi sợ rồi.

Gã không hiểu bản thân bị làm sao nữa.

Lẽ nào gã thật sự không còn yêu Porsche, con tim đập rộn ràng vì một người chưa từng quen biết do chủ nhân của nó có cảm tình với người này hay sao?

Nhìn trở lại tờ hoá đơn có tên Pride, cũng chính là cái tên "người tình trong mộng" thường dùng để gọi gã, Flowin lúc bấy giờ bắt đầu nghĩ tới cái khả năng hết sức vô lý, nhưng cũng không hẳn là không thể xảy ra khi vừa nhìn thấy chàng trai kia.

Khi nãy cậu ấy có nói, người nhà của cậu ấy, người đã mua đàn, cũng chính là người đàn ông tên Pride, đã không còn sử dụng cây đàn này được nữa.

Vậy có hai khả năng.

Một, anh chàng tên Pride chỉ là người thân không phải người yêu. Nếu như cậu ấy đang không hẹn hò với ai, vậy gã sẽ có cơ hội.

Hai, anh chàng tên Pride là người yêu. Hai người họ có khả năng đã chia tay và Pride gặp phải chuyện gì đó không thể chơi đàn được nữa.

Ba, anh chàng tên Pride là người yêu. Anh ta đã mất. Trái tim hiến tặng đang nằm trong lồng ngực Flowin.

Nhưng tự dưng lại đi hỏi thẳng thừng người tên Pride này có mối quan hệ như thế nào với cậu ấy thì kỳ cục quá.

Khoan đã, gã đang nghĩ cái quái gì thế? Tại sao lại quan tâm việc người kia có đang hẹn hò với ai hay không? Gã muốn tìm cơ hội mới thật đấy à?

Flowin tay thì sửa dây đàn, nhưng tâm trí thì lại lung tung.

Gã âm thầm tự mình chất vấn, liệu thế này có nhanh quá hay không? Liệu gã cứ như thế vội rung động với một người mới thì có được xem là có lỗi với Porsche hay không?

Một lát sau, cậu trai xinh đẹp đã quay trở lại quầy, Flowin cũng đã chỉnh xong dây đàn, gã đang kiểm tra lại một lần nữa.

Cậu cầm trên tay một chiếc đĩa than của Elvis Presley, "Tôi muốn mua cái này, anh gói lại giúp tôi nhé."

Nhận lấy đĩa than, gã quét mã và ấn vào mục hoá đơn, nhân tiện buôn chuyện với cậu một chút, "Cậu cũng nghe Elvis sao?"

"Uhm, tôi thích Elvis. Tôi thích cả nhạc và phong cách thời trang của ông ấy."

"Thật trùng hợp, tôi cũng thích nhạc Elvis."

"À, tôi muốn học guitar nhưng chưa tìm ra được chỗ nào phù hợp với thời gian của tôi, tôi chỉ rảnh từ 9 giờ tối, anh có chỗ nào có thể giới thiệu giúp tôi không? Nếu là gần nhà tôi thì càng tốt."

"Vậy sao? Cậu ở khu nào?"

"Chung cư Siam Asset ở cuối đường."

"Gần vậy sao? Hay là thế này đi, 9h tối tôi cũng đóng cửa, tôi có thể đến dạy kèm. Cậu muốn học tại nhà không?"

"Anh có nhận dạy đàn à? Vậy..."

Chàng trai xinh đẹp ngẫm nghĩ một chút, đôi mắt nâu trầm nhìn gã khẽ loé lên một tia lưỡng lự rồi vụt tắt, cậu gật nhẹ đầu, "Vậy... cũng được."

Flowin mỉm cười xuất ra hoá đơn thanh toán cho cái đĩa nhạc, dây đàn gã cũng vừa kịp lúc chỉnh xong.

Chàng trai để lại thông tin rồi xách túi lớn túi nhỏ chào tạm biệt người chủ tiệm đàn.

Cho đến tận khi hình bóng chàng trai đã khuất xa, đôi môi gã cũng chẳng thèm buông xuống nụ cười ngây ngốc.

Khoan đã, Flowin chợt giật mình, chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Ngẫm lại toàn bộ quá trình vừa rồi từ khi chàng trai xinh đẹp bước vào trong cửa hàng, Flowin như bị hớp hồn, không hiểu làm thế nào mà ngay cả cách thức liên hệ cũng đã trao đổi qua.

Lại còn nhận đến nhà cậu dạy đàn? Tình huống gì thế này? Có phải... đã quá nhanh rồi không?

Thế nhưng con tim gã cũng không ngừng lại được, nó cứ liên tục nhảy nhót trong lồng ngực như một chú chó nhỏ bao lâu rồi mới gặp lại chủ nhân.

Nhìn xuống mảnh giấy ghi chú thông tin liên lạc, "Pipo?", tự mình đọc thành tiếng cái tên này, không hiểu sao một cảm giác nhớ nhung lại lẳng lặng len lỏi trong từng nhịp đập con tim của gã.

Cứ như thể, nó đang đập là vì người này...

.~.

Ôm trong lòng túi đựng đĩa than vừa mới mua, sau lưng đeo túi đựng guitar đã được chỉnh lại dây, Pipo loay hoay mở cửa căn hộ rồi bước vào trong.

Đặt đồ ở ghế sofa rồi rót một ly nước uống cạn, dòng nước mát lạnh tràn vào cổ họng khô khốc của Pipo, cậu thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Cuộc gặp gỡ khi nãy... cũng quá lạ lùng rồi.

Vốn dĩ sau khi dọn dẹp kha khá đồ vật cũ của Pride để lại, Pipo đã quyết định sẽ học guitar.

Pride thích chơi đàn, ở trong nhà cũng có vài cây, thỉnh thoảng anh sẽ chơi vài bản giải trí hoặc sẽ đàn cho cậu nghe.

Sau khi lấy ra lau chùi, Pipo đã chọn cây đàn được khắc trên đó một con mèo nhỏ.

Cậu thử học theo Pride, anh khi trước là tự học chơi theo hướng dẫn trên mạng, nhưng có lẽ Pipo không có năng khiếu như anh, chơi kiểu gì đứt cả dây đàn, phải mang ra tiệm nhờ sửa.

Rồi sau đó... sau đó không hiểu thế nào mà lại thành cậu nhờ ông chủ tiệm đàn đến dạy kèm?

Hai người chỉ là trò chuyện đôi chút, đây là lần đầu cậu cởi mở với một người lạ như thế kể từ khi không còn Pride bên cạnh.

Đến lúc này khi ngồi một mình ở không gian vắng lặng, cậu chợt nhận ra bản thân đã vội vàng nhận lời tiếp đón một người lạ mặt bước vào không gian riêng của anh và cậu như thế nào.

Ở người chủ tiệm đàn, tên anh ta là gì ấy nhỉ, à, Flowin. Ở anh ta có một chút gì đó khiến Pipo cảm thấy bình yên một cách lạ lùng.

Cậu mơ hồ cảm nhận, có mặt anh ta ở nơi này cũng không đến nỗi quá khó coi... phải không?

Điên mất, Pipo vò đầu.

Cậu không hiểu bản thân mình đang làm gì nữa. Pride chỉ mới mất hơn một năm mà cậu đã vội để người lạ mặt đi vào thế giới đã từng chỉ thuộc về anh và cậu.

Có một điều gì đó trong lúc trò chuyện với Flowin ở cửa hàng cứ thôi thúc Pipo kết nối với anh ta.

Đến lúc nhận ra thì mảnh giấy thông tin liên lạc của cậu đã nằm trên quầy của Flowin.

Con tim của Pipo đập mạnh, cậu không biết điều cậu làm có đúng hay không.

Bản thân Pipo hiểu rõ cậu vẫn còn rất yêu Pride, người đã không còn trên cõi đời này nữa, thứ tình cảm sâu đậm này chắc chắn không thể nào thay đổi chỉ trong một lần gặp gỡ một người lạ mặt như thế được.

Đến cuối cùng mọi chuyện lại thành ra thế này, Pipo có chút hối hận rồi.

Đang dằn lòng tự vấn lương tâm thì âm thanh tin nhắn điện thoại vang lên, "Xin chào, tôi là Flowin. Đây là số của tôi, chúng ta kết bạn Line để tiện trao đổi có được không?"

Lời mời kết bạn được gửi qua.

Cậu nhìn màn hình điện thoại với thông báo nhấp nháy, trong lòng nổi lên một tia do dự, ngón cái chậm chạp dừng lại ở giữa không trung, ngay trên vị trí của lựa chọn "Từ chối".

Ở phía bên kia, Flowin vừa xong việc kết sổ doanh thu trong ngày liền lôi điện thoại ra lưu vào thông tin liên lạc của chàng trai xinh đẹp với cái tên Pipo.

Gã thận trọng chọn lựa câu từ, gửi đi lời mời kết bạn, rồi lại lo lắng ngồi nhìn cửa sổ chat.

Đã một lúc rồi nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì, lẽ nào cậu ấy chưa đọc tin?

Rất có thể vì bận việc gì đó nên Pipo vẫn chưa có thời gian hồi đáp gã chăng?

Mà này, cậu sẽ không từ chối đấy chứ?

Liệu bản thân gã có quá vội vàng khi đưa ra lời đề nghị đến chỗ cậu dạy kèm không?

Flowin vò đầu bứt tai, tự trách bản thân quá sỗ sàng để rồi giờ đây phải hồi hộp chờ đợi một âm thanh thông báo chấp nhận, gã cứ ngỡ việc chờ đợi này đã kéo dài cả thế kỷ rồi.

Chắc là bất ổn thật.

Có khi nào về nhà cậu ấy suy nghĩ lại, tự thấy những hành động của gã có chút kỳ quặc nên đã đổi ý, không muốn liên lạc cũng không muốn gã đến nhà dạy kèm nữa không?

Trời ơi điên mất!

Flowin gục đầu xuống quầy chán nản.

Ngay thời điểm bản thân cho rằng đây có thể là một cơ hội mới để gã tiếp tục sống một cách trọn vẹn thì lại bị sự vội vàng của chính mình đuổi người "trong mộng" đi mất.

Kinh nghiệm playboy của gã biến đi đâu mất cả rồi, đứng trước một Pipo xinh đẹp với đôi con ngươi nâu trầm ẩn ẩn bên trong một nét buồn phảng phất, con tim điên cuồng của gã bỗng chốc mềm èo như muốn tan ra.

Ting!

Tin nhắn đến rồi.

"Chào anh Flowin."

Gã bật cười như một thằng dở hơi. Cậu ấy chấp nhận rồi.

Kể từ giây phút này, gã biết rằng cuộc đời của gã đã đến lúc bước sang một trang mới.

Flowin thầm nghĩ đến Porsche, gã cầu mong ở một nơi nào đó, em ấy sẽ tìm thấy hạnh phúc của riêng mình.

Còn gã, sẽ thử nắm lấy cơ hội này và sống một cuộc đời trọn vẹn.

.~.

Thì ra, giữa Pipo và gã có nhiều điểm chung đến vậy.

Kể từ sau khi chính thức liên lạc với nhau, Flowin luôn thận trọng chèo lái những cuộc trò chuyện.

Gã gần như sử dụng toàn bộ kỹ năng tán tỉnh của bản thân tích lũy được từ trước tới nay để lấy lòng Pipo.

Nhưng gã cũng thừa hiểu, cách thức gạ gẫm của một "phịch thủ" như trước kia không thể sử dụng với chàng trai này.

Gã cần phải tinh tế, nhẹ nhàng, vừa gần gũi lại vừa lãng mạn để có thể dần dần chiếm được lòng tin nơi cậu.

Ngày đầu tiên đến căn hộ của Pipo, Flowin vô thức cảm nhận được một sự ấm áp, yên bình len lỏi trong con tim, như thể đã rất lâu rồi nó mới được về... nhà?

Buổi học đàn đầu tiên đáng lý ra sẽ trôi qua một cách bình thường và vui vẻ.

Tuy nhiên, dạy kèm thì đương nhiên không thể tránh khỏi việc cần có một chút đụng chạm nho nhỏ.

Flowin thề là gã không cố ý nhưng cứ mỗi lần cần điều chỉnh cho Pipo đúng tư thế, phải đặt tay như thế nào, ngồi ra làm sao, con tim gã cứ liên tục thình thịch trong lồng ngực.

Gã căng thẳng cố gắng tập trung vào buổi học đến mức toát cả mồ hôi.

Ngón tay của gã chạm vào ngón tay của Pipo, nắm lấy tay cậu điều chỉnh ngón tay đặt trên những dây đàn.

Đột nhiên Pipo muốn hỏi gì đó, cậu ngẩng mặt lên, và chạm ánh mắt vào đôi mắt đen láy của Flowin.

Con tim cũng Pipo ngay lúc này cũng bỗng dưng loạn nhịp.

Gã ở gần quá, một sự quen thuộc kỳ lạ bao trùm lên không gian của hai người.

Có điều chi lạ lắm cứ liên tục lôi kéo sự chú ý của cậu lên người đàn ông ở trước mặt này.

Đôi mắt đen láy của gã như muốn cuốn cậu vào một bầu trời đầy sao.

Như thể nó chứa đựng một lực hút vô hình khiến Pipo không tài nào kiểm soát được lý trí, cứ như vậy ngồi ngốc chìm vào đêm đen lấp lánh những vì tinh tú.

Đôi con ngươi đen láy xoáy vào đôi mắt nâu trầm buồn, rồi từ từ hạ tầm nhìn, đáp xuống bờ môi căng mọng khẽ hé mở.

Tất cả những hình ảnh âu yếm một Pipo mềm mại đáng yêu như mèo nhỏ từng xuất hiện trong những giấc mơ của Flowin ngay lúc này lại đồng loạt xoẹt qua tâm trí gã như những mảng ký ức vụn vỡ.

Gã những tưởng bản thân cũng đã từng đặt lên đôi môi ấy những nụ hôn ngọt ngào dẫu sự thật là gã chưa bao giờ gặp cậu.

Flowin gần như nín thở, gã không dám hành động lỗ mãng dù trong thâm tâm thật sự rất muốn nếm thử cánh môi mềm kia.

"A! Ừm... nhanh thật đấy, mới đây đã hết giờ rồi. Vậy... vậy chúng ta dừng lại ở đây, bữa sau học tiếp nhé!"

Pipo bối rối dứt ra khỏi đôi mắt đen láy đang nhìn môi cậu như muốn gặm lấy nó.

Hai gò má cậu nóng bừng, không dám nhìn vào mắt của Flowin nữa, vội vàng thu dọn đồ đạc rồi tiễn gã về với con tim điên cuồng nhảy nhót.

Ngay khi đóng lại cánh cửa căn hộ và Pipo chỉ còn có một mình, cậu quay lại chỗ sofa nhưng lại ngồi thụp xuống ngay dưới sàn nhà.

Pipo nghĩ giờ phút này để cậu có cảm giác chạm với mặt sàn sẽ tốt hơn vì con tim cứ như bay lên không trung vậy.

Pipo nghĩ mình điên rồi.

Tại sao lại không kiểm soát được cảm xúc thế này?

Là do cậu lẳng lơ, nhìn thấy người đẹp trai như Flowin liền có tình ý với người ta hay là do cậu cô đơn đã quá lâu, nay có một người bước vào phá vỡ cái không gian tĩnh mịch xung quanh nên Pipo mới có chút dao động?

Cậu mới đó đã không còn yêu Pride nữa sao? Bước tiếp nhanh như vậy thật à?

*'Po mày là loại người gì vậy? Còn bảo yêu P'Pride, vừa có người khác xuất hiện liền không kiểm soát được cảm xúc, đồ không biết xấu hổ.'

*

Pipo tự trách. Tình yêu cậu dành cho người yêu cậu đến hơi thở cuối cùng chỉ rẻ mạt như vậy thôi sao?

.~.

Những ngày sau đó, Pipo hạn chế lại việc nhắn tin với Flowin.

Cậu không hẳn là tỏ ra quá xa cách vì như thế rất kỳ quặc, người ta chưa chắc đã có ý gì với mình, chỉ là giãn ra một chút, không còn trả lời tin nhắn của gã một cách nhanh chóng và hồ hởi như trước đây nữa.

Lúc Flowin đến dạy, Pipo cố gắng bình thường hết sức có thể, cậu chỉ tập trung vào việc học đàn, không nói quá nhiều đến những chuyện bên lề.

Việc giữ khoảng cách của Pipo đương nhiên không thể qua mắt được Flowin.

Gã cảm nhận được cậu đang tránh phải tiếp xúc quá nhiều với gã.

Tâm trạng của gã bắt đầu rối bời, Flowin không còn dám tỏ ra quá quan tâm, gã thận trọng từ tốn từng chút một như thể sợ rằng chỉ vô tình thể hiện tâm ý một chút thôi, chàng trai xinh đẹp này sẽ thật sự chạy mất.

Một người lùi, một người đứng tại chỗ không dám tiến thêm khiến cho bầu không khí của những buổi học ngày càng trở nên kỳ quặc.

Cho đến hai tháng sau đó, sự việc đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của cả hai nữa.

Bangkok bước vào mùa mưa.

Những ngày mưa triền miên dai dẳng khiến cho độ ẩm trong không khí tăng lên, gió thổi kèm theo những đợt nước mưa trút xuống mang theo cái lạnh vờn quanh da thịt.

Việc mắc mưa nghe không mấy hợp lý cho lắm đối với một thành phố mọi người đa phần di chuyển bằng xe ô tô.

Chưa kể từ tiệm đàn của Flowin đến khu căn hộ của Pipo chỉ mất có mười phút đi bộ.

Thông thường gã sẽ lấy xe rồi chạy đến chỗ của cậu, dạy kèm xong thì lái xe về, căn hộ chỗ khu của gã ở tận đầu bên kia thành phố, lái xe cũng phải mất một tiếng đồng hồ.

Nhưng hôm nay xe của Flowin cần mang ra tiệm sửa, từ sáng gã đã phải bắt taxi đến tiệm đàn.

Căn hộ của Pipo chỉ cách có mười phút, ngay lúc này Flowin không nghĩ gì nhiều, liền cuốc bộ đến chỗ của cậu.

Đi chưa được năm phút trời liền mưa như trút nước. Cơn mưa đầu mùa nặng hạt không hề có chút nào báo trước, cứ vậy mà đổ ào xuống đầu Flowin như thác.

Gã không hề nghĩ mưa lại đổ xuống nhanh như vậy, bất cẩn ngay cả dù cũng chẳng mang theo.

Nhìn thấy chỉ còn có vài trăm mét nữa là đến được khu căn hộ của Pipo, thế là gã đành đem ba lô đội lên đầu, cắn răng chạy thật nhanh hướng đến khu căn hộ đã thấp thoáng xuất hiện ở góc đường đối diện.

Bước vào thang máy với cả người ướt sũng, Flowin dù cơ thể cường tráng cũng không tránh khỏi từng đợt run rẩy khi khí lạnh từ điều hoà của tòa nhà áp lên trên da thịt.

Cửa căn hộ bật mở, trình diện Pipo là một Flowin nước nhỏ lỏn tỏn như một chú chó vừa lội suối.

Cậu mau chóng kéo gã vào nhà, chạy vội đi lấy một cái khăn lông lớn để Flowin lau tóc.

Chậc, mưa lớn như thế này Pipo cứ đinh ninh Flowin sẽ không đến được, buổi học sẽ dời lại vào ngày hôm sau.

Cậu không ngờ gã sẽ xuất hiện dưới bộ dạng ướt nhẹp như thế. Có vẻ như Flowin đã không đi xe đến đây.

Sợ làm ướt bẩn căn hộ của Pipo, Flowin thảy tạm ba lô của gã ở cửa, nhận lấy khăn lớn từ cậu, nói một tiếng cảm ơn với hàm răng lạch cạch va vào nhau vì lạnh.

Gã gỡ ra chun buộc tóc, mái tóc dài chấm ngang vai xõa ra, Flowin đem khăn trùm lên đầu lau khô tóc. Phần tóc mái cũng mất keo rũ xuống loà xoà trước trán.

Pipo đưa cho gã mượn tạm một bộ đồ khác để thay tránh cảm lạnh.

Đang lúc Flowin vào trong nhà vệ sinh để thay quần áo, cậu liền đi chuẩn bị cho gã một tách trà nóng.

Ngồi đợi Flowin ở bàn ăn tầm năm phút thì cạch một tiếng, cửa nhà vệ sinh ở cuối hành lang mở ra, gã bước ra ngoài mặc một cái áo thun ba lỗ và quần dài đơn giản, trên đầu vẫn là khăn lớn lau tóc.

Bộ quần áo này hoàn toàn vừa vặn với vóc người của gã.

Pipo ngồi ở đó ngây ngốc sững người. Cậu như nhìn thấy hình bóng cũ của Pride từ trên người Flowin.

Lúc chạy vào lấy quần áo cho gã, cậu chỉ đơn giản nghĩ với thân thể cường tráng của Flowin có thể quần áo của cậu gã sẽ không mặc vừa.

Gã cần một bộ đồ to hơn một chút, vậy nên cậu đã lấy tạm quần áo cũ của Pride cho gã mượn.

Và giờ đây, khi nhìn thấy hình ảnh của người cậu từng yêu lồng lên trên cơ thể của Flowin, con tim Pipo như thắt lại, sống mũi đã có chút cay cay.

"Po thật may quá, bộ đồ này vừa y." Không nghe thấy tiếng cậu đáp lại, gã khó hiểu tiến lại gần chỗ của Pipo đang ngồi, "Po?"

Đôi mắt nâu trầm lấp lánh một tầng nước mỏng nhìn gã vội bừng tỉnh, "A? Anh thay rồi sao? Ừm... vừa là tốt... tôi có ly trà nóng đây, anh... anh mau uống đi... ờm... nghỉ một lát rồi học cũng được. Hoặc là... ờm... hoặc là hôm nay không cần học, để bữa sau đi, anh cứ ngồi chơi là được."

Nói rồi cậu vội chạy đi tránh xa khỏi Flowin, đồng thời che giấu gương mặt đỏ bừng cùng con tim thổn thức.

Nhìn thấy biểu hiện kỳ lạ của Pipo, gã biết có lẽ bản thân đã làm gì hoặc nói gì không phải nữa rồi.

Xung quanh cậu luôn là một bức tường vô hình cho đến tận bây giờ gã vẫn không thể nào bước qua.

Flowin chỉ có thể đứng bên ngoài bức tường, nhìn ngắm cậu qua một lớp kính trong suốt.

Pipo ở trong đó co rúm lại như một chú mèo nhỏ bị bỏ rơi, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, nhưng gã lại không thể nào với tới.

Gã thèm muốn ôm lấy thân hình mảnh khảnh mềm mại kia, hôn lên đôi mắt nâu trầm lúc nào cũng chất chứa một nỗi buồn sâu lắng.

Sau nhiều biến cố, bản thân Flowin cũng đã trưởng thành hơn xưa, gã cảm nhận được cũng giống như gã, ở Pipo có một vết thương lòng khiến cho cậu luôn ở trạng thái khép kín, tự bao bọc lấy chính mình như thể sợ rằng chỉ cần thả lỏng một chút thôi, thế giới này sẽ lại một lần nữa đâm vào vết thương rách tươm của cậu đến rỉ máu.

Gã cầm lấy tách trà nóng Pipo đã chuẩn bị sẵn bước đến ngồi cạnh cậu ở ghế sofa, khăn đã lau khô tóc vắt tạm quanh cổ.

Cảm nhận được hơi ấm của người bên cạnh, Pipo bỗng chốc hít thở khó khăn, cậu cố gắng nhích ra xa khỏi Flowin một chút tránh đụng chạm, vẫn là y như cũ không dám nhìn về phía gã.

Cả hai cứ ngồi im lặng như vậy được một lúc.

Cho đến khi Flowin không chịu nổi nữa, phải tìm cách phá vỡ cái bầu không khí kỳ quặc này.

"Ờm... Po này... có thể tìm phim gì đó để xem không?"

"A? Xem phim sao? Cũng... cũng được. Tôi... tôi có Netflix, anh muốn xem phim gì cứ chọn nhé."

Flowin nhận lấy điều khiển TV từ chỗ cậu, tay vô tình lướt qua đầu ngón tay của Pipo.

Cậu bối rối rụt tay về, gương mặt lại đỏ lên rõ rệt, con tim nhảy nhót trong lồng ngực không yên. Pipo không biết phải làm thế nào nữa.

Bên ngoài trời vẫn còn đang mưa rất to không có dấu hiệu dừng lại, thậm chí thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng sấm đinh tai đùng đùng.

Mưa như thế này đến bao giờ chứ? Đã khuya lắm rồi.

Đừng nói là... đêm nay Flowin sẽ ở lại đây đấy nhé.

Cậu không thể thẳng thừng đuổi người ta về trong đêm giông tố bão bùng như thế này được, nhưng bảo gã ở lại... làm sao đây căn hộ của cậu không có phòng cho khách.

Thế thì gã sẽ ngủ tạm ở phòng cậu, còn cậu ngủ ở sofa sao?

A a a cậu đang nghĩ đi đâu vậy? Chưa gì đã nghĩ đến chỗ ngủ?

Đang lúc không chú ý, Flowin ngồi bên cạnh cuối cùng đã chọn được một bộ phim có vẻ hợp nhãn. Là một bộ phim ma.

Ở bên ngoài sấm chớp đì đùng, mưa to ào ạt đập vào khung cửa sổ, còn gì thích hợp hơn một bộ phim ma chứ, nếu có thể tắt đèn thì còn tốt hơn nữa.

"Phim này tôi từng thấy review hay lắm nhưng chưa có thời gian xem, em xem chưa, xem với tôi được không?"

"Phim ma sao? Ừm... tôi... hơi sợ ma... nên thường sẽ không xem một mình. Nếu anh muốn xem thì cùng xem cũng được."

"Thật sao? Có ổn không? Em xem được chứ?"

"Th... thật... nếu... nếu anh muốn xem... thì... thì xem thôi..." Giọng nói của cậu nhỏ dần về sau.

Nhìn gương mặt có phần hơi tái của Pipo, Flowin chợt nổi lên ý nghĩ xấu xa.

Gã muốn nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của cậu, rồi lợi dụng cơ hội tiến sát lại gần Pipo thêm một chút.

"Vậy được. À mà, có thể tắt đèn không? Cảm giác sẽ giống như đang trong rạp phim vậy."

"Hả? Tắt... tắt cả đèn sao?"

"Ừ tắt đèn. Không được à? Chỉ là phim thôi, không đáng sợ lắm đâu, nhé?"

Flowin cười cười nhìn vào mắt Pipo. Con tim nhỏ bé của cậu lại giật thót. Tại sao lại giống Pride của cậu thế này?

Ngay phút giây gã khoác lên mình bộ đồ của anh ấy, ngồi ở trên ghế sofa cùng với Pipo xem một bộ phim trên Netflix, những cảm xúc và hồi ức khi xưa lại lũ lượt kéo về.

Cậu nhớ Pride quá. Người đàn ông trước mặt cứ liên tục khiến cho cậu liên tưởng đến anh là như thế nào đây?

Pipo ngượng ngùng chạy đi tắt đèn theo ý Flowin rồi quay về sofa, ôm lấy cái gối tựa nhỏ, co hai chân lên sát vào ngực thành một cục tròn tròn.

Nhìn thấy chú mèo nhỏ sợ sệt thu mình lại ở bên cạnh, Flowin cố gắng nhịn cười thành tiếng.

Gã khẽ liếc sang sườn mặt căng thẳng của Pipo, cánh môi hồng mềm mịn hơi bĩu ra, hàng mi dài cong vút, gương mặt thanh tú xinh đẹp hắt lên ánh sáng từ màn hình TV.

Đẹp chết mất, con tim gã cũng đang thình thịch trong lồng ngực muốn choàng tay qua ôm lấy cậu vào lòng, vỗ về Pipo rồi nói rằng không sao cả, có anh đây rồi.

Đang lúc mơ mộng ôm mèo nhỏ xinh đẹp thì âm thanh trong TV báo hiệu phim bắt đầu khiến Flowin phải quay về thực tại.

Mạch phim lúc này vẫn chưa có gì đáng sợ, chỉ là một đám bạn thân cùng nhau đi nghỉ dưỡng tại một căn biệt thự gần biển.

Theo motif cũ, những hiện tượng kỳ lạ và những mối nguy hiểm vô hình đang chào đón nhóm bạn này.

Pipo vẫn co rúm, một số chiêu trò dọa nạt trong phim vài lần khiến cậu giật mình nhưng lại không dám hét lên, chỉ phát ra âm thanh the thé trong cuống họng, cơ thể dần dần tiến sát về hơi ấm gần nhất trong vô thức.

Cho đến khi con ma trong phim ở dưới gầm giường chụp lấy phần chân của một cậu trai, Pipo sợ hãi cũng chụp lấy cánh tay của người bên cạnh.

Flowin nhìn thấy hành động của Pipo thì cười thầm trong bụng, gã nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế một chút để cậu dễ dàng ôm lấy cánh tay của mình.

Chàng trai trong phim la hét thất thanh chạy ra ngoài, nhìn thấy xác của một người bạn khác nằm ở dưới chân cầu thang, máu loang ra từ đầu của nạn nhân xấu số, người này là từ tầng trên té xuống.

Cậu trai sợ hãi chạy qua khỏi xác của người bạn, muốn chạy xuống dưới sảnh của căn biệt thự thì bất chợt nhìn thấy một bóng đen đã đứng chờ sẵn ở lối đi xuống tối hù.

"AAA!" Lần này thì Pipo hét lên thật, tiếng la thất thanh của cậu hoà cùng với tiếng thét của nhân vật trong phim.

Cậu sợ hãi ôm chầm lấy Flowin, quên mất chỉ không bao lâu trước đó thôi bản thân vẫn còn đang cố gắng hạn chế tiếp xúc với người đàn ông này như thế nào.

Gã cười cười mở rộng vòng tay choàng qua người Pipo kéo cậu vào lòng.

Cơ thể mảnh khảnh của cậu gần như lọt thỏm trong lồng ngực rộng lớn của gã. Cái đầu tròn vùi vào hõm vai của Flowin nhột nhột mềm mại như lông mèo.

Đến khi cơn sợ hãi qua đi, nhìn thấy vị trí xấu hổ hiện tại, Pipo ngượng ngùng vội tách ra khỏi Flowin, "A tôi xin lỗi."

Nhưng gã đã kịp giữ người lại, không cho Pipo rời khỏi vòng tay của mình. "Không sao đâu, tôi cho mượn vai, phim còn dài lắm, xem tiếp đi."

Flowin nắm lấy vai nhỏ của Pipo giữ cậu sát vào lồng ngực, đồng thời giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục xem phim.

Thấy Flowin không có vẻ gì là để tâm, cậu cũng không nói gì nữa, dù sao đã rất lâu rồi cậu không được ở trong một vòng tay ấm áp như thế này.

Flowin lại còn đang mặc quần áo của Pride, khiến cho cậu có một chút ảo tưởng bản thân đang được anh vỗ về.

Như vậy thì để cậu ích kỷ một chút, tham lam một chút, mượn vòng tay cùng bờ vai vững chắc của Flowin một chút, có ổn không?

Phim đã chuyển sang cảnh khác. Lần này là một cặp nam nam trong nhóm bạn.

Hai người họ hẹn hò nhau ở bãi biển gần đó.

Khoan đã, một cặp nam nam?

Này... gã không hề biết có một cặp đồng tính trong phim.

Nhân vật nhỏ hơn đang ngồi trong lòng, tựa lưng vào người lớn hơn ở phía sau, lãng mạn nhìn ngắm biển đêm, gió thổi khiến cho mái tóc của chàng trai nhỏ nhẹ bay bay.

Bỗng dưng phân cảnh ngọt ngào lại đột nhiên chuyển sang nóng bỏng.

Người lớn tuổi hơn ngồi ở phía sau ôm lấy người bạn trai bé nhỏ, rải những nụ hôn ướt át lên vùng cổ thon quyến rũ, tay cũng không an phận lần mò xuống quần đùi ngắn cũn của người yêu, luồn vào trong mơn trớn, chơi đùa với thứ ở bên trong.

Tiếng thở gấp đứt quãng cùng ánh mắt gợi tình của người nhỏ hơn đập vào mắt Flowin, trong vòng tay gã lúc này là Pipo xinh đẹp mềm mại nép vào lòng, con tim gã liền bắt đầu mất khống chế.

Bụng dưới bỗng nhiên nhộn nhạo, mùi thơm nhè nhẹ từ tóc ngắn mềm của Pipo vờn quanh đầu mũi khiến Flowin càng thêm tham lam hít vào.

Lúc này đây Pipo ở trong vòng tay của Flowin cũng bắt đầu cảm thấy ngột ngạt.

Được rồi, tình thế bây giờ có hơi bất ổn, phía trước mặt là âm thanh thở hổn hển gợi dục của nhân vật trong phim, phía trên đầu là âm thanh hơi thở có hơi nặng nề của Flowin, toàn thân cậu cứng ngắt không biết phải làm thế nào.

Pipo không phải thần thánh, chính cậu cũng bắt đầu cảm thấy trong người có chút nóng, muốn thoát ra khỏi vòng tay của Flowin càng sớm càng tốt trước khi mọi chuyện dần tồi tệ hơn, nhưng lại ngại tự dưng vùng ra có phải là thể hiện hơi quá hay không?

Đương lúc suy nghĩ tìm cách đối diện với tình huống xấu hổ này thì ở trong phim hai nhân vật đã đến đoạn đè lên nhau.

Ơ kìa, phim kiểu gì thế?

Pipo thật sự ngại lắm rồi, cậu bắt đầu cựa quậy muốn rời đi thì người ở bên trên đột nhiên giữ cậu lại, giọng nói trầm khàn ngượng ngùng vang lên ở trên đỉnh đầu, "Ừm... Po... có thể... có thể đừng nhúc nhích có được không? Hơi... hơi khó xử một chút..."

"A?" Cậu ngẩng đầu lên thì chạm phải đôi mắt đen láy phủ một tầng dục vọng của Flowin.

Không... không ổn rồi.

Pipo ngây người, đôi mắt nâu trầm mở to nhìn gã, do đang được Flowin giữ lại cộng thêm quá trình cựa quậy, vai áo của Pipo có đôi chút xộc xệch, lệch sang một bên lộ ra xương quai xanh hờ hững.

Flowin nghe thấy trong đầu phát ra một tiếng nổ, Pipo giương đôi mắt ngây thơ đó lên nhìn gã có phải là muốn đem bản thân dâng tới tận miệng cho người khác ăn hay không?

Bạn đang đọc Mộng Mị Series sáng tác bởi TinkerPo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TinkerPo
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.