Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếm Lớn

Phiên bản Dịch · 1139 chữ

Sau khi linh thực được đào lên từ linh nhưỡng, sinh cơ của nó sẽ xói mòn tương đối nhanh, huống chi là cây linh thực bị bệnh.

Lục Huyền không ở lại lâu, vội vàng trở về viện mình.

Hắn chào hỏi một câu với Thảo Khôi Lỗi và Đạp Vân Linh Miêu, thậm chí không có thời gian vào phòng, phi thẳng đến linh điền nhà mình.

Xuất phát từ cẩn thận, hắn khống chế trận pháp, sương mù dày đặc tràn ngập không trung ngăn cách một khu linh điền trống rỗng với các khu linh thực khác, tránh cho chúng nó có nguy cơ bị xâm nhập, ô nhiễm.

Ngay lập tức, mười cây linh thực bệnh biến được trồng trong linh điền.

Tâm thần tập trung trên thân linh thực, hắn nhanh chóng nắm bắt kỹ càng trạng thái cùng với phương pháp giải quyết chúng.

"Không trị nổi, không cứu được, chờ chết thôi!"

Hắn rút một gốc linh thực mà thân rễ mọc đầy u nhỏ màu xám đen. Hồng Tuyến Châm hóa thành một tia tơ hồng, đâm rách tất cả u nhỏ, miệng tổn thương chảy ra từng giọt mủ đen vàng, mùi hôi thối khó ngửi.

Lục Huyền thuận tay sử dụng Hỏa Cầu Thuật, đốt cháy toàn bộ linh thực thành tro đen.

"Lại muốn Linh Nhũ trăm năm, không cứu."

"Một gốc nhất phẩm linh thực cần linh lực tu sĩ cấp bậc Trúc Cơ á?"

"Đây là thứ quái quỷ gì?"

Trên phiến lá rộng rãi của một gốc Huyết Linh Diệp, đột nhiên toát ra một mặt người oán độc mơ hồ, không đợi Lục Huyền phản ứng kịp thì mặt người oán độc này đã im hơi lặng tiếng biến mất, giống như chỉ là ảo giác của Lục Huyền vậy.

"Giả thần giả quỷ!"

Lục Huyền lấy Lôi Hỏa Châu từ trong túi trữ vật ra, nhất thời hỏa lực bên trong hạt châu xiêu vẹo, hỏa diễm hừng hực, lôi quang nhún nhảy, đánh nát bụi Huyết Linh Diệp này thành bột mịn.

Sau đó hắn lại cầm Khử Tà phù ra, cùng với Đạp Vân Linh Miêu ở bên cạnh nhìn chằm chằm. Lúc này hắn mới xác định trong linh điền không còn dấu vết của tà ma.

Trong mười cây linh thực bệnh biến, có bốn cây bị Lục Huyền trực tiếp tiêu hủy, chúng nó cái thì bệnh tình nguy kịch không có thuốc nào cứu chữa được, không thì là điều kiện chữa bệnh quá cao, tổn thất nhiều hơn lợi nên Lục Huyền tiện tay bỏ qua.

Còn dư lại sáu cây, chủ yếu là bị yêu trùng dị hóa xâm nhập. Những yêu trùng này sau khi bị tà ma ô nhiễm dị hóa, cả hình thức lẫn phương thức xâm nhập linh thực đều hoàn toàn khác trước đây, Linh thực sư bình thường không có kinh nghiệm, nếu không cách nào phân biệt được thì rất khó giải quyết gốc rễ vấn đề.

Mặt khác cũng có linh thực hấp thụ một lượng lớn linh khí ô nhiễm dẫn đến phát sinh bệnh biến.

Hai loại này thì cách giải quyết có độ khó tương đối thấp một chút, Lục Huyền căn cứ vào trạng thái tức thời của chúng, cắt bỏ bộ phận bị bệnh, diệt trừ yêu trùng dị hóa xâm nhập bên trong linh thực, lại dùng các thuật pháp như Linh Vũ Thuật và Mộc Sinh Thuật để thúc đẩy linh thực nhanh chóng khôi phục.

Vài ngày sau, nhân tố dị hóa trong thân của sáu cây linh thực đều được giải quyết, chỉ là bản thân linh thực bị tổn thương nghiêm trọng, cho nên khó có thể khôi phục trở lại bình thường.

Gốc nhị phẩm Bạch Văn Mộc cần một khoảng thời gian mới thành thục được.

Lục Huyền nhìn sáu gốc linh thực khôi phục bình thường, vẻ mặt thỏa mãn.

Tiếp theo, hắn đi vòng quanh linh điền dò xét một lần.

Một trăm hai mươi gốc Linh Huỳnh Thảo được trồng đã cao khoảng hai tấc, phiến lá dài mảnh xanh nhạt, trên đó có những ánh huỳnh quang khẽ lấp lóe, trông rất là đáng yêu.

Khoảng cách thành thục của nhị phẩm Kiếm Thảo cùng Ám Tủy Chi ngày càng gần, vì đạt được ban thưởng tốt nhất từ chùm ánh sáng, nên Lục Huyền không vội vàng hái chúng.

Trong khu vực linh điền nơi trồng nhất phẩm Huyết Ngọc Tham, Lục Huyền phát hiện thời gian thành thục của chúng càng gần thì có vẻ Huyết Ngọc Tham cũng càng trở nên phấn khích và sống động, bản năng cướp linh khí của đồng loại xung quanh nó mãnh liệt hơn.

Nếu không chú ý chút thôi, sẽ có hai hoặc ba cây Huyết Ngọc Tham trở lên quấn quít lấy rễ nhau, cố gắng hấp thu linh lực trong cơ thể đối phương.

Lục Huyền đành phải chú ý đến chúng nhiều hơn. Sau khi thi triển Địa Dẫn Thuật tách chúng nó ra, hắn mang theo năm cây linh thực bệnh biến đã thành thục được tám, chín phần đến Bách Thảo Đường.

Còn cái gốc nhị phẩm Bạch Văn Mộc kia, khoảng cách trưởng thành vẫn còn một đoạn thời gian, vì vậy Lục Huyền cứ bồi dưỡng nó ở trong linh điền.

"Lục tiểu tử, mau tới đây!"

Trong Bách Thảo Đường, Hà quản sự thấy Lục Huyền từ xa, hô to.

"Thế nào rồi? Trong mười cây linh thực bệnh biến thì chữa khỏi được mấy cây? Không lỗ vốn chứ?"

"Ta đã làm thì ngài yên tâm, làm sao lỗ vốn được!"

Lục Huyền cười, từ trong túi trữ vật lấy ra năm cây linh thực hơi xấu xí.

"Cũng đúng, tiểu tử người chỉ biết chiếm lợi người khác, làm gì có chuyện để mình tiền mất tật mang?"

Hà quản sự liên tưởng đến tác phong trước kia của Lục Huyền, thì buồn cười.

Năm cây linh thực trên quầy đã giúp ông yên tâm không ít.

"Tỷ lệ thành công hơn một nửa, tài nghệ này của người đã vượt qua phần lớn Linh thực sư trong nội đường rồi. Không đúng... Phải nói là, ở phương điện này đã vượt qua tất cả Linh thực sư. Dù sao linh thực bệnh biến được bọn họ chữa khỏi vẫn ở mức độ tương đối nhẹ. Còn mười cây lần trước người mua, bọn họ đã nếm thử nhiều cách, rồi mới tới tay người."

Lão giả gầy cảm thán nói.

"Có thể bồi dưỡng ra Linh Huỳnh Thảo phẩm chất hoàn mỹ, lại có thể chữa khỏi linh thực bệnh biến, người trời sinh là Linh thực sư mà."

Lời Nhắn Chương 88
Cảm ơn các vị đạo hữu đã đọc truyện ❤️

Like chương để được +exp và xác suất rơi linh thạch, vật phẩm nha.

Bình luận, đề cử và đẩy kim phiếu giúp truyện được nhiều người biết nha, đa tạ các vị!
Bạn đang đọc Mọi Người Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch) của Triêu Văn Đạo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 336

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.