Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 610 chữ

Người ta đều nói hổ ăn thịt, vậy những người bị bắt đi trước đó…… có thể còn sống sao?

—— Quả thật là có thể.

Hổ yêu bị đánh đến phải bước đi khập khiễng thút tha thút thít nức nở: “Ta, ta không có ăn bọn họ…… Hức hức hức, thịt của những người thường đó không ngon, ta chính là…… Hức hức hức, thấy bọn họ đẹp, liền bắt họ về động ngắm, tất cả đều còn sống……”

Yến Chi và Dung Li đã đổi lại y phục ban đầu, đi sau hổ yêu trong sân vắng. Nghe nói con hổ không ăn thịt người, mọi người liền nhờ bọn họ áp giải hổ yêu về chỗ nó sống để cứu người, thấy quái vật chịu khuất phục, một số thanh niên cũng xung phong đi theo.

Cả đường đi hổ yêu đều khóc, khóc đến mức Dung Li đau đầu, kéo kéo ống tay áo Yến Chi, nhỏ giọng nói: “Con yêu quái này đã lớn như vậy rồi, sao khóc còn hơn cả đứa trẻ vậy.”

Yến Chi cười ôn hòa với hắn, trong lòng nhớ lại khi Dung Li còn nhỏ…… Khi đó Dung Li ai cũng không chịu, chỉ chịu dính Yến Chi, Yến Chi vừa đi, hắn liền ủy khuất hốc mắt đỏ đỏ, nhỏ giọng thút tha thút thít, khóc đến thật đáng thương.

Tiểu Dung nhi cũng là một đứa nhỏ mít ướt.

Hổ yêu không gạt người, bảy tám người nó bắt về đều còn sống, có nam có nữ, chỉ là bị nhốt ở trên núi trong thời gian dài, bọn họ đều rất chật vật, đói đến gầy trơ xương ốm yếu, thấy có người tới cứu, bọn họ đều gào khóc lên.

Những người này kế tiếp nên làm gì đều không phải việc hai người nên quan tâm.

Những người bị bắt đi đều cùng thanh niên trong trấn dời đi rồi, Yến Chi ở trong sơn động tuần tra một vòng, như suy tư gì.

Sơn động này quả thực rất lớn, vừa rồi nhiều người như vậy cũng không phải chen chúc, chỉ là y mơ hồ có thể cảm nhận được một chút linh khí kì lạ dao động.

Hổ yêu thành thật nói: “Nơi này lúc ta vừa tới đã như vậy, chưa từng thay đổi, thường xuyên có sương mù, những người đó vừa đi ra ngoài liền lạc đường, ta còn phải dẫn bọn họ trở về.”

Dung Li tò mò đánh giá hai bên, tầm mắt đảo qua mọi ngóc ngách, bỗng nhiên nhìn thấy thứ gì đó lóe lên. Hắn “A" một tiếng, tựa hồ có thứ gì đó lôi kéo, nhưng hắn vẫn theo bản năng đi qua, nhặt lên một hòn đá dẹt có kích thước bằng nửa bàn tay.

Hòn đá dẹt phủ một lớp bụi bẩn, Dung Li thổi đi tro bụi bên trên, xoa xoa, mới thấy hình dạng thật của nó —— kia không phải cục đá, mà là một khối hài cốt.

Có thể là hài cốt của yêu quái nào đó —— nhân loại sẽ không có hài cốt như thế này, còn ẩn chứa linh lực mạnh mẽ như vậy, trong khoảnh khắc Dung Li chạm vào nó, liền điên cuồng mà dũng mãnh nhập vào thân thể hắn.

Yến Chi theo sau cũng nhìn lại đây, kinh ngạc nhướng mày, buột miệng thốt ra: “Cùng Kỳ cốt?”

Một đám sương mù dày đặc tuôn ra từ xương cốt nhỏ bao trùm lấy Dung Li, Yến Chỉ vừa định đi qua, bước chân liền nhanh chóng dừng lại.

Bạn đang đọc Mỗi Ngày Tỉnh Dậy Đều Ở Trong Phòng Sư Huynh của Kim Tịch Cố Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CốTrườngAnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.