Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1204 chữ

Dung Li chỉ cảm thấy như mình đang ở trên mây, nhẹ nhàng hư ảo, làm người ta có cảm giác không chân thật, trong đầu phảng phất như có thanh kiếm quay cuồng, đảo loạn suy nghĩ của hắn, làm cho thức hải của hắn dấy lên từng đợt sóng gió.

Pháp tướng nhỏ của hắn ở trong thức hải lao nhanh vun vút, tựa hồ cảm nhận được hơi thở quen thuộc, nó "ngao" một tiếng, không chịu sư khống chế của Dung Li mà vọt ra ngoài, đôi cánh dài lay động bên vai hắn, phát ra một tiếng gầm to.

Ánh sáng mãnh liệt nổ tung trước mắt hắn, đầu Dung Li nhói đau, liền mất đi ý thức.

……

Trong ngọn núi cây cối rậm rạp này, từng có một đàn Cùng Kỳ sinh sống.

Thế nhân chỉ nói Cùng Kỳ là một loài hung thú, hung tàn vô tình. Nhưng thực tế, chỉ có một số ít Cùng Kỳ thích ăn thịt người, tàn nhẫn và khát máu, đại đa số Cùng Kỳ đều rất tốt, sống ở núi rừng, một cuộc sống không biết ngày dài tháng rộng.

Cùng Kỳ là yêu thú được sinh ra từ thời kì đầu của sự phân chia trời đất, hấp thu linh khí trời đất để sống, nhưng theo thời gian, linh khí trong trời đất dần dần loãng, còn phân ra rất nhiều cấp bậc nhóm tiên tu, nhóm Cùng Kỳ hấp thu linh khí không đủ để duy trì sự sống, liền dần dần yếu đi.

Nhóm Cùng Kỳ đã rất lâu không có hậu thế.

Hiện giờ đàn con cuối cùng được sinh ra, đã là chuyện của hàng trăm năm trước, mẫu thân của nó không đủ linh khí, còn chưa sinh nó ra đã chết, phụ thân của nó than khóc suốt một tiếng, rưng rưng mổ bụng lấy con, cũng đem hết linh lực trên người rót vào người nó, miễn cưỡng làm dinh dưỡng nuôi sống nhãi con.

Cùng Kỳ phụ thân đem hài tử của mình phó thác cho các Cùng Kỳ khác, cuối cùng nhìn hài tử của mình một cái, rồi cũng khép lại mắt.

Cùng Kỳ nhãi con cuối cùng trở thành đứa con không cha không mẹ.

Nó ngây thơ mà "ngao" kiêu loạn, ở trong ánh mắt hiền từ và yêu thương của một đám lão nhân gia Cùng Kỳ, đôi cánh nhỏ run run.

Thân thể mới sinh của nhãi con rất yếu ớt, lần này run lên, liền ngã xuống mặt đất đầy đá vụn. Cùng Kỳ nhãi con mở miệng, cảm nhận được đau đớn, theo bản năng liền khóc lớn lên, lập tức dọa cho một đám lão già lâu năm chưa nuôi trẻ con thay đổi sắc mặt.

Có thêm nhiều trẻ con, sinh hoạt của nhóm lão Cùng Kỳ liền náo nhiệt hẳn lên.

Đàn Cùng Kỳ nhỏ rất ngoan ngoãn, nhưng khi nghịch ngợm cũng khiến cả đám lão già đau đầu. Nó thích nhất là cầm lấy lông tơ dài của trưởng lão chơi đánh đu, thích nhất nằm ngủ trên bụng của nhị lão, thích nhất lăn lộn trên lưng của tam lão, còn có tứ lão ngũ lão lục lão……

Những con hung thú Cùng Kỳ biến đổi mà thế nhân nói, chính là những đứa trẻ này cùng với những lão già đang dịu dàng dỗ chúng.

Nhưng niềm vui đều chẳng kéo dài lâu, năm Cùng Kỳ nhỏ 50 tuổi, Cùng Kỳ trưởng lão ở một chỗ trong sơn động ngủ, rốt cuộc cũng không mở mắt ra nữa, Cùng Kỳ nhỏ mờ mịt mà gãi gãi lông tơ dài của trưởng lão, theo hướng lên trên, sờ đến thân hình lạnh băng của nó.

“Ngao……”

Ngày hôm đó, Cùng Kỳ nhỏ lần đầu tiên nếm thử mùi vị của tử biệt.

Cùng Kỳ nhãi con dần biến thành một đứa trẻ kì dị, đi theo phía sau một đám lão già Cùng Kỳ, ngoan ngoãn vô cùng, không bao giờ chơi xấu, tức giận, sẽ đi ra sau núi tìm trái cây cho các ông của nó.

Nhưng có một thì sẽ có hai, các điều không may liền sẽ liên tiếp kéo đến.

Năm Cùng Kỳ nhỏ 300 tuổi, nó chỉ còn lại một thập cửu lão cuối cùng.

Ngày sinh nhật 300 tuổi của nó, Cùng Kỳ thập cửu lão đưa nó tới một chỗ trong sơn động, nơi đó lưu giữ hài cốt của nhóm Cùng Kỳ, từng khối bày biện ở nơi đó, Cùng Kỳ nhãi con phảng phất nhìn thấy cảnh tượng ngày xưa cùng nhóm Cùng Kỳ lão chơi đùa trong sơn động, nhưng chợt, có dự cảm không rõ mà nắm chặt trái tim của nó.

Cùng Kỳ thập cửu lão vung móng vuốt lên, liền đem những hài cốt đó nghiền thành bột phấn, bột phấn ngưng tụ lại, liền thành một quả cầu phát sáng.

Lão Cùng Kỳ vẫy tay với nhãi con, ý bảo nó lại đây.

Nhãi con nhỏ sợ hãi mà lắc đầu, liên tục lui về phía sau vài bước, nhưng vô ích, nó trơ mắt mà nhìn quả cầu kia theo động tác của lão Cùng Kỳ, không thể cự tuyệt mà hoàn toàn đi vào trong thân thể nó, một sức mạnh khổng lồ nhanh chóng phun trào ở trong thân thể nó.

Cùng Kỳ thập cửu lão mỉm cười mệt mỏi, nó rồi cũng nằm xuống, xoa đầu nhãi con, vỗ vỗ cánh của đứa cháu mình, sau đó nhắm mắt lại.

Lão Cùng Kỳ đã chết hóa thành tia sáng cuối cùng, ôn nhu lượn quanh người nhãi con một hồi, dần dần tiêu tán thành vô số hạt ánh sáng, cũng hoàn toàn đi vào thân thể nó.

“…… Ngao.”

Cùng Kỳ nhỏ nằm xuống trong sơn động trống không, mờ mịt nhìn bốn phía, cuộn người thành một quả bóng, đem đầu chôn ở bụng mềm mại , rốt cuộc không khống chế được nhỏ giọng nức nở lên.

Nó không có ông, một người cũng không còn, hắn hiện tại…… Chỉ còn lại một mình.

Cùng Kỳ nhỏ bắt đầu một cuộc sống cô đơn, nó một mình lang thang trên núi, ngẫu nhiên nhặt mấy cái trái cây ăn, có đôi khi đi mệt liền sẽ bò đến trên cây ngủ —— uy áp của Cùng Kỳ quá nặng, trên núi này ngoại trừ hoa cỏ và cây cối, hầu như không có sinh vật sống khác.

Nhưng một ngày nọ, khi nó đang ngủ trên một cây ăn quả, đột nhiên một trận rung mạnh, nó không kịp phòng ngừa mà ngã xuống đất

—— Không rơi xuống đất, nó bị một sinh vật kì quái tiếp được, sinh vật này lớn lên cao lớn, gần bằng bốn, năm, sáu bảy nó xếp chồng lên nhau, còn có bốn cái chân dài, hai trong số đó đang giữ nó.

Thiếu niên Yến Chi cùng một con hổ cánh dài kì quái liếc nhau một cái.

Trong lòng cả hai chỉ có một suy nghĩ.

Người này lớn lên trông kì quái quá!

Bạn đang đọc Mỗi Ngày Tỉnh Dậy Đều Ở Trong Phòng Sư Huynh của Kim Tịch Cố Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CốTrườngAnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.