Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 533 chữ

Tam sư huynh Lâm Cẩm là một kẻ dở hơi.

Đã hơn một trăm tuổi nhưng vẫn như cũ duy trì tính tình hoạt bát, thích nhất chính là chọc ghẹo tiểu sư đệ.

Dung Li ở đây đã hai mươi năm, ngoại trừ Yến Chi sư huynh, chính là ở chung với tam sư huynh nhiều nhất, bởi vậy hắn cũng rất thích tam sư huynh.

Ân, mức độ thích này ít hơn một chút so với Yến Chi sư huynh.

Lâm Cẩm rõ ràng là vô cùng mệt mỏi kết thúc hơn nửa năm rèn luyện trở về, nhưng tinh thần lại rất tốt, chỉ thoáng rửa mặt chải đầu xong, liền thần thần bí bí mà sờ soạng tiểu sư đệ.

Ân???

Người đâu???

Tiểu sư đệ không ở trong phòng???

Có lẽ là đến sau núi luyện kiếm.

Hắn dùng tốc độ cực nhanh phóng ra sau núi tìm người, kết quả tìm một hồi lâu cũng không thấy người. Lâm Cẩm tức khắc phát ngốc —— tiểu sư đệ đâu? Đại sư huynh cấp tốc thúc giục hắn trở về bồi tiểu sư đệ đâu?

Đi lạc trong núi sao?

Hắn tìm kiếm khắp nơi như ruồi không đầu, có lần tìm kiếm gần phòng Yến Chi, chỉ là chưa từng đi vào xem qua —— đùa thôi, đại sư huynh thật sự rất hung dữ, hắn không dám động vào đồ của huynh ấy bừa bãi.

Vì vậy, khi nhìn thấy Dung Li bước ra từ phòng đại sư huynh, hắn kinh ngạc.

“Tiểu sư đệ?”

“Tam sư huynh!”

……

Sau khi sư huynh đệ hai người gặp nhau, Lâm Cẩm đối với việc tiểu sư đệ thản nhiên ở trong phòng đại sư huynh kinh ngạc mười hai phần, bất quá ngẫm lại từ nhỏ đến lớn Yến Chi luôn luôn yếu quý tiểu sư đệ, sự khinh ngạc liền giảm mạnh thành hai phân.

Hai phần kinh ngạc sau khi nghe nói trong khoảng thời gian này hai người vẫn luôn ngủ cùng nhau, biến thành khó tả đại sư huynh rốt cuộc nhịn không được sao.

Bất quá đây đều không phải việc quan trọng, trước mắt sắc trời còn sớm, hắn còn có chuyện quan trọng hơn.

“Tiểu sư đệ, ngươi biết sao không, trấn nhỏ dưới chân núi của sư môn ta, mới mở một lê viên*, mỹ nhân ở đó ca hát có thể câu hồn……”

(*: “Đường Minh Hoàng” 唐明皇 có tài âm nhạc, chọn ba trăm con em nhà nghề vào dạy ở trong vườn lê, vì thế ngày nay gọi rạp hát tuồng là “lê viên” 梨園.)

Hắn cũng là hôm nay trở về mới thấy, không nghĩ tới đi ra ngoài rèn luyện hơn nửa năm, chân núi lại có thể náo nhiệt tới như vậy, thừa dịp đại sư huynh không ở, vừa vặn có thể lừa…… Khụ khụ, là mang theo tiểu sư đệ đi thấy việc đời a!

Dung Li - người chưa bao giời trải sự đời, mơ hồ không rõ, bị kéo xuống núi, vừa bước vào lê viên, đã bị một giọng nói kiều mị làm cho sợ tới mức giật mình.

Bạn đang đọc Mỗi Ngày Tỉnh Dậy Đều Ở Trong Phòng Sư Huynh của Kim Tịch Cố Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CốTrườngAnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.