Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 742 chữ

Lê viên, trên sân khấu kịch, giọng nói điêu luyện của các ca cơ làm rung động lòng người, dáng vẻ của họ cũng thật xinh đẹp, Lâm Cẩm vừa vào cửa liền "ô" một tiếng, liên tiếp khen ngợi.

Hắn hứng thú bừng bừng tìm vị trí, lôi kéo Dung Li ngồi xuống, trong lòng thầm nghĩ tiểu sư đệ chắc chắn chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng tuyệt vời như vậy, đang muốn cùng Dung Li nói chuyện, kết quả vừa quay đầu lại thấy Dung Li đến mắt cũng không chớp nhìn sang bàn bên cạnh……

…… Bày một đĩa điểm tâm.

Điểm tâm có màu trắng như tuyết, được nặn thành hình con thỏ, hai viên đậu đỏ làm tròng mắt, nhìn rất đáng yêu.

Cũng rất thơm.

Sư môn không có đệ tử khác cũng không có nô bộc, trước khi Dung Li học được tích cốc đều ăn đồ ăn Yến Chi sư huynh mua dưới chân núi, sau khi học được tích cốc…… Hắn đã mười mấy năm không có thưởng thức qua tư vị của đồ ăn bình thường.

Ngày thường ở trên núi còn không ngửi được cái gì, lúc này ngửi được hương thơm, Dung Li thế nhưng cảm thấy thèm ăn.

Bất quá như vậy nhìn chằm chằm đồ ăn của người khác quả thật không có phép tắc, Dung Li nhân lúc khách nhân ở bên kia chưa nhìn sang bên này liếc nhiều hai cái, rồi lưu luyến thu hồi tầm mắt, thẳng lưng thu bụng, nghiêm trang mà ngồi ngay ngắn.

Lâm Cẩm nhìn phản ứng của hắn, vừa đau lòng vừa buồn cười. Hắn so với Dung Li lớn hơn khá nhiều , Dung Li ở trong mắt hắn vẫn là một tiểu hài tử, hắn trước kia cũng từng trải qua những lúc như vậy, không đành lòng nhìn tiểu sư đệ thèm ăn, vì thế vẫy tay cho người đưa tới một đĩa điểm tâm.

Sau đó hắn phát hiện chính mình đã đưa ra quyết định sai lầm.

Bởi vì lúc sau điểm tâm được đưa lên bàn, ánh mắt của Dung Li không bao giờ nhìn lên sân khấu nữa, cảm thấy mới lạ mà nhéo nhéo lỗ tai nhỏ của con thỏ điểm tâm, không cẩn thận làm rớt, nhịn không được “Ai nha” một tiếng, nhỏ giọng nói với Lâm Cẩm: “Tam sư huynh, lỗ tai rớt rồi.”

Chọc đến Lâm Cẩm theo bản năng liền sờ sờ lỗ tai chính mình.

“Tiểu sư đệ.” Lâm Cẩm thở dài, nỗ lực đem tâm tư tiểu sư đệ chưa hiểu việc đời kéo trở về, “Ngươi trên khán đài…… Không cảm thấy ca cơ kia lớn lên xinh đẹp sao?”

“Hả?” Dung Li ăn hai cái điểm tâm con thỏ nhỏ, trong lòng cảm thấy vui vẻ, khẽ nở nụ cười, nghe vậy rốt cuộc cũng cho ca cơ trên sân khấu một ánh mắt, sau đó thành thành thật thật nói, “Còn có chút nha.”

Bất quá so với con thỏ sức hấp dẫn vẫn không bằng.

Trời sinh hắn có khuôn mặt rất trẻ, thoạt nhìn giống thiếu niên mười sáu bảy tuổi, được nuôi dưỡng tỉ mỉ mười mấy năm không xuống núi, tâm tư cũng rất thuần khiết, Lâm Cẩm nhìn ánh mắt giống như con thỏ nhỏ của hắn, không nói thêm được câu nào.

Sau một lúc lâu, hắn hỏi: “Vậy ngươi thích mỹ nhân như thế nào?”

Tiểu sư đệ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, phải hỏi cho thông suốt, sư môn của chúng ta cũng không phải Phật môn Đạo gia, cấm này cấm kia, tiểu sư đệ cũng nên xuống núi rèn luyện, nên biết vài thứ, để tránh không phải chịu thiệt.

Dung Li mờ mịt mà chớp mắt, hắn đối với mỹ nhân cũng không có khái niệm gì, bất quá muốn hỏi thích…… Hắn nhẹ nhàng nói: “Thích giống như sư huynh nha.”

Dừng một chút, hắn nhớ tới người trước mặt này cũng là “Sư huynh”, nhéo tai thỏ nhanh chóng bổ sung: “Ta là nói Yến Chi sư huynh…… Tam sư huynh, lúc chúng ta quay về có thể đóng gói chút điểm tâm không?”

Tam sư huynh yên lặng mà nuốt xuống một ngụm trà, yên lặng mà thở dài, cam chịu số phận mà lại vẫy vẫy tay, “Lại thêm một đĩa.”

Bạn đang đọc Mỗi Ngày Tỉnh Dậy Đều Ở Trong Phòng Sư Huynh của Kim Tịch Cố Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CốTrườngAnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.