Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2506 chữ

Sân bay, phòng chờ VIP.

Viên khả khả cùng với trợ thủ của cô ngồi bên cạnh Lương Thần, xem phim 1 lúc rồi Lương Thần đeo bịt mắt lên, ngửa đầu nửa thức nửa ngủ.

“thần tỷ, chị buồn ngủ lắm à?” viên khả khả nói.

Lương Thần mơ hồ ừ 1 tiếng.

Tiêu vũ hỏi: “ thần tỷ, chị tối qua làm gì thế?”

Lương Thần dùng tay đỡ cái cổ bị mỏi, dùng lực bóp 1 cái, sau đó vặn cổ 2 cái, “ ăn gà”

Tiêu vũ: “hả?”

Lương Thần cười vỗ đầu tiêu vũ, không tính giải thích, “ tiểu ngư, điện thoại của chị sạc đầy pin rồi chứ?”

Tiêu vũ cầm điện thoại của Lương Thần rút ra rồi đưa cho cô: “sạc đầy rồi, nhưng mà, chị tối qua rốt cuộc làm gì thế?”

“ăn gà!” viên khả khả vừa sắp xếp lại bao hóa trang vừa nói, “ tiểu ngư, chị nhớ em mới tốt nghiệp đại học đúng không? Sao mà ngay cả cái này cũng ko biết?”

Viên khả khả bên này giải thích cho tiêu vũ ăn gà là cái gì, Lương Thần thì cúi đầu xuống xem điện thoại giết thời gian.

Bây giờ là 8h sáng chủ nhật, cô đã có mặt tại sân bay rồi.

Lần bay đi thượng hải này, cũng là vì tuyên truyền phim điện ảnh mới của đinh gia vận đi ghi hình chương trình tống nghệ, lưu dĩ tinh không đến, Lương Thần chỉ đem theo 2 trợ lí cùng hành trang gọn nhẹ lên đường. vốn dĩ loại chương trình này đinh gia vận chủ trì , cô không cần thiết phải gõ trống khua chiêng, trành giành lợi ích làm gì.

Lúc hạ cánh, đã sắp giữa trưa.

Thượng hải lất phất mưa thu, vương trên lá cây xanh biếc, mặt đất bóng loáng, càng hiển thị rõ sự rét mướt.

1 ngày thu ở phương nam cũng không trôi qua êm đẹp cho lắm.

Cơn gió âm u lạnh lẽo từ 4 phương 8 hướng cuốn vào chiếc váy ngắn của Lương Thần, rét đến run cầm cập.

May là người ra đón xuất hiện sớm, mở ô đưa Lương Thần cùng trợ lí vào xe, đi đến đài truyền hình.

Sân bay ở vùng ngoại thành, phải đi rất lâu mới tới được đài truyền hình.

Lương Thần lên xe liền bắt đầu ngủ bù, nhưng cái vị sư bác này hình như kĩ thuật không được tốt cho lắm, cô mấy lần bị phanh xe dọa tỉnh. Dần dà, cũng chả còn muốn ngủ nữa.

Lương Thần run run choàng khăn lên người, quấn xuống dưới đầu gối, che đi đôi chân thon mịn.

Cô dựa vào cửa xe, đôi mắt mở hé, cảnh tượng trước mắt dần dần trở nên mơ hồ.

Đột nhiên, 1 thứ màu đỏ xanh xuất hiện ở bụi cỏ ven đường.

Lương Thần tế bảo toàn thân đều tỉnh giấc rồi, mỗi cái lỗ chân lông đều kích động “đợi đã!”

Tài xế lại bị dọa cho phanh gấp xe.

“làm sao thế?!”

“làm sao thế?!”

“xảy ra chuyện gì thế?!”

Mọi người trên xe đều đồng thanh hỏi.

Chỉ thấy Lương Thần nhìn ngây người ra ngoài cửa sổ, không chớp mắt.

2s sau, cô đột nhiên cười lên, tất cả bầu không khí khẩn trương bị cô tạo thành thời khắc này tan thành mây khói, trở nên kì lạ.

“tôi thật sự điên rồi.”

Viên khả khả đại kinh thất sắc, nói: “ rốt cuộc là làm sao?”

“không có gì.” Lương Thần hít 1 hơi, nói “tôi bị hoa mắt rồi, bảo lái xe tiếp tục đi đi.”

Lúc xe bắt đầu chuyển bánh, Lương Thần lôi điện thoại ra, giơ lên chụp 1 tấm ngoài cửa sổ rồi gửi cho Lục Cảnh.

Tấm ảnh là từ góc độ trên xe chụp, trong bụi cỏ ven đường có 1 cái hòm cũ nát nằm ngay ngắn ở đó, phun sơn màu đỏ, có chỗ dùng sơn đỏ viết chữ, nhưng không nhìn rõ là chữ gì.

Cực kì giống tiếp tế trong game.

Lục Cảnh vừa từ căn tin ăn xong cơm đi ra, nhìn thấy tấm ảnh này nhịn không đc cười ra thành tiếng.

Chu châu đi bên cạnh bị điệu cười bất thình lình của Lục Cảnh dọa nhảy 1 bước, “ ông làm cái trò gì đấy?”

Lục Cảnh đem đt đưa cho chu châu xem, “ 1 hộp tử tinh bị điên.”

Chu châu nhìn xong cười còn khoa trương hơn cả Lục Cảnh.

“wth hhhhhhhhh có phải là hộp tử tinh mà lần trước bị coi như gà không?”

Lục Cảnh gật đầu: “chính là cô ấy.”

Chu châu ngạc nhiên nhìn Lục Cảnh, nói: “vẫn còn đem theo cô ta?”

Lục Cảnh cong mày, nói 1 cách cam chịu: “bạn bè nhờ vả, tôi còn làm thế nào được?”

Chu châu a 1 tiếng, “tôi nhìn ông mỗi tối ngược lại trông khá vui vẻ đấy chứ.”

Lục Cảnh nói: “ chơi game vs cô ấy, như cũ nâng cao hứng thú trò chơi, và cũng là để nâng cao độ khó của trò chơi.”

Chu châu nghĩ cả nửa ngày, mới lĩnh hội được ý câu nói này của Lục Cảnh.

“đậu mé, ông cũng quá độc rồi, chả trách ông ko tìm đc bạn gái.”

“ông hiểu cái gì.” Lục Cảnh nói, “ lần sau ông với cô ấy….bỏ đi.”

“cái gì?”

Lục Cảnh không để ý cậu ta nữa, bấm giữ phím ngữ âm, nói 1 câu.

*

Lương Thần nhận được tn của Lục Cảnh, mở ra xem, ko ngờ là 1 tin nhắn âm thanh.

Viên khả khả với tiêu vũ ngồi bên cạnh, 1 người thì chơi điện thoại, 1 người thì ngủ.

Trong xe vô cùng yên tĩnh, an tĩnh tới mức Lương Thần cảm thấy nếu mà cô nghe tin nhắn này, viên khả khả với tiêu vũ khả năng đều sẽ nghe thấy.

Thế là, cô nói: “khả khả, tai nghe của chị đâu?”

Viên khả khả từ trong bao lôi ra 1 cái tai nghe, “nà.”

Lương Thần cắm tai nghe vào, sau đó mới mở tin nhắn.

“chị chỗ đó……sao lại…….”

ở bên kia hình như rất ồn, Lương Thần không nghe rõ Lục Cảnh nói cái gì.

Nửa phút sau, Lục Cảnh lại gửi 1 tin nhắn âm đến.

“chỗ chị sao lại đang mưa?”

Lần này, xung quanh không có tiếng ồn ầm ĩ nữa, chỉ có cái âm thanh can tịnh ấy.

Hơn nữa, cậu ta hình như để điện thoại ở rất gần, gần đến Lương Thần cảm giác như cậu ta đang ở ngay bên tai mình nói chuyện.

2 tai không hiểu sao đều ngứa ngáy.

Lục Cảnh nhắn đến, vẫn là tn âm.

“đi thượng hải làm gì?”

Ok?

Lương Thần đối vs cái “ok”này nhìn tận mấy giây liền, cảm giác giống như cô đang báo cáo lịch trình y sì đúc, mà câu trả lời của Lục Cảnh có cảm giác như là “tôi yên tâm rồi.”

Trong lòng như có bọt khí nổi lên, nén lại ko đc.

ồ, hóa ra nói cái gì cậu ta cũng đều ok.

*

Chu châu vừa nhận được 1 tờ rơi, nhìn 1 chút, đã bị học muội học đệ phát tờ rơi quấn lấy, đợi cậu ta thoát thân xong, mới phát hiện Lục Cảnh ko ở bên nữa.

Tìm 1 vòng, hóa ra Lục Cảnh đứng ở phía sau thang máy căn tin, chỗ hành lang nhỏ hẹp đến mức chả có ai đi qua để chơi điện thoại.

“Lục Cảnh!” chu châu chạy tới, chộp lấy vai Lục Cảnh, “đi thôi!”

Lục Cảnh cất vào trong túi quần, kẹp lấy sách, cùng vs chu châu đi về phòng.

“Lục Cảnh!”

-- lại có 1 người gọi Lục Cảnh, nhưng mà cái âm thanh này cậu không quen.

Quay đầu nhìn, người càng không quen.

Là 2 người con gái, 1 người nhỏ nhắn, 1 người cao ráo.

Tóc mái của cái người nhỏ nhắn kia nhìn như kiểu bị chó gặm, nhưng mà hình như nghe nói đây là kiểu “mái ngố” đang hot bây giờ. Người còn lại thì đỡ hơn nhiều, tóc dài để thả tự nhiên, đuôi tóc xoăn nhẹ, xõa ra bả vai.

“ yo, tề kỳ và chung noãn viên.” Đôi mắt chu châu nhìn thẳng tắp.

Lục Cảnh biết tề kỳ, hoa khôi học viện ngoại ngữ. chung noãn viên cũng có nghe qua, là hội trưởng hội sinh viên của học viện kế toán cơ của bọn họ.

Nhưng mà, tìm cậu làm gì?

Chung noãn viên đi tới trước mặt Lục Cảnh, ngửa đầu lên, cười hì hì nói: “học trưởng, tháng sau kỉ niệm tròn 120 năm thành lập trường cậu biết rồi chứ?”

Lục Cảnh ừ 1 tiếng, “biết.”

“là thế này.” Chung noãn viên nói, “ trường có mời rất nhiều các anh chị cựu sinh viên nổi tiếng về tham gia, muốn sắp xếp vài sinh viên lên tặng hoa. Nghe nói cậu thích Lương Thần, lần này tôi đã đặc ý đi dành cái cơ hội tặng hoa Lương Thần cho học viện chúng ta, đặc biệt giành cho cậu đấy, đã giúp cậu ghi tên rồi.”

Chung noãn viên dương dương tự đắc nhìn Lục Cảnh, đợi cậu ta khuôn mặt tràn đầy phấn khích cảm ơn mình.

ở trường cái miếng bánh này, chung noãn viên đã đem quy tắc ăn rất lộ liễu, dễ dàng đã có thể cầm được cơ hội này.

Lục Cảnh dãn mí mắt, nhếch mép.

Cậu rất ko thích cái kiểu chưa thông qua sự đồng ý của mình đã tự ý sắp xếp, lại còn dương dương tự đắc.

“cậu làm sao biết tôi thích Lương Thần?”

Chung noãn viên nhún vai, “ cái này không phải bí mật gì, cậu của cậu lúc lên lớp từng nói cho chúng tôi, trong nhà cậu có rất nhiều CD của Lương Thần.”

Lục Cảnh điềm đạm nói: “vậy cậu tôi có nói, trong nhà tôi có rất nhiều mô hình người sắt không, sao không cho tôi đi tặng hoa robert downey?”

Lục Cảnh nói ra lời này 1 cách trịnh trọng, trong mắt còn mãn mãn không chút vui vẻ, chung noãn viên biết bản thân lần này đụng phải đinh rồi.

“aiyo học trưởng cậu đừng đùa nữa, à đúng rồi, lần này cùng tặng hoa với cậu còn có tề kỳ, cậu chuẩn bị tốt 1 chút đi, đến lúc đó mặc đẹp chút, nhưng mà học trưởng, cậu mặc kiểu gì cũng đẹp trai hết.”

Chung noãn viên dùng 1 nói áp xuống, Lục Cảnh nếu lại ko cho cô thể diện, thì quá là không ga lăng rồi. chiêu này cô dùng với học sinh rất thành thạo rồi, từ trước đến giờ chưa từng thất thủ.

Tề kỳ nhân lúc hướng Lục Cảnh cười, “ học trưởng sẽ mặc vest chứ? Nếu cậu mặc vest, tớ sẽ mặc đầm.”

Lục Cảnh động động miệng, không nhìn tề kỳ, mà nhìn chằm chằm vào chung noãn viên, nói từng chữ từng chữ một: “ tôi, bị, dị, ứng, phấn, hoa.”

*

Thượng hải, 8h tối.

Cuối cùng đã kết thúc buổi ghi hình hơn nửa ngày trời, Lương Thần còn phải lấy lại tinh thần đi tặng CD cho nhân viên công tác của đài truyền hình, đây là album không bán của Lương Thần, không công khai bán ra ngoài, thông thường đều là để tặng cho phóng viên hoặc công ty giải trí hợp tác cùng, fan hầu như là mua ko được, nhưng cũng không ngoại trừ có 1 số fan có cửa trong sẽ kiếm được về tay.

Đạo diễn cười tít mắt nhận lấy CD, nói: “ tiểu lương, mặc dù anh lớn hơn em mấy tuổi, nhưng bài hát của em anh lại nghe không ít, anh lập tức quay về phát vòng bạn bè.”

“bình tĩnh bình tĩnh.” Lương Thần nói, “ lần sau tới đài, em đưa anh bản chính giới hạn số lượng.”

Nhìn thấy đạo diễn vui đến mồm không ngậm lại được, Lương Thần đột nhiên nhớ đến 1 người.

“khả khả.” Cô quay đầu tìm khả khả, “ cái CD còn không?”

Viên khả khả nói, “ mang đến thượng hải đã nhiều thế này rồi, trong nhà chị hình như còn 1 đĩa, em nhớ thế.”

Lương Thần gật đầu, “ tốt”

Quay đầu phát cô liền cầm đt gửi tin nhắn cho Lục Cảnh.

2 phút sau.

Bạn đang đọc Minh Thương Dễ Tránh Thầm Thích Khó Phòng của Kiều Diêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cnn2596
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 144

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.