Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2687 chữ

Lương Thần quay về nhà đã là 8h tối.

Cô nán lại trong phòng đàn 1 lúc, trong não vẫn trống rỗng, đánh bừa mấy ca khúc, vẫn không tìm được bất cứ cảm giác nào.

Thế là cô lại ngồi trước máy tính, đăng nhập steam, phát hiện Lục Cảnh đang online.

Icalive: ……

Youha\veme: ……

Sau khi xác nhận cậu ta thật sự đang onl, Lương Thần chuyển sang gửi tn.

Qua mấy phút, Lục Cảnh ko nhắn lại, Lương Thần biết cậu ta chắc đang bắt đầu trò chơi rồi, thế là cầm ipad, mở livestream, gõ “herman”

Mẹ ơi, 189 vạn nhân khí!

Trò chơi vừa bắt đầu, Lục Cảnh cùng với 1 streamer khác tên là 66dashun chơi đánh đôi. Bọn họ đáp trực tiếp xuống điểm quét xe, cho nên lúc Lương Thần xem thì bọn họ đã dùng xe cán chết 3 người rồi.

10 phút sau đó, 2 người hoàn toàn phối hợp ngầm, nhẹ nhàng cầm được 56 cái đầu người.

Người xem phấn khích, gõ [66666666] kín màn hình.

Đợt quét đầu tiên của khu vực an toàn, cách vị trí bọn họ đang đứng có chút xa, 2 người nổ xe chạy độc.

Lúc đi qua cầu lớn, phía trước có 2 người, xem ra là chặn cầu.

“ặc, 2 hột trứng kho còn đòi chặn cầu.” Lục Cảnh nói.

66dashun đang lái xe, hắn ta 2 lời không nói, tăng tốc độ xe.

Lương Thần trực tiếp thò ra ngoài cửa xe nửa thân trên, 2 phát xuyên đầu 2 người đối diện.

màn hình lại lấp kín [66666666].

Lương Thần xem đến không chớp mắt, rõ ràng biết là trong màn hình chỉ là nhân vật hư cấu, chỉ là Lục Cảnh đang dùng 2 tay thao tác mà thôi, nhưng cô lại cứ đem Lục Cảnh đai nhập vào trong trò chơi, tưởng tượng cậu đang ngồi trên xe, nghiêng người nhô ra ngoài cửa sổ, đột sát kẻ địch.

Thật là ….có chút soái....

Chả trách người ta luôn nói con trai chơi game giỏi sẽ cộng thêm điểm.

Mà Lương Thần lại chưa từng gặp qua Lục Cảnh, lại thấy nhân vật hư cấu này soái chết đi được.

Qua được 1 lúc, màn chữ tiếp tục an tĩnh, xuất hiện kiểu khác.

[ngô hướng thần đừng xem nữa, cậu học không nổi đâu.]

[trịnh minh lượng đừng xem nữa, cậu học không nổi đâu.]

[trương chính dương đừng xem nữa, cậu học không nổi đâu.]

……

Lục Cảnh tranh thủ liếc qua màn chữ, nhìn thấy mấy dòng này, đột nhiên nhớ ra cái gì, “tiểu hộp tử, đừng xem nữa, cậu học không nổi đâu.]

66dashun nói: “ cậu nói cái gì cơ?”

Lục Cảnh nói: “ không có gì.”

Trong ngữ khí đem theo ý cười khó mà cảnh giác, nhưng Lương Thần lại bắt được 1 tia không sót.

Đang nằm trên sô pha xem trực tiếp liền ngồi phắt dậy.

Lục Cảnh là đang nói cô?

Đúng, nhất định là đang nói cô rồi.

Mặc dù trong màn chữ, người xem đều ngầm hiểu tiểu hộp tử là chỉ tất cả mọi người, nhưng Lương Thần biết, Lục Cảnh cái giọng điệu cợt nhả này chính là đang nói cô.

Thật tức chết mà.

Lương Thần lập tức mở máy tính, gia nhập trò chơi.

ừ, chơi solo.

Cô cắn cắn răng, chọn cảng G.

Không có Lục Cảnh, cô có đánh chết cũng không dám nhảy xuống sân bay, mà cảng G vẫn là có thể chiến đấu được 1 chút.

Như Lục Cảnh thường hay nói, cược 1 ván, xe đạp biến mô tô.( ý nói phải bắt lấy cơ hội cố gắng hết sức, thì mới mong cải thiện được tình hình.)

Vừa tiến vào đã hoạch được 1 cái mũ cấp 2 với ba lô cấp 2, cùng 1 khẩu m416, đắc ý đi xuống lầu, đi 1 gian phòng khác.

Cô đã quen tay đóng cửa phòng, cho nên lúc vừa lên lầu 2, cô đã nghe thấy dưới lầu có âm mở cửa.

Có người đến!

A! căng thẳng quá!

Lương Thần trốn 1 cách thiếu tự nhiên ở đầu cầu thang, nằm sấp xuống, lắp xong súng, lắng nghe tiếng bước chân ở dưới lầu.

Đợi được mấy giây, bàn tay cầm chuột của cô bắt đầu run như cầy sấy.

Áp súng….áp súng……. Lương Thần nhớ đến những thứ mà Lục Cảnh đã dạy cô, trong lòng đọc thầm 1 lượt.

Áp súng phải áp như nào, ngắm chuẩn phải ngắm như nào, Lương Thần trong đầu đã đọc mấy lượt rồi.

Sau đó, lúc ở cầu thang nhảy ra 1 người, Lương Thần phản ứng đầu tiên vẫn là 1 trận loạn xạ.

“ahhhhhhhh!” Lương Thần trong lòng nghĩ, hôm nay không phải m chết thì là t sống, giết giết giết.

3s sau, xung quanh 4 bề yên tĩnh.

Lương Thần mở mắt ra, không thể tin nổi vào mắt mình khi thấy trên màn hình máy tính hiện lên “1 mạng” màu đỏ.

Tôi, giết người rồi?

Lương Thần đi đến bên cạnh cái người đó, nhìn thấy bên cạnh thi thể của hắn ta xuất hiện 1 cái hộp mới dám tin bản thân thật sự đã giết người rồi.

Cô lập tức chụp ảnh, gửi cho Lục Cảnh.

Vốn dĩ tưởng là Lục Cảnh đang chơi game, chắc sẽ ko xem tin nhắn, không ngờ tới cậu ta lại nhắn lại ngay.

Lương Thần: ?

Còn chưa kịp nhìn kĩ cậu ta nói cái gì, bên tai “ pàng pàng pàng” liên tiếp tiếng súng phát ra, trên màn hình xuất hiện 1 đống máu rồi lại 1 đống máu đỏ tươi.

Ngay sau khoảnh khắc ấy, màn hình tối mịt.

[chúc bạn may mắn lần sau.]

Lương Thần: ……….

Cô ngay cả cái bao của cái người bản thân vừa giết kia còn chưa sờ đến, thì đã bị người khác giết rồi!

Không những thế cô căn bản còn không phát hiện chỗ đó có người, mà Lục Cảnh liếc nhìn 1 cái ảnh đã có thể nhìn thấy người.

Chúng ta đang chơi thật sự là cùng 1 trò chơi sao?

Lúc này điện thoại lại rung lên.

Lương Thần: ……

Cậu có thể để tôi yên tĩnh 1 lúc được không?

Ha.

Ha.

Lương Thần gần như có thể tượng tượng ra cảnh tượng Lục Cảnh nhìn vào màn hình l cười 1 cách mỉa mai.

Lương Thần không đi tắm, mà là lén mở livestream lên, tiếp tục xem Lục Cảnh chơi game.

Trận này vẫn chưa kết thúc, mà góc phải màn hình hiển thị, Lục Cảnh đã giết 11 mạng.

Mà người xem lại nhìn được ra, Lục Cảnh hôm nay đánh rất ko có lực.

Thậm chí còn nghe đc âm thanh cậu ta ngáp ngắn ngáp dài.

66dashun hỏi: “ cẩu tử, mới hơn 8h đã buồn ngủ rồi?”

Lục Cảnh nói: “ không kích thích.”

66dashun: “ tiếp tế đến rồi! tìm lại hứng thú đi!”

Tiếp tế chính là túi tiếp viện, ở mỗi trạm trò chơi, hệ thống máy bay sẽ không định hướng bay trên không trung thả xuống túi tiếp viện. trong túi tiếp tiện vật tư phong phú hơn, vậy nên đại đa số đều sẽ đi tranh.

Tiếp tế đã được thả xuống, 66dashun đã đoán ra địa điểm tiếp tế rơi xuống, phóng xe đi qua đó.

Rất tốt, tiếp tế đã sắp tiếp đất.

Chỉ còn 1 bước nữa thôi, xông lên!

Sườn núi, thẳng tiến!

Xe ô tô phóng lên cao!

Tuyệt đẹp!

“ầm!”- -

Tiếp tế trên máy bay rơi xuống cùng với xe con đập vào nhau, xe, lật rồi.

1s sau, trên màn hình xuất hiện “chúc bạn may mắn lần sau”.

Lục Cảnh: ???

66dashun: ???

Màn chữ: ???

Sau khi Lục Cảnh phản ứng lại, cười nhạt 1 tiếng, “ ai bảo ông show!”

66dashun âm thanh mất đi tự tin, trầm mặc nói: “ mộng, mộng tưởng vẫn là nên có đấy.”

Lúc này màn chữ đã trải toàn màn hình.

[show]

[thiên show]

[trần độc show]

[đế hoa chi show]

[tạo hóa chung thần show]

Lương Thần nhìn màn này, cười vỡ cả bụng.

Trừ khoái cảm lúc giết người, cô còn phát hiện ra trò chơi này còn có 1 cái cám dỗ khác chính là bạn vĩnh viễn không biết giây tiếp theo sẽ xảy ra cái gì.

Giống như trận này, 66dashun với Lục Cảnh hào hứng xông lên đi tranh tiếp tế, không ngờ tới lại bị tiếp tế đập chết.

*

Sau 3 trận, Lục Cảnh nói: “ sắp 10h rồi, tôi không chơi nữa, tắt live.”

66dashun đang chính lúc chơi hăng say, “đừng a! cảm giác đến rồi, tiếp tục giương súng a!”

Lục Cảnh nói: “không được, lần sau chơi tiếp, tam biệt.”

Màn chữ quyến luyến không nỡ, mời Lục Cảnh ở lại, nhưng cậu ta vẫn thoát ra.

Nhìn thấy Lục Cảnh off live, Lương Thần cũng tắt ipad, chuẩn bị đi tắm, đắp mặt nạ.

Điện thoại đột nhiên rung lên 1 tiếng.

Lương Thần tắm cũng không đi nữa, mặt nạ cũng ko đắp nữa, nét mặt sáng loáng, cực kỳ hứng thú đăng nhập vào game.

Sau khi đăng nhập YY, cô nói: “ tôi còn tưởng là cậu sắp bị ngắt mạng rồi, sắp đi nghỉ rồi.”

Lục Cảnh nói: “tôi đang ở nhà, sẽ ko bị ngắt mạng.”

Lương Thần: “hả? nhà cậu ở gần trường?”

Lục Cảnh: “ừ”

Lương Thần giả bộ nói: “bạn nhỏ à, vẫn là ít chơi game đi, chăm chỉ học vào.”

Lục Cảnh ờ 1 tiếng, “ vậy tôi đi đọc sách đây.”

“đừng a!” Lương Thần nói, “ tôi đùa cậu chút thôi.”

Nghĩ đến Lục Cảnh là bạn của Tôn Bân úc, Lương Thần thuận miệng hỏi 1 câu: “ cậu là người Đế đô?”

Lục Cảnh ừ 1 tiếng.

“aiya tôi cũng thế.” Lương Thần nói, “ cậu học trường nào?”

Lục Cảnh: “nam đại.”

Lương Thần: “học đệ”

Lục Cảnh: “?”

Lương Thần: “ tôi cũng là tốt nghiệp nam đại ra đấy!”

Lục Cảnh trầm mặc 1 chút nói: “khóa 09”

Lương Thần kinh hô, người này là thần không sai rồi!

Cô nói: “ cái này mà cậu cũng biết?!”

Lục Cảnh nói: “ năm đó đại nam gặp cảnh tượng hiếm thấy, điểm đầu vào thấp nhất trong lịch sử.”

Lương Thần: “………..ồ.”

Lương Thần câm nín.

Nam đại dựa vào sở trường lí công khoa mà điểm đầu vào đặc biệt cao, ngay cả khoa nghệ thuật số điểm cũng không thấp. Lương Thần năm đó mặc dù môn chuyên ngành điểm đứng đầu, nhưng môn văn hóa thảm không dám nhìn….

Vì vậy, Lục Cảnh trừ là 1 tên thư thần, hơn nửa còn là học thần.

Lương Thần tự mình biết rất rõ kết quả của cuộc nói chuyện này.

Tiến vào trò chơi, Lương Thần mở bản đồ ra, nhìn thấy Lục Cảnh đã đánh dấu sân bay rồi, Lương Thần liền run lẩy bẩy.

“chúng ta nhất định phải nhảy chỗ này sao?’

“có tôi ở đây, chị sợ cái gì chứ?”

Trong tai nghe truyền đến âm thanh trong trẻo của thiếu niên, giống như 1 cơn gió xoáy, xoáy thẳng vào trong não, vùng vẫy không đi.

Có tôi ở đây, chị sợ cái gì.

Có tôi ở đây.

Lương Thần phút chốc đã quên sạch vừa rồi Lục Cảnh oán cô như thế nào, khóe miệng cười cười, nói: “được rồi.”

Nữ nhân gào thét.

Lúc dù sắp tiếp đất Lục Cảnh nói: “ấn giữ phím alter, có thể chuyển động tầm mắt quan sát tứ phía.”

Lương Thần làm theo lời cậu ta, nháy mắt bị dọa đến hồn bay phách tán: “mẹ ơi! Sao mà chi chít toàn người là người thế này!”

Cô vẫn biết người nhảy xuống ở sân bay rất nhiều, nhưng từ trước đến nay chưa từng ở vị trí này nhìn qua. Khi mà tất cả những người lựa chọn đáp xuống sân bay còn đang lơ lửng trong không trung, không có vật cản nào chắn, những đốm đen chi chít đẩy cả bầu trời, cái loại chấn động thị giác này thật là vô cùng đáng sợ.

Lục Cảnh nói: “đừng kích động, xem cho rõ mấy người gần chị nhất sẽ đi hướng nào. Nhà ông khói có 2 người, trạm ra đa có 2, kho chứa máy bay phía sau có mấy người, trạm y tế cũng có người, nhìn thấy rồi chứ?”

Lương Thần gật gật đầu, hoàn toàn không có ý thức tới Lục Cảnh căn bản nhìn ko thấy cô gật đầu.

“chị nhớ rõ hướng đi đại khái của mấy người này, lúc ra ngoài phải có phòng bị, đừng có mà chạy loạn.”

Lương Thần lại gật 1 cái.

Hiện tại cách mặt đất còn chừng 2-3m nữa, Lương Thần nói: “có người theo chúng ta tiếp đất cùng 1 chỗ rồi!”

Lục Cảnh điềm tĩnh nói: “rất tốt, biểu diễn cho chị 1 bài võ quân sự.”

Lương Thần: “?”

Lục Cảnh xông lên tay không đập người kia 1 hồi, mấy giây sau, người đó nguội lạnh.

Lục Cảnh lúc này mới ung dung nói: “nhìn thấy rồi chứ? Những người này chơi súng qua sao được tôi, ngay cả nắm đấm cũng gà què thế này?”

“tôi đang tìm mũ sắt!”

Lương Thần căn bản không nhìn Lục Cảnh đấu võ vs người kia, trực tiếp xông vào trong phòng tìm vật dụng. ở sân bay cái chiến trường khốc liệt này ( tu la trường), đầu tiên phải đi tìm mũ sắt áo chống đạn, bảo hộ bản thân an toàn mới là chính sự.

Lục Cảnh: “…….”

Biểu diễn công cốc rồi.

Trận này, Lục Cảnh chơi rất thận trọng, mỗi lần trước khi xạ kích đều sẽ giải thích cho Lương Thần trước 1 chút làm thế nào phán đoán hướng di chuyển của kẻ địch.

Trạm 1 kết thúc, Lục Cảnh dựa vào 12 mạng mà thắng trận đấu này.

Cậu hỏi Lương Thần: “hiểu rồi chứ”

Lương Thần nuốt ngụm nước: “ đại đại khái hiểu rồi.”

Lục Cảnh: “…….”

“bỏ đi, lần sau dạy lại.”

Lương Thần: “ừ!”

Lục Cảnh: “tôi tắt máy tính đây, sáng mai có tiết.”

Lương Thần: “ ngủ ngon nha.”

Lương Thần trầm mặc mất 2 giây.

Lương Thần nghe thấy bên kia tiếng ma sát nhẹ đồ nhựa.

Lục Cảnh mở 1 hộp sữa, hút 1 hơi, nói: “ngủ ngon.”

Nếu như nói, Lương Thần lần đầu nghe thấy giọng cậu ta, cảm giác là dòng suối mát đang chảy bên tai, thì câu “ngủ ngon” kia giống như cốc sữa ấm nóng trong đêm đông giá lạnh vậy, thanh khiết thật thà chất phác.

Cô nhìn đối diện màn hình máy tính mỉm cười.

Trong lúc mơ hồ lại nói thêm 1 câu: “ ngủ ngon.”

Bạn đang đọc Minh Thương Dễ Tránh Thầm Thích Khó Phòng của Kiều Diêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cnn2596
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 160

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.