Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2945 chữ

Lương Thần nhận dc tin nhắn của Lục Cảnh đồng thời nhận được lời mời kết bạn trên steam, id của đối phương không hiểu sao có chút quen quen.

1 bài hát trong tuyển tập chương đầu tiên xuất đạo của cô, không có chút gì chủ lực, là ca khúc ít được chú ý đến do cô ấy tự viết lời viết nhạc.

Lương Thần cho rằng mình nhìn nhầm rồi, lại xác nhận lại 1 lần nữa, dùng điện thoại chụp lại gửi cho Lục Cảnh.

Lương Thần vốn dĩ còn muốn hỏi cậu ta thích bài hát này phải không, nghĩ nghĩ, thôi đi.

7-8 phút sau.

Lục Cảnh quay đầu nói vs hà hiệp: “tôi khả năng gặp được hộp tinh hoa ngàn năm rồi.”

Lương Thần vừa tiến vào phòng Lục Cảnh cho mã, liền nghe thấy câu này, cùng với đó, trong tai nghe truyền đến trận cười bạc tác của 1 lũ con trai.

Thế là, Lương Thần lại lặng lẽ đăng xuất khỏi phòng.

Cô gửi tn cho Tôn Bân úc: khoai sọ, chơi cái trò này nhất định cần ngữ âm sao? Lỡ bị nhận ra thì làm thế nào? Mất mặt chết đi được.

Lương Thần chăm chú nhìn, quả nhiên thấy 1 phím trợ năng biến âm.

Giọng nữ cute, giọng nữ dịu dàng, giọng nữ thông minh, giọng nữ hán tử, giọng nam thần, giọng thô,….

Lương Thần chọn giọng nữ cute.

Đăng nhập vào phòng, bên trong chỉ có 2 người.

Lương Thần : “xin chào, tôi vào rồi.”

Vừa mở miệng, bị bản thân làm cho buồn nôn.

Đây là cái giọng cute gì???

Hiện tại đổi cái âm sắc khác có còn kịp không?.....

Lục Cảnh rõ ràng đang online, cũng không có trả lời lại ngay, Lương Thần có thể cảm giác được, cậu ta bị chấn động rồi.

Tình cảnh vô cùng ngại ngùng.

Mấy giây sau, tai nghe truyền đến 1 đường âm thanh.

“ừ, xin chào.”

Sạch sẽ, trong trẻo, không chút tạp chất, còn có chút cảm giác đặc tính của thiếu niên.

Người này chắc còn rất trẻ đi, Lương Thần nghĩ.

Cô xuất đạo 6 năm nay, nghe qua không ít hoặc từ tính hoặc ưu mỹ hoặc độc đắc âm thanh, người thì kinh vi thiên nhân ( khi nhìn thấy thì rất kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới đc như vậy – dung mạo hoặc khả năng), người thì quyến rũ mê hoặc, nhưng ko có loại âm thanh can tịnh như thế này.

Lương Thần nghĩ đến âm thanh của người khác mà vừa nãy nghe đc, hỏi: “bên cạnh cậu có người?”

Lục Cảnh ừ 1 tiếng.

Lương Thần cũng không hỏi nhiều nữa.

Cô ko muốn mình bị nhận ra, bình thường cũng sẽ không ko đi quản quá nhiều chuyện của người khác.

“chơi á phục sao?” Lục Cảnh hỏi.

Tai lại lần nữa được gột rửa.

“ừ….á phục.”

“tôi nhìn thấy rồi.” Lục Cảnh nói, “tôi kéo chị.”

Lập tức, thỉnh cầu của đoàn đội Lục Cảnh liền phát qua.

Lương Thần sau khi nhấn vào tiếp nhận, trong tranh vẽ lập tức có thêm 1 nhân vật.

Lương Thần chọn là nhân vật nam tính, mà Lục Cảnh lại chọn nhân vật nữ tính.

Sau khi 2 người chuẩn bị, lập tức kết đôi, tiến vào trò chơi

Màn hình đã chuyển tới quảng trường tố chất, Lương Thần căng thẳng hỏi: “nhảy ở đâu?

Lục Cảnh: “còn chưa lên máy bay mà chị đã bắt đầu lo đi đâu rồi.”

Lục Cảnh lời này vừa ra khỏi miệng, đằng sau lại bắt đầu bịt miệng cười.

ở trong , mặc dù người chơi ở mỗi trận đều ở cùng 1 bản đồ, nhưng trong bản đồ phân chia khu vực khác nhau vật tư có trình độ khác nhau.

Cảng G, căn cứ quân sự, thành R v.v..vật tư dồi dào, trang bị đẳng cấp cao, từ trên máy bay trực tiếp nhảy xuống có nhiều người, nguy hiểm lớn, thông thường người chơi sẽ không chọn nhảy chỗ này, mà đi những chỗ vật tư tương đối ít, mà người cũng tương đối ít.

Nhưng ở trò chơi này, trước khi chính thức bắt đầu, ko có ai biết máy bay sẽ bay về hướng nào trên bản đồ.

Đường bay khác nhau, sách lược khác nhau.

Ví dụ căn cứ quân sự vật tư cực kì phong phú, nhưng nếu như không ở trên đường bay, thậm chí lệch hướng cách đường bay vô cùng xa, như thế người chơi ko có cách nào trực tiếp nhảy xuống căn cứ quân sự, chỉ cỏ thể chọn sau khi tiếp đất đi xe qua hoặc là chạy qua, cực kì lãng phí thời gian.

Lương Thần nói: “ dù sao thì đi chỗ ít người đi.”

Lục Cảnh cười nhẹ: “chị ko cần phải sợ.”

Lương Thần: “người nhiều, tôi sẽ chết rất nhanh.”

Lục Cảnh: “ nhanh thế nào?”

Lương Thần nhớ đến hôm qua, cô 1 mình 1 hàng, nửa tiếng chơi 10, 10 phát.

“tôi nửa tiếng chơi, chơi 6 mạng.

Lương Thần sờ mặt, tự nhiên có chút nóng.

Quá mất mặt rồi.

Quả nhiên, cô nghe thấy âm thanh của Lục Cảnh đã đeo thêm ý cười.

“trò chơi này bán cho chị thiếu máu 98 rồi.”

Lương Thần: “…………..”

Thời gian 60s chuẩn bị kết thúc, màn hình chuyển tới trên máy bay.

Mấy giây sau, máy bay xuất hiện ở trong bản đồ.

Lương Thần nghĩ rồi lại nghĩ, nói: “S, thành S?”

Lục Cảnh: “…….”

“trường học.” Lục Cảnh nói chắc như đinh đóng cột, “cương thương, đừng sợ.”

Lục Cảnh đánh dấu xong địa điểm, “nhìn thấy chưa? Tôi nói nhảy thì nhảy.”

Lương Thần đối mặt máy tính gật đầu: “được”

1,2,3… “nhảy.”

Lục Cảnh sau khi nhảy xuống, lập tức điều chỉnh thị giác, đầu hướng đất, gia tốc.

“chị đi đâu rồi?”

Lương Thần: “tôi đang ở không trung ….”

Lục Cảnh: “chị đã mở dù rồi?”

Lương Thần: “ừ……”

Màn hình hiển thị, Lương Thần xác thực đã mở dù.

Lục Cảnh nghẹn đến ko nói nên lời, phía sau 3 người đã cười bò ra sàn.

Trong trò chơi, người chơi thông thường sẽ rơi tự do trước, hướng xuống phía dưới, đợi tốc độ đạt tới mức không thể không mở dù mới mở dù ra, như này có thể bảo đảm được thời gian tiếp đất ngắn nhất, giành được thế thượng phong.

Nhưng, nếu như, giống Lương Thần vừa nhảy khỏi máy bay đã mở dù, khống chế ko đc phương hướng ko nói làm gì, tốc độ cũng cực chậm, đợi tiếp đất, khả năng người chơi khác đã nhặt xong trang bị rồi.

Lục Cảnh hít sâu 1 hơi, nói: “lần sau tôi bảo chị mở dù thì hãng mở.”

Lương Thần: “ò…..”

Lúc này, Lục Cảnh đã tiếp đất rồi, cậu mở bản đồ liếc qua, Lương Thần cách cậu ngày càng xa, quỷ mới biết cô bay đi đâu.

Để tất cả thuận theo chiều gió đi.?

Lục Cảnh: “như này, chị tìm trước 1 chỗ trốn đi, đừng chạy ra ngoài, tôi tìm đủ trang bị sẽ đánh xe qua tìm chị.”

Lương Thần chỉ có thể nói được.

3 phút sau, Lục Cảnh lượm được 1 cái mũ sắt cấp 1, 1 cái áo chống đạn cấp 2, cộng thêm 1 cơn mưa đạn, tùy ý lượm đc 1 chút dải băng, thuốc giảm đau và túi chữa bệnh, sau đó lập tức đi tìm xe.

“tôi đang qua …”

Lời chưa dứt, cậu đột nhiên nhìn thấy, phía trên bên trái, bên cạnh kí hiệu đồng đội đã xuất hiện 1 cái đầu lâu.

Lục Cảnh: “…. …. ….”

“chị ..như thế nào…chết rồi???”

Lương Thần lâu lâu không nói lời nào.

Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Ai đã giết tôi?

Tai nghe chìm vào trầm mặc.

Chu châu nhịn ko nổi nữa, cầm lấy điện thoại, phát bài , chỉnh đến mức âm lượng cao nhất.

“hahahahaha tặng cho đồng đội của Cảnh đại thần. ha ha ha …”

Lục Cảnh than 1 hơi, “chị đổi sang thị giác xem chiến đấu, xem tôi chơi đây này.”

Lương Thần nghe lời đổi sang quan chiến, màn hình lập tức biến thành thị giác của Lục Cảnh.

35 phút sau, trận đầu tiên kết thúc, Lục Cảnh nhờ vào thành tích giết được 12 mạng mà thắng trận quyết đấu này.

Cậu rút khỏi đại sảnh của trò chơi, hỏi: “nhìn rõ rồi chứ?”

Lương Thần: “cậu muốn nghe cảm nhận thực sự của tôi không?”

Lục Cảnh: “nói”

Lương Thần bí bức 1 hồi, nói: “tôi cảm thấy tôi khả năng là 1 tên mù…..”

Lục Cảnh khóe miệng cong lên: “ có phải hay ko cảm thấy bản thân còn là 1 tên điếc?”

Lương Thần: “……”

Toàn trận đấu, cô không nhìn rõ chỗ nào có người, Lục Cảnh vừa bắn đã ra ngoài rồi.

Hơn nữa lúc mà Lương Thần luôn tưởng là cậu đang đối mặt với không khí đánh loạn xạ, màn hình liên tiếp xuất hiện chữ đỏ.

Mạng thứ 1……….mạng thứ 2……..mạng 3………

Lại còn mỗi lần có người hướng tới Lục Cảnh bắn, cậu sẽ đặc ý giảng giải cho Lương Thần.

“nóc nhà có người.”

“nghe thấy không, phía sau trên núi có người.”

“nhìn nhanh, người đánh tôi ở đằng sau đầu phía bên phải.”

“người bắn súng trốn ở sau cái cây.”

Lương Thần mỗi lần đều cảm thấy, bản thân khả năng thật sự chỉ là 1 con tôm hùm.

Tên điếc, tên mù.

Lương Thần nhịn ko được hỏi: “cậu rốt cuộc như thế nào mà nghe thấy được vậy?”

Lục Cảnh vừa nhấn chuột vừa nói: “nghe âm thanh phán đoán.”

Lương Thần: “???”

Bản thân bao nhiêu năm học nhạc coi như bỏ đi rồi.

Lục Cảnh hít 1 hơi, “chơi 1 trận nữa đi, lần này tùy chị nhảy chỗ nào cũng dc.”

Lương Thần ánh mắt sáng lên: “được na”

Lần này Lương Thần chọn thành Z.

Thành Z trên bản đồ tọa tại góc trên bên trái sát biên nhất, vô cùng hoang vu, hẻo lánh, vật tư cũng ít, nhảy tới chỗ đó căn bản chỉ có thể đi dạo ngắm phong cảnh. Rất có khả năng súng chưa bắn đã tiến vào top 20.

Bởi vì nơi này ít người, chỉ cần không bắn súng thu hút người đến, căn bản sẽ không trở thành mục tiêu.

Nhưng vòng độc thông thường mà nói sẽ cách nơi này vô cùng xa, nhảy tới chỗ này cần tiêu 1 lượng lớn thời gian chạy qua lại trong vòng độc. lúc người khác đánh nhau, bạn đang chạy độc. lúc người khác đang nhận thần tốc, bạn vẫn đang chạy. lúc người khác đang cương thương, bạn vẫn đang chạy độc.

Bởi vậy cho dù bạn có sống sót trong top 20, trên người cũng chả có trang bị tốt, vòng độc càng thu nhỏ chỉ có thể đẩy tốc độ.

Nhảy khỏi máy bay, Lương Thần mặc dù chưa mở dù, nhưng cô vẫn chưa học được cách khống chế phương hướng.

Lục Cảnh đã nói mấy cái thao tác, Lương Thần vừa đụng vào, ngược lại bay càng lúc càng xa……

Lục Cảnh lại lần nữa thở ra 1 hơi.

Từ trước đến nay cậu chưa từng chơi lâu như thế này, cũng là lần mà thở dài nhiều nhất.

“chị tùy ý bay đi, tôi bay theo chị…”

Lục Cảnh nói xong mấy lời này, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, tiện miệng nói: “trành tử yên tâm bay, hương trành mãi ở bên.”

Lương Thần phút chốc cứng người.

Đây….đây là…..đây là khẩu hiệu của hội fan tiếp viện của cô.

Lương Thần suy nghĩ bay bổng, tên Lục Cảnh này, không phải fan của cô chứ?

Đang nghĩ thì Lục Cảnh đột nhiên nói: “đi tắm, vui nhờ?”

Lương Thần hồi hồn: “cái gì?”

Lục Cảnh lại thở dài, “chị nhìn màn hình máy tính đi.”

Lương Thần vừa nhìn vào, cô đã tiếp xuống nước, mà Lục Cảnh đang đứng ở trên bờ, nhìn cô.

Ò, đi tắm, thật vui.

Lương Thần mất 1 phút mới bơi được lên bờ, nói: “chúng ta bây giờ đi đâu đây.”

Lục Cảnh mở bản đồ, liếc 1 cái, nói: “ chỗ này giặc nghèo, chúng ta đánh xe đi hầm trú ẩn.”

Lương Thần: “ừ”

2 người tìm được xe, sau khi lên xe, Lục Cảnh lẩm bẩm nói một mình.

“thật nghèo, 2 người đánh quyền cũng chả có.”

“đụng người cũng đụng chả tới.”

“haizz..”

Ko chỉ như này, cậu còn ngáp nữa.

Qua được 1 lúc, Lục Cảnh đã chán đến bấm còi inh ỏi.

“qua đây oánh nhau với tui đi, ….cầu xin các người đấy, người nào đến đây đi …..”

Lương Thần: “………”

Trải qua thời gian đi xe dài đằng đẵng, 2 người cuối cùng cũng tới được hầm trú ẩn.

Lương Thần run lẩy bẩy: “thật đáng sợ….”

Lục Cảnh: “đừng sợ, nếu có người cầm thương đánh chị, chỉ cần nhát đầu chưa đánh chết, tôi đã oánh chết hắn trước khi hắn đánh phát thứ 2 rồi.”

Lục Cảnh lời này vừa nói ra, trong phòng xôn xao.

“wow. Cảnh đại thần của chúng ta tuyệt quá đi..”

“aiyo.cảnh thần sắp mở súng rồi..”

“wow. Cảnh ca ca thật biết trêu người ta o.”

Lục Cảnh: “…..”

Đối diện nếu là con trai, cậu cũng sẽ thế này mà.

Chỉ là sau khi cậu nói xong lời này. Đối diện tuyệt ko có âm thanh nữa.

“alo? Alo? Người đâu rồi?”

Wth, đột nhiên off? Ngay cả YY cũng off luôn rồi?

Lục Cảnh tức cười, “wa, hiện tại con gái đều đáng sợ như này sao? 1 lời không hợp liền offlline?”

Chu châu thoát trò chơi, liếc 1 cái: “11h rồi, là cậu bị ngắt mạng rồi.”

Lục Cảnh: “…..ồ”

Cậu nhìn weixin, bên kia đã cấp tốc gửi đến tin nhắn.

Lục Cảnh vô thức khóe miệng cong lên cười, nhìn vô số dấu ?????? này, chắc chắn cuống cuồng, hoảng đến ko tìm ko được bắc (mất phương hướng, ko biết nên làm gì), nói ko chừng lúc này đã die rồi.

Tưởng tượng con tôm đầu óc choáng váng, cũng khá thú vị đấy.

*

Nam sinh kí túc chốc lát đã li khai trò chơi, những nam sinh viên này phút chốc từ thanh niên của thế kỉ mới có ý tưởng có lí tưởng có sức sống biến thành đứa trẻ to xác không thể lo liệu cho cuộc sống. – bọn họ nằm ở trên giường cầm đt, cái tình cảnh quen thuộc này, khiến người ta nghĩ đến sự sỉ nhục quốc gia.

Lâm tắc từ nếu như còn sống, nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ từ trong quan tài nhảy ra đốt sạch điện thoại.

Lục Cảnh ở sân thượng nghe điện thoại xong, quay lại thì nhìn thấy cảnh tượng như thế.

Cậu cởi giày, chầm chậm lên giường.

Hà hiệp đột nhiên hỏi: “ông hôm nay thật sự đai muội rồi? ai thế?”

Lục Cảnh: “bạn của bạn, ko quen biết.”

Hà hiệp: “xinh không?”

Lục Cảnh nằm xuống: “tôi chưa gặp”

Hà hiệp bám riết ko buông: “vòng bạn bè có ảnh ko?”

Lục Cảnh lật người: “ko có.”

“vậy giọng hay ko?!”

Lục Cảnh nhớ đến giọng của Lương Thần, lặng lẽ nói vào tai mình 1 câu: “khổ thân mày rồi.”

“không biết, cô ấy mở biến giọng.”

Hà hiệp: “cô ấy tại sao phải mở biến giọng?”

Lục Cảnh con ngươi mở to, trong màn đêm đối thị với hà hiệp.

Vấn đề này, cậu thật sự chưa từng nghĩ qua.

Đột nhiên, lưu nhị ở giường đối diện như xác chết vùng dậy.

“tôi biết rồi!”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tụ lại trên người lưu nhị.

Lưu nhị lắng giọng, vê mũi, kìm nén phát ra âm thanh cực nhỏ: “ nối mic à? Âm loli?”

Tức thời, mọi người cùng nghĩ đến cái video đăng trên mạng mấy hôm trước, 1 người con trai nặng 100kg dùng giọng loli nhõng nhẽo tán tỉnh người chơi game.

Lưu nhị: “cô ấy sẽ không phải là 1 đứa con trai chứ?”

Chu châu: “ông hôm nay rất có khả năng ghẹo phải 1 thằng con trai.”

Hà hiệp: “đừng bi quan thế chứ, nói ko chừng là 1 mỹ nữ nhưng là do nam cải trang thành.”

Lục Cảnh: “câm miệng.”

Bạn đang đọc Minh Thương Dễ Tránh Thầm Thích Khó Phòng của Kiều Diêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cnn2596
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 219

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.