Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1875 chữ

Tôn bân úc đợi 2 phút cũng ko thấy Lương Thần gửi tin nhắn thế là chủ động hỏi: add chưa thế?

“Thật xin lỗi, đối phương mở xác nhận kết bạn, bạn chưa phải là bạn bè, xin hãy gửi yêu cầu kết bạn trước, chờ đối phương xác nhận thì mới có thể trò chuyện."

Tôn Bân úc: ???

1 cuộc đt gọi trực tiếp

“bà cố của tôi ơi, sao đến cả em cũng cho anh vào ds đen rồi?”

Lương Thần: “cũng?”

Tôn Bân úc cảm thấy chuyện này quá mất mặt, gõ haha rồi cho qua: “hahaha được rồi, đừng náo loạn nữa, em chấp nhập lời mời kết bạn đi dc ko?”

Lương Thần ngồi dậy khởi động gân cốt rồi bật máy chạy bộ trên sân thượng, hạ tốc độ xuống mức thấp như đi bộ.

“chưa add, ai mà biết anh tìm cho em cái loại người gì?”

Tôn Bân úc: “bà nội à, sao em lại nói như thế?”

Lương Thần: “khách mời nam của mạng trân ái, còn ko phải là 1 thằng đàn ông ở cấp độ đói khát sao?”

Tôn Bân úc: “?”

Tôn Bân úc chưa tắt máy đã trực tiếp mở weixin.

ở trong weixin của Lục Cảnh luôn có chú thích, cho nên Lục Cảnh dù có đổi tên rồi cũng sẽ ko biết.

Tôn Bân úc nhìn cái này, cũng thật là…

- Nam khách mời Lục Cảnh của website trân ái -

Tôn Bân úc ngại ngùng hỏi: “hiểu lầm, hiểu lầm rồi….đây thật sự là 1 người rất bình thường, em biết đấy, hiện tại bọn trẻ toàn thích kiểu này…”

Lương Thần cười nói: “biết rồi, em chỉ tính tìm anh trút giận mà thôi, em còn có thể không tin anh tìm đc người hay sao?”

Tôn Bân úc: “?”

tắt máy rồi Tôn Bân úc lập tức hỏi Lục Cảnh.

Cà rem khoai môn: “cái nick weixin này của cậu là cái khỉ gì vậy?”

herman: ………

Cà rem khoai môn: ?

Lục cảnh đặt đt xuống, chân đạp 1 cái, ghế liền xoay 180 độ, bàn đọc sách đối diện sau lưng

“lưu nhị, tôi đói rồi, đi mua cho tôi gà chiên.”

1 người con trai đeo kính đang vùi đầu đọc sách ở ngay phía sau lưng, đầu ko thèm ngẩng, “tôi gọi cho cậu đồ ăn bên ngoài nhé.”

Lục Cảnh: “ko, cậu đi mua cho tôi!!!”

lưu nhị nhìn tấm màn đen kịt ngoài của sổ: “hiện tại?”

Lục Cảnh: “hiện tại, lập tức, ngay và luôn.”

lưu nhị chuyển mình khó chịu, đang tính lấy ngũ quan hung thần ác sát của mình dọa Lục Cảnh, ko ngờ rằng Lục Cảnh dùng 2 ngón tay cầm điện thoại bình thản lắc qua lắc lại.

lưu nhị toàn thân khí thế sụp đổ hoàn toàn, bại rồi!

là hắn ta có lỗi với lục cảnh.

2 hôm trước, phòng ngủ 420 4 con người tắt đèn nằm trên giường.

Đội trưởng đội bóng rổ của trường, chu châu, theo lệ hành sự nói chuyện với muội tử

“không phải tôi nói, đàn em của học viện ngoại ngữ thật không phải là thứ mà học viện kế toán cơ chúng ta có thể bì, cứ đứng ở hàng trước chỉ cần đứng đó thôi, tôi có thể đập liên tiếp 10 quả bóng rổ mà ko nghỉ!”

hà hiệp lập tức lăn lộn, từ đầu giường lăn tới cuối giường, chọc vào chân của chu châu.

“wa! Thế có nhìn thấy hoa khôi của ngoại viện( học viện ngoại ngữ ) không?”

Chu châu hỏi: “ tề kỳ?”

Hà hiệp: “đúng, chính là cô ấy.”

chu châu đắc ý cười: “nhìn thấy rồi, cô ấy hôm nay còn tìm tôi nữa cơ.”

Hà hiệp với tống nhị đồng thời kinh hô: “wa! Con trai cậu có triển vọng rồi nha!”

Chu châu dùng ánh mắt mụ mị đầy hắc ám nhìn vào không trung: “tau giỏi chưa.”

hà hiệp hỏi tiếp: “sau đó rồi sao? Cô ấy nói với cậu những gì?”

Chu châu ngồi dậy, chăn trượt xuống, hiện ra cơ thịt cường tráng.

“cô ấy ngại ngại đi qua, nói với tôi: học trưởng, anh đánh bóng rổ thật là giỏi…”

Chu châu mô phỏng lại cực kì cực kì buồn nôn, cộng thêm cái giọng nói thô kệch, hà hiệp cùng tống nhị 1 đám người ngồi cười, ngay cả Lục Cảnh cũng nhịn không nổi chửi cậu ta: “cách mùa xuân còn có 1 mùa đông ròng rã đấy, ông động dục cái giề?”

Hà hiệp cười xong nói: “rồi sao nữa, rồi sao nữa?”

Chu châu lập tức nhập kịch, chỉnh giọng nói: “học trưởng, anh vừa rồi thật sự rất đẹp trai đó…cho nên….”

Chu châu ngừng lại, hà hiệp cùng tống nhị tất cả đều dỏng tai nghe tim thấp thỏm.

Chu châu biểu tình chợt thay đổi, hồi phục lại giọng nói của bản thân: “học trưởng, anh có thể cho em xin weixin của Lục Cảnh được không?”

…….

…….

Tức khắc, cái phòng kí túc nhỏ nhỏ bạo phát ra những tiếng cười chấn động trời xanh.

Lưu nhị nói chọc ngoáy: “tôi biết thừa, ông sao có thể gặp được chuyện tốt đẹp thế này cơ chứ? Hahahahaha……..!”

Lục Cảnh cười xong hỏi: “ ông vẫn chưa cho đấy chứ?”

Chu châu nói: “đương nhiên là chưa cho, có điều, nói thật, ông ko định suy nghĩ chút nào sao? Tề kiều thật sự rất xinh đẹp đấy!”

Lục Cảnh kéo chăn quay người, nói 1 cách lười biếng: “ học tập mê muội, vô pháp phá vỡ.”

Chu châu bò tới cuối giường, vừa hay có thể sờ vào đầu Lục Cảnh, “ không phải, tề kì người ta đều tìm tôi lần 2 rồi, nhìn bộ dạng xem ra lần sau lại đến tiếp, tôi ngại cự tuyệt người ta lần nữa, không tốt lắm a.”

Lục Cảnh mơ mơ hồ hồ nói: “ vậy ông nói tôi không đồng ý là xong.”

Chu châu: “ thế này cũng quá độc ác đi?”

Lục Cảnh mơ hồ ừ 1 tiếng, “lúc trước chính là quá lương thiện, cho người khác weixin, bây giờ ngày ngày gửi tin nhắn cho tôi, rất phiền.”

Lưu nhị đột nhiên trong đầu lóe lên tia sáng, nói: “Lục Cảnh, tôi có 1 phương pháp, có thể giải quyết phiền não của ông.”

Lúc này Lục Cảnh đã buồn ngủ đến mở không nổi mắt rồi, cũng không biết lưu nhị nói cái gì nữa, ừ qua loa 2 tiếng.

Lưu nhị đã coi như Lục Cảnh đồng ý rồi, thấp giọng nói với chu châu: “nhanh! Đưa điện thoại của cậu ta cho tôi!”

Chu châu lấy điện thoại ở bên cạnh gối đầu của Lục Cảnh đưa cho lưu nhị.

Lưu nhị xuống giường tiếp lấy, nhập mật khẩu, thành công mở khóa.

Gõ gõ chạm chạm lung tung 1 phút rồi đưa điện thoại cho chu châu.

Chu châu vừa nhìn, cười rung giường.

Sáng sớm ngày thứ 2, ánh nắng rực rỡ chiếu rọi vào phòng kí túc, gọi tỉnh các vị sinh viên khổ cực của Nam Đại.

Lưu nhị là bị 1 trận gió ngầm thổi tỉnh.

Mở căng mắt nhìn, Lục Cảnh đang đứng trước mặt, lợi thế chiều cao làm cho cậu ta có thể nhìn chính diện lưu nhị ở trên giường.

Mặt đen đến nỗi có thể bì được với Quan Công ( kiểu như bao thanh thiên )

“wth!” lưu nhị nói: “sáng sớm ngày ra ông làm cái trò gì thế?”

Lục Cảnh không nói chuyện, bàn tay với các khớp xương đều đặn nhón cầm điện thoại, chọc chọc trước mặt lưu nhị.

Lưu nhị nhẹ người xả hơi, dụi dụi mắt: “aiya…ông ko thích thì đổi lại là đc rồi.”

Lục Cảnh vẫn ko nói chuyện, ánh mắt như 2 mũi tên chuẩn bị phóng.

Lưu nhị có chút lơ tơ mơ, lặng lẽ đưa mắt dồn vào hà hiệp và chu châu.

Cơ mà 2 đứa nhịn cười nhịn đến mặt đều đỏ cả lên rồi cũng không chịu nói chuyện.

“cậu….” Lục Cảnh chỉ vào lưu nhị, “tháng này, làm trâu làm ngựa cho tôi.”

“tại sao chứ?”

“vì xây dựng xã hội hài hòa thân ái, thực hiện giấc mộng trung hoa.”

“cái quỷ gì vậy?”

“19đại ( đại hội đảng cs TQ lần thứ 19) thời kỳ, tháng này không thể đổi nickname weixin!!!”

Thế nên, cuộc sống nô dịch tháng này của lưu nhị bắt đầu.

Trò đùa dai của lũ bạn cùng phòng!

vừa phát tin nhắn, nickname là 1 cái ios biểu tượng quả cam, ảnh đại diện cũng là 1 quả cam。

Lục Cảnh chấp nhận lời mời kết bạn, đối phương lập tức phát đến 1 tin nhắn.

Quả cam: xin chào, tôi là bạn của khoai môn cả rem, làm phiền cậu lúc nào có thời gian đem tôi theo với, cảm ơn nha.

Lục Cảnh nghĩ, cũng khá lịch sự đấy nhỉ.

Khách mời nam Lục Cảnh của ws trân ái: không có gì, tài khoản steam của chị là bn? Tôi add chị.

Lương Thần: Icalive

Lúc này, lưu nhị mua xong gà nướng đi đến, Lục Cảnh cầm lấy 1 miếng, còn lại lưu nhị với chu châu chia đôi.

Hà hiệp tắm xong đi ra, phát hiện 1 miếng gà nướng cũng không để lại cho mình, tức đến lồi cả mắt.

“các ông còn là người không?”

Chả ai thèm để ý cậu ta.

Hà hiệp phẫn nộ mở máy tính: “ăn gà!”

Lục Cảnh cũng mở máy tính, “được, lưu nhị đến ko?”

Lưu nhị vừa rửa tay vừa nói: “đến chứ, mặc dù ko phần gà nướng cho lão nhị, nhưng tối nay nhất định sẽ để ông ăn được gà, châu tử chơi ko?”

Chu châu cầm đt bò trên giường: “không, hạ thuốc trừ sâu đi.”

Chu châu thực ra ở cái phòng này trừ Lục Cảnh ra là người chơi nhiệt tình nhất , cậu ta tối nay lại một mình cầm điện thoại chơi vương giả vinh hiển, 1 tên nhạy cảm như hà hiệp cũng ngửi thấy 1 tia gian\tình.

“châu tử, có em nào rồi?”

Chu châu dương dương tự đắc ừ 1 tiếng, “nếu không thì sao?”

Hà hiệp: “yoyoyo, đến cùng ăn gà a!”

“ko được.” chu châu nói: “muội tử chê ăn gà quá khó.”

“ồ.” Hà hiệp: “lúc nào mới có đàn em tìm tôi đưa cô ấy đi ăn gà a….”

Lưu nhị mở máy tính, khởi động máy gia tốc, nói: “nằm mơ đi ông, có khách mời nam Lục Cảnh của nhà mạng trân ái ngồi đây, đến lượt ông chắc?”

Hà hiệp: “vấn đề là khách mời nam mạng trân ái từ trước đến giờ không

bao giờ đem theo đàn em.”

Lục Cảnh cúi đầu xem weixin: “bỏ đi, tớ đi 2 hàng.”

Hà hiệp: “ông làm gì thế?”

Lục Cảnh 2 tay gác sau gáy, vươn vai, “đai muội”

Hà hiệp, chu châu, lưu nhị: ???

Bạn đang đọc Minh Thương Dễ Tránh Thầm Thích Khó Phòng của Kiều Diêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cnn2596
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 280

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.