Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 6982 chữ

11h tối, 2 mắt Lương Thần hiện tại mở không nổi nữa rồi, không chơi được nữa, đành phải nói với Lục Cảnh cô muốn đi ngủ.

Lục Cảnh chỉ đáp lại 1 chữ “ừm”

Lương Thần nhìn đoạn chat với Lục Cảnh, rồi tắt màn hình.

Phút chốc lại mở ra.

Sau đó lại tắt đi.

Cô luôn cảm thấy Lục Cảnh hôm nay quái quái, mấy trận liền tâm hồn như treo ngược cành cây, sau khi mở cửa máy bay bay loạn linh tinh trên bản đồ, nhặt đồ tốc độ cực chậm, 3 lần tiếp đất thành hộp, mấy trận còn lại đều không ăn được gà, thậm chí ngay cả vòng quyết đấu đều không nhập cuộc được, nói chuyện với cậu cậu cũng trả lời rất chậm, còn luôn là ừ ừ à à, đáp lại qua loa.

Chắc không phải là có chuyện gì chứ?

Lương Thần bóp trán rồi đi vế phía phòng tắm, mở vòi nước, tiếng nước ào ào như dội bỏ đi những tạp âm trong đầu.

Cô đứng ngây người trước kinh, khi hơi nước làm mở mặt kính đến mức không nhìn rõ mặt nữa, cô mới hồi tỉnh trở lại.

Tắt vòi nước, rồi lại đi đến bên giường.

Đợi mấy phút mà bên kia cũng không nhắn lại.

Lương Thần nằm trên giường, cuối cùng không thể kháng cự lại sự mệt mỏi, trầm trầm ngủ thiếp đi.

*

Từ lúc kết thúc game đến hiện tại, Lục Cảnh đã ngây người ra mười mấy phút rồi.

Hà Hiệp bên cạnh sớm đã không chơi game nữa, đeo tai nghe xem tống nghệ, cứ ngồi ôm bụng cười, căn bản không có chú ý tới sự bất thường của Lục Cảnh.

Ánh mắt Lục Cảnh từ màn hình máy tính trước mặt từ từ dịch chuyển sang máy tính của Hà Hiệp, trong màn hình người phụ nữ kia trông béo béo, một người đàn ông khác nhìn vào ống kính biểu cảm càng lúc càng nghiêm trọng nói: “anh chỉ muốn hỏi em một điều, hy vọng em nghiêm túc trả lời anh! Nếu như em gặp được một người không cần nhà, không cần xe, không cần tiền tiết kiệm, không cần nhẫn kim cương, không cần em đưa cô ấy đi xem phim đi ăn cơm, không cần em mua gì cho cô ấy, không làm phiền em, chỉ muốn lúc em mệt ở bên nói vài lời, cho em bờ vai để dựa vào, khiến em cảm thấy thoải mái, người con gái tốt như này, mỗi lần cho cô ấy 200 tệ quá đáng lắm sao?! Hả?! quá đáng sao?!”

Hà Hiệp lập tức cười sặc sụa lắc đầu nguây nguẩy, rồi cậu chợt nhìn thấy Lục Cảnh đang nhìn chăm chú màn hình của cậu.

“thế nào, ông không có máy tính chắc?”Hà Hiệp nói, “ông dùng máy của ông mà xem đi, đừng có mà chen chúc với tôi.”

Lục Cảnh chỉ vào người phụ nữ trong màn hình, nói: “cô ấy là mã sơn sơn sao?”

“đúng!”Hà Hiệp nói, “cái cô mã sơn sơn này buồn cười lắm, nếu như gầy một chút không biết sẽ dễ thương thế nào!”

Lục Cảnh ngẩn người, bàn tay chậm rãi phủ lên chuột máy tính, mở trang chủ baidu, ở khung tìm kiếm nhập Mã Sơn Sơn.

Danh mục hiển thị: Mã Sơn Sơn, diễn viên hài kịch nổi tiếng trong nước, sinh ngày 12 tháng 4 năm 1992 ở thành phố Yên Đài tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc, tốt nghiệp học viện âm nhạc đại học Nam Khoa, năm 2014 gia nhập công ty ảnh thị Trung Hy……

Lục Cảnh đọc tiếp từng hàng từng hàng, ở giữa đoạn cuộc sống cá nhân, bất thình lình xuất hiện một câu: thời học đại học là bạn cùng phòng với ca sĩ nổi tiếng Lương Thần.

Lục Cảnh nhìn đinh đinh vào câu này, nhìn nửa ngày trời.

Nếu như lần đầu tiên nhắc đến Mã Sơn Sơn liền đi tra baidu một chút thì……

Lục Cảnh yết hầu trượt lên lại trượt xuống, cổ họng khô đến nóng rát.

Cậu cầm điện thoại lên, trượt đến cửa sổ chat với Lương Thần, trượt trượt lên phía trên xem, lướt rất lâu mới lướt tới cái tin nhắn đầu của hai người.

“xin chào, tôi là bạn của khoai môn, phiền cậu lúc rảnh đem tôi theo một chút nhé.”

Đoạn đối thoại từ ngày đó bắt đầu, Lục Cảnh mỗi tin nhắn đều xem lại, càng xem càng kinh hãi.

Mẹ nó chứ, mình rốt cuộc nói những cái gì thế này!

Mẹ nó, đây thế mà lại là Lương Thần!

Có còn cứu nổi không hả!

Hình tượng!

Lục Cảnh đặt điện thoại xuống, nằm bất động trên ghế, nhìn lên trần nhà, trong đầu một mớ bòng bong.

Rất lâu sau, cậu đột nhiên nhớ tới một chuyện, lập tức ngồi dậy, “hiệp tử, kỉ niệm trường là hôm nào thế?”

“thứ tư tuần sau.”

“đúng, tôi không nhớ sai, cái người mà cùng Tề Kỳ lên tặng hoa là ai?”

Hà Hiệp đang cuồng nhiệt xem tống nghệ, không để ý lắm nói: “ông không phải từ chối rồi sao?”

Lục Cảnh nói, “tôi đang hỏi ông sau đó chọn ai đi.”

“cố phi minh.”

“d.m.”

Hà Hiệp tự nhiên ngây người, từ từ tháo tai nghe xuống, nhìn Lục Cảnh.

Học cùng 3 năm rồi, ở trong mắt Hà Hiệp, ngay cả chơi game bị bẫy Lục Cảnh cũng đều cố gắng không nói năng thô tục, vừa rồi thế mà lại ..

“ông làm sao thế?”

Lục Cảnh rủ mắt xuống, không nói lời nào.

Hà Hiệp nghĩ đến Tề Kỳ, lại nghĩ đến cố phi minh, trong lòng tự nhiên hiểu ra.

Tề Kỳ thích Lục Cảnh, đây không còn là bí mật gì nữa rồi. cố phi minh thích Tề Kỳ, cái này thì cả trường đều biết. Đoạn yêu đương 3 người này tiếp diễn được ba năm rồi, Lục Cảnh và cố phi minh cũng đã quá quen rồi.

Có thể nói cố phi minh có lẽ không biết bạn cùng phòng mình thi cuối kỳ được bao nhiều điểm, nhưng hắn ta nhất định biết Lục Cảnh thi được bao nhiêu điểm. hắn ta có lẽ không biết thằng bạn thân của mình đăng kí hạng mục gì ở hội thể thao của trường, nhưng hắn ta chắc chắn biết Lục Cảnh tham gia cái gì.

Nếu không phải là có vị thứ 3 là Tề Kỳ này đứng chắn ở giữa, mọi người còn tưởng người mà cố phi minh thích là Lục Cảnh.

Hà Hiệp nhãn cầu xoay một vòng, nhếch miệng cười, nói: “thế nào, hối hận rồi?”

Lục Cảnh ừ một tiếng, “hối hận rồi.”

Hà Hiệp 2 mắt sáng lên, đồng tử trong mắt như phát quang.

Không được rồi không được rồi, độc thân vạn năm cuối cùng cũng khai thông rồi!

Sắp bị mất rồi sắp bị mất rồi!

Nhưng mà, cái người mà trong lòng Hà Hiệp nghĩ sắp lấy đi lần đầu tiên của Lục Cảnh với người mà bản thân cậu nghĩ tới căn bản không phải cùng một người.

Lục Cảnh hiện giờ trong lòng chỉ có một ngàn một vạn cái hối hận, lúc đầu sao phải vì một câu nói của Chung Viên Noãn mà từ chối đi cái cơ hội này, nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, chút chuyện nhỏ này tính là gì chứ!

*

Chiều ngày thứ 2, Lục Cảnh với Hà Hiệp kết thúc chuyến đi quảng châu, quay về đế đô.

Vừa xuống máy bay Hà Hiệp liền vội vàng lên mạng đặt xe, Lục Cảnh đứng bên cạnh cậu ta nói: “đặt hai chỗ.”

Hà Hiệp hỏi: “ông cũng về trường?”

Lục Cảnh gật gật đầu.

Hà Hiệp cúi đầu đặt xe, nói: “ông không về nhà sao? Hôm nay cuối tuần mà.”

“về trường có chút việc.”

Hà Hiệp liếc nhìn Lục Cảnh, lộ ra nụ cười đầy thâm ý, “chuyện gì a”

Lục Cảnh đứng đón gió, bỏ mũ lưỡi chai xuống vuốt vuốt hai lượt tóc rồi lại đội lên, mở miệng ngáp một cái, khung cảnh trước mắt liền mờ đi.

“ông biết cố phi minh ở phòng nào không?”

Hà Hiệp căng mắt nhìn biểu cảm biến hóa của Lục Cảnh, nói: “biết, ông định tìm cậu ta?”

“ừ.”

“tìm cậu ta có chuyện gì?”

“ông không cần biết.”

“vậy thì tôi không nói cho ông biết.”

“………..tôi tìm cậu ta thương lượng chút chuyện.”

“chuyện gì?’

“làm thế nào mưu sát bạn cùng phòng.”

“………”

Hà Hiệp cụp mắt xuống nói: “chính là phòng 501 tòa nhà đối diện chúng ta.”

Lục Cảnh ừ một tiếng.

Hà Hiệp lại trộm nhìn biểu cảm của Lục Cảnh, tên này hôm nay ở trên may bay một phút đều không chợp mắt, lúc thì ngây người nhìn vào cái bàn nhỏ trước mặt, lúc lại ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, chắc chắn có chuyện.

Là chuyện gì thì Hà Hiệp trong lòng đại khái cũng biết.

Nhân lúc Lục Cảnh không chú ý, cậu lén gửi tin nhắn cho Chu Châu và Lưu Nhị.

“……..tôi nói cho các ông nghe, Lục Cảnh tên tiểu tử này cuối cùng khai thông rồi, sắp theo đuổi hoa khôi Tề rồi.”

Đối diện lập tức nhắn lại: “thật hay giả thế?!”

Hà Hiệp nén cười, dùng đôi tay run rẩy gõ chữ: “ dựa vào năng lực phân biệt nhạy bén của một người 20 năm độc thân đối với gian tình, tiểu tử này tuyệt đối là say nắng rồi, nói các ông nghe, hắn hôm nay hỏi tôi cố phi minh ở phòng nào, muốn đi tìm cậu ta thương lượng chuyện lên tặng hoa hôm kỉ niệm trường, hắn nói hắn hối hận rồi, các ông nói xem tiếp theo đây sẽ phát triển như nào?”

“wtf!!!”

*

Sau khi trở về trường, Lục Cảnh để hành lí xuống xong liền đi ra ngoài.

Hà Hiệp đứng bên cạnh bàn nói: “đi tìm cố phi minh à?”

Lục Cảnh không thèm để ý cậu.

Hà Hiệp lại nói: “ông nói chuyện để ý chút, đừng kích động tới người ta.”

Lục Cảnh đột nhiên quay đầu, hỏi: “chú ý như nào?”

“haiya! Ví dụ như ông đừng trực tiếp nói ra ý đồ của mình”Hà Hiệp hận không thể rèn sắt thành thép, nói: “tôi nghĩ chút….à ông đây là sắp đi cướp miếng thịt béo sắp tới miệng người ta, nói thế nào cũng đều không phù hợp……quá tiểu nhân rồi, hay là ông đi tìm Chung Viên Noãn đi, cô ấy quản việc này đấy, cô ấy ra mặt nói tốt hơn ông.”

Lục Cảnh: “thế này không phải càng tiểu nhân hơn sao?”

Hà Hiệp: “vậy ông đi đi, nếu mà có đánh nhau, tôi không đứng ra can ngăn đâu đấy nhé.”

Lục Cảnh hự một tiếng, rồi sải chân mà bước.

Cậu đi ra khỏi tòa nhà, đi qua một con đường nhỏ có bóng cây, đứng dưới tòa nhà nơi cố phi minh đang ở.

Có người vừa hay từ kí túc đó đi ra, gặp phải Lục Cảnh, liền hỏi: “học trưởng, tìm người à?”

Lục Cảnh nói: “em biết cố phi minh không?”

Vị học đệ kia đôi mắt “trong sáng” nhìn Lục Cảnh, há miệng gật đầu.

Lục Cảnh lại nói: “em có thể giúp anh gọi cậu ấy ra đây một chút được không, anh tìm cậu ấy có chút việc.”

Học đệ gật đầu liên hồi, quay người phóng như bay lên tầng.

Luận hiếu kì bát quái, con trai một chút cũng không thua con gái, quỷ mới biết tiểu đệ kia lúc đi lên lầu thông báo cho cố phi minh lại cũng nói cho rất nhiều người khác biết, nói chung là lúc cố phi minh đi xuống tầng, trên lầu có ít nhất 7-8 cái đầu nhô ra nhìn xuống dưới, giống như kiểu vịt trong chuồng chờ thức ăn.

Lục Cảnh nhìn thấy cảnh này, hít sâu một hơi nói: “chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện đi.”

Cố phi minh cố ý thay một bộ quần áo mới rồi mới đi xuống, lúc đó còn dùng keo vuốt hai lỏn tóc, không chịu thua Lục Cảnh, “có chuyện gì mà không thể đứng đây nói?”

Cố phi minh nhét hai tay vào túi áo, kiêu căng ngạo mạn.

“được.” Lục Cảnh nói, “vậy tôi nói thẳng, đêm hội kỉ niệm trường lần này, hội sinh viên vốn là sắp xếp cho tôi lên tặng hoa Lương Thần, tôi vì lí do cá nhân nên từ chối, nhưng hiện tại tôi hối hận rồi, vậy nên muốn cùng cậu thương lượng một chút.”

“không có cửa đâu!” cố phi minh nói, “cậu tưởng cậu là ai, không muốn đi thì không muốn đi, hiện tại hối hận rồi thì tôi phải rút lui chắc?”

Lục Cảnh sớm đã liệu được cậu ta sẽ nói thế này, “tôi đương nhiên không có bá đạo như thế, thế nên không phải là tôi đang đến tìm cậu thương lượng hay sao.”

“vậy không được.” cố phi minh nói, “chuyện này cậu phải thương lượng với bạn gái tôi.”

Lục Cảnh ngây ra một giây, “cậu không phải là không có bạn gái sao?”

“đúng thế! Vậy nên không thương lượng được!”

Lục Cảnh: “……….”

“có lời thì từ từ nói.”Lục Cảnh nói, “tôi lại không phải vì muốn lên cùng Tề Kỳ, tôi chỉ là muốn đi tặng hoa cho Lương Thần thôi.”

Cố phi minh không tin, “thật hay giả thế?”

Lục Cảnh nói: “tôi nếu là đi thẳng đến chỗ Tề Kỳ hiện tại còn sẽ đứng đây nói chuyện với cậu?”

Cố phi minh: “…………”

Mmp ( muốn chửi thề)

“vậy được.” cố phi minh nói, “cậu phải giúp tôi làm một chuyện.”

Lục Cảnh giương mày, nói: “nói đi.”

“nghe nói cậu chơi game rất đỉnh, cái đó, cái đó…….Tề Kỳ gần đây thích chơi PUBG(tuyệt địa cầu sinh), tôi hôm qua nhận lời cổ đem cô theo chơi game, nhưng hôm nay tôi bị thương ở tay rồi, aiyo đau chết mất, hay là cậu giúp tôi mang cô ấy chơi nhé?”

Ánh mắt Lục Cảnh hướng xuống đất, quét đến hai cái tay lành lặn không chút thương tích kia của cố phi minh.

“được.”

*

Giống như Lục Cảnh, Lương Thần cũng bay về đế đô hôm nay, 6h sáng đã bị Viên Khả Khả vs Tiêu Vũ gọi dậy, nói muốn trang điểm cho cô.

Giờ bay là 9 rưỡi, Lục Cảnh còn muốn ngủ thêm một lúc nữa, thế là kêu ca muốn ngủ thêm.

Viên Khả Khả hai tay chống nạnh, lông mày dựng đứng lên, “lỡ như lại gặp phải Mạnh Lam Chi thì làm thế nào? Chị vẫn muốn lại lên top 1 như lần trước?”

Lương Thần lập tức giống như xác chết vùng dậy.

“trang điểm cho chị!”

Dù cho là chí khí ngút trời, nhưng lúc trang điểm, Lương Thần hầu như đều không thể mở nổi mắt.

Một tiếng qua đi, tất cả cũng coi như là sắp xếp ổn thỏa, một hàng người thẳng tiến đến sân bay.

Trên đường vì kẹt xe mà trễ mất thời gian, bọn họ check in, qua cửa kiểm an rồi lên thẳng máy bay, vẫn còn 20 phút nữa mới đến giờ cất cánh.

Vừa lên máy bay, Lưu Dĩ Tinh liền mở một đống văn kiện ra xem, Viên Khả Khả và Tiêu Vũ thì bận rộn chỉnh lí đồ đạc.

Lương Thần nhìn xung quanh một vòng, không nhìn thấy bóng dáng của Mạnh Lam Chi.

Haizz, phí công trang điểm rồi.

2 phút sau, không đợi thấy Mạnh Lam Chi, nhưng lại nhìn thấy một hình bóng quen thuộc khác.

Mã Sơn Sơn đi theo sau 2-3 người khác, vây quanh cô lên máy bay. Các trợ lí phía sau thở hồng hộc, rõ ràng là vừa phi một mạch tới đây, nhưng mà Mã Sơn Sơn lại đi chậm như ốc sên, trên người mặc một cái áo choàng màu đen thắt chặt đai, bó lấy thân hình mập mạp của cô, mái tóc dài thả xõa ra, thuận theo sự tĩnh điện xung quanh mà bay nhảy, càng thể hiện ra cô có khí mà vô lực.

“San…..” Lương Thần mở miệng gọi cô, nhưng vừa nhìn thấy cái ánh mắt vô thần sắc kia của cô, âm cuối đột ngột ứ lại cổ họng, biến thành một tiếng líu ríu.

Mã Sơn Sơn nghe thấy rồi, cô cúi đầu nhìn Lương Thần nói: “thật trùng hợp.”

“trùng hợp quá.” Lương Thần không còn cái khí thế chào hỏi như vừa rồi nữa, nhỏ tiếng nói, “về nhà à?”

Mã Sơn Sơn ừ một tiếng, ngồi xuống, điểu chỉnh dây an toàn, đắp chăn lên, trợ lí đưa cho cô bịt mắt, cô cầm lấy đeo lên, vừa đeo lên một bên tai nghe, đột nhiên nhớ ra cái gì xoay đầu lại nói vs Lương Thần ở phía sau: “tớ nghỉ ngơi một lát.”

Lương Thần vội gật đầu, “cậu nghỉ ngơi đi.”

Nói xong, Mã Sơn Sơn đeo nốt tai nghe kia lên, bịt mắt màu đen che đi nửa khuôn mặt nhỏ của cô, đầu ngả sang một bên ngủ.

Trợ lí của cô đi về phía sau, lúc đi ngang qua Lương Thần ánh mắt tỏ ý xin lỗi.

Lương Thần gật gật đầu, mấy người trợ lí liền đi.

Lương Thần quay đầu hỏi Lưu Dĩ Tinh: “tinh tỷ, chị nói xem chứng phiền muộn có thể chữa khỏi không?”

Lưu Dĩ Tinh theo quán tính hướng mắt về Mã Sơn Sơn nhìn một cái, lắc đầu than thở nói: “đi nhầm đường rồi.”

Lương Thần không hiểu hỏi lại: “gì cơ?”

Lưu Dĩ Tinh đóng lại tạp chí, đầu hướng bên tai Lương Thần, thấp giọng nói: “chị có đọc qua một đoạn, có một người đi tìm bác sĩ tâm lý, nói mình bị mắc chứng phiền muộn nghiêm trọng, nên làm thế nào, bác sĩ nói, ở đây có một chú hề rất giỏi, anh ấy nhất định có thể chọc cho bạn cười. người bệnh đó nói, “nhưng mà bác sĩ, tôi chính là chú hề đó”. Nghe qua câu chuyện này chưa?”

Lương Thần nghe qua rồi, chỉ là cô chưa từng lồng chuyện của Mã Sơn Sơn vào câu chuyện này. Cô ấy từ năm 2 đại học bắt đầu, vì để thuận tiện cho công việc cũng như không ảnh hưởng đến trật tự trong trường học đã chuyển ra khỏi kí túc xá, chỉ giao lưu với bạn cùng phòng trên giảng đường.

Đến năm 4, Mã Sơn Sơn xảy ra chuyện kia, Lương Thần cũng chỉ có thể nói ngoài miệng vài câu an ủi mà thôi.

Máy bay bắt đầu chạy đà, rung nhẹ một chút, Lương Thần vịn tay, đi xem Mã Sơn Sơn. Cô ấy vẫn như cũ giữ nguyên tư thế đó, không chút động đậy.

Đến khi máy bay bay lên tầng bình lưu bắt đầu bay ổn định, cô mới bỏ bịt mắt ra, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lương Thần cũng theo ánh mắt của cô nhìn ra ngoài, ngoài cửa sổ là tầng tầng lớp lớp mây, mênh mông vô bờ, trống rỗng vô vị.

Chuyến bay lần này, bởi vì Mã Sơn Sơn ở ngay bên cạnh, Lương Thần cảm thấy xung quanh như có áp suất thấp khó mà diễn tả được, khiến tâm tình của cô tự nhiên lắng xuống.

Một diễn viên hài ưu tú khi ở dưới sân khấu, không còn ống kính, lại là kiểu khí trường như này, vô cùng đáng sợ.

Ba tiếng sau, máy bay hạ cánh, Lương Thần bị Lưu Dĩ Tinh gọi dậy, mông lung nhìn thấy Mã Sơn Sơn cùng vài người đang thu dọn đồ chuẩn bị xuống.

Lương Thần nhắm mắt, giả vở chưa tỉnh dậy.

Mã Sơn Sơn trước khi xuống máy bay hướng mắt về cô nhìn một cái, thấy cô đang nhắm mắt, liền quay đầu đi.

Lúc này Lương Thần mới ngồi thẳng dậy, cùng Lưu Dĩ Tinh xuống máy bay.

Lão Lưu sớm đã đợi ở bãi đỗ xe của sân bay rồi, sau khi đón Lương Thần liền đi thẳng về nhà cô.

Lương Thần ở trên đường nhận được một tin nhắn của Lục Cảnh.

Hai phút sau.

Buổi trưa, xuống máy bay xong liền bận tới 5-6h chiều, cơm tối đều chưa kịp ăn đã gấp rút về nhà.

Vừa về đến nhà liền mở máy tính, coi Viên Khả Khả vs Tiêu Vũ – hai người về cùng cô như không khí.

Hai người bận bịu trong bếp, lúc thì cắt rau lúc lại nhìn nhìn Lương Thần đang ngồi trước máy tính trong phòng khách, hết cách lắc lắc đầu.

Tiêu Vũ nói: “khả khả, cậu nói xem thần tỷ chị ấy còn nhớ bản thân mình làm nghề gì không?”

Viên Khả Khả căng môi, cúi đầu xuống rửa sạch những tia máu trên dải sườn.

Đột nhiên, Lương Thần trong phòng khách hét toáng lên, hai giây sau lại cười ha ha, không lâu sau lại tức giận đập bàn, dọa Viên Khả Khả suýt thì cắt vào tay.

Tiêu Vũ lắc đầu cảm khái: “điên rồi điên rồi, vì cái phí đại ngôn mấy trăm vạn này, đáng không?”

Viên Khả Khả nói: “đổi thành cậu, cậu muốn mấy trăm vạn này không?”

“đương nhiên muốn a!”

“vậy không phải đúng rồi sao.”

Tiêu Vũ rửa sạch khoai tây, để vào trong chậu đưa cho Viên Khả Khả, “mình chỉ là cảm thấy, thần tỷ chẳng lẽ sắp chìm đắm vào game, từ đây gục ngã không dậy được nữa.”

“sẽ không đâu.” Viên Khả Khả nói, “chị ấy là một người rất liều, đừng nhìn chị ấy hiện tại mỗi ngày đều vui vẻ cười nói, kì thực trong lòng sốt sắng hơn bất kì ai, mỗi ngày chỉ có buổi tối mới chơi game, thời gian khác hầu như đều sáng tác và luyện thanh. Cậu yên tâm, thần thần chỉ là nhìn trông ngốc ngốc thôi, trong lòng rõ ràng hơn ai hết.”

Tiêu Vũ ngẩng đầu, nhìn người con gái đang cười ngốc nghếch trước màn hình máy tính ở trong phòng khách kia, thật thế sao?

*

Lương Thần và Lục Cảnh chơi một trận xong máy chủ lại bị treo rồi, những lúc như thế cô lại mở lịch làm việc hàng ngày của mình ra xem. Hôm nay là thứ 7, kỉ niệm Nam Đại là thứ 4 tuần sau, ca khúc hát tặng cô vẫn chưa luyện tập nhuần nhuyễn, thứ tự các khâu của hoạt động cũng chưa kịp xem tỉ mỉ, hai ngày này không được nghỉ ngơi rồi.

Viên Khả Khả làm xong cơm bê tới bàn máy tính cho cô, Lương Thần gắp một miếng thịt trâu, nhai kỹ rồi từ từ nuốt xuống.

Lục Cảnh đang viết tài liệu, trong tai nghe truyền đến tiếng lật giấy.

Hai người cứ đeo tai nghe như thế, việc ai người nấy làm.

Hai phút sau, Lục Cảnh viết xong tư liệu, ngẩng đầu nhìn máy tính, trang web vẫn chưa reload.

Cậu cầm bút, đầu ngón tay chuyển động từ từ.

“hôm nay tôi đọc được một câu chuyện.”

Lục Cảnh từ bát cơm ngâng đầu lên, ừ một tiếng.

Lục Cảnh nói: “có người hỏi một cô sinh viên, thích hoa gì, cô gái ấy nói, có tiền tiêu, tùy ý tiêu.” (hoa và tiêu đồng âm)

Lương Thần: “……”

“ha ha ha.”

Nghe đến câu chuyện cũ rích này, Lương Thần không biết nên nói cái gì, chỉ có thể gượng cười ba tiếng.

Lục Cảnh nói: “con gái đều thích cái này sao?”

“không a.” Lương Thần nói, “ chỉ là chuyện mà thôi.”

“vậy chị thích hoa gì thế?”

“tôi thích hoa hồng.”

“hoa hồng?”

“đúng thế, tôi rất thích hoa hồng, tiếc là tôi bị dị ứng phấn hoa.”

Lục Cảnh: “………”

“vậy nếu như chị nhận được hoa người khác tặng thì làm thế nào?” Lục Cảnh hỏi.

Lương Thần nghĩ nghĩ, số lần cô nhận được hoa hình như chỉ đếm trên đầu ngón tay, “chưa từng nhận qua, con trai bây giờ á, theo đuổi con gái đều chỉ được cái lẻo mép, số ít thì chỉ là tặng hoa một cách thô thiển mà thôi.”

Lục Cảnh: “………”

Tôi là muốn hỏi lúc mở concert nhận được hoa của fan thì làm thế nào, ai hỏi chị cái này…

Có điều Lục Cảnh nghĩ lại, cậu năm ngoái lúc đi concert của Lương Thần, xác thực có nhìn thấy fan tặng hoa, nhưng mà đều là lúc cô gần xuống sân khấu mới tặng, có phải là ôm lấy hoa rồi 1s giây sau liền hắt xì hơi hay không thì cậu cũng không biết.

Qua được một lúc, game vẫn bị lag, cơm trong bát cũng ăn hết rồi, cô đặt bát sang bên, đáy bát đụng vào bàn, choang lên một cái.

Lục Cảnh nhận biết vô cùng sắc bén nói: “chị đang ăn cơm à?”

Lương Thần ừ một tiếng, đem miếng cơm cuối cùng trong miệng nuốt xuống, cầm giấy ăn lau miệng.

Lục Cảnh nói: “chị sao lại ngồi ở bàn máy tính ăn cơm?”

“cậu một lúc nữa 8h không phải có việc sao?”

“không gấp, chị từ từ ăn cơm đi.”

“tôi ăn xong rồi.”

Lương Thần đẩy bát ra nói: “máy chủ sao mà rác rưởi.”

“đợi thôi.”

Màn hình máy tính một chút không động, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng Viên Khả Khả với Tiêu Vũ đang thu dọn bát đũa.

Bọn họ dọn dẹp xong, đi đến cửa nhà đối diện Lương Thần giơ tay lên, Lương Thần gật gật đầu, một câu cũng không nói.

Tiêu Vũ đi giầy vào, trề môi đi ra nói: “mình rất sợ ngày nào đó thần tỷ sẽ ném mình vào trong máy tính mất.”

Viên Khả Khả ấn thang máy, nói: “chị ấy quá vô tâm rồi, kệ chị ý đi.”

Hai người trợ lí đi rồi, trong nhà Lương Thần triệt để không còn âm thanh nữa, Lục Cảnh đột nhiên nói: “thứ 4 tuần sau kỉ niệm nam đại, chị sẽ về chứ?”

Lương Thần ấn chuột, gật gật ừ một tiếng.

Sau đó, hai người không nói chuyện nữa, trong không khí lửng lơ những thứ không thể nói rõ ràng.

Lương Thần cúi đầu cào bàn phím, đối với lễ kỉ niệm thứ 4 tuần sau, vừa mong đợi vừa thấp thỏm không yên.

Mong chờ, đại khái là có thể sắp gặp mặt Lục Cảnh. Lời đều nói đến mức này rồi, cho dù Lục Cảnh không có nói ra câu phía sau đó, cô cũng hiểu là ý gì.

Hơn nữa, bản thân cũng là tình nguyện gặp mặt cậu, nếu không hôm qua đã lừa cậu mình là trợ lí hoặc là nhân viên của Lương Thần rồi. vấn đề là, gặp mặt rồi sau đó nên làm cái gì đây.

Đây là một câu hỏi mà trong lòng Lương Thần cực kì rõ ràng, cái đêm đó khi cô ở quán net tại quảng châu, không muốn mặt mộc gặp Lục Cảnh, cô đã biết Lục Cảnh đối với cô không phải là quan hệ bạn bè trên mạng thông thường.

Lương Thần nhìn vào máy tính, trong não lại đã bắt đầu tưởng tượng cô với Lục Cảnh gặp mặt sẽ là khung cảnh như nào.

Nếu như cậu bị dọa giật mình thì làm thế nào? Nếu như cậu quá câu nệ, thận trọng thì phải làm sao? Hai người gặp mặt không có gì để nói thì thế nào?

……………….

Lương Thần nghĩ cả nửa ngày, dòng suy nghĩ bị giọng của Lục Cảnh làm gián đoạn.

Lục Cảnh nói: “game bắt đầu rồi.”

Lương Thần hồi tỉnh, khẩn trương ấn nút bắt đầu.

Sau khi trận 1 kết thúc, Lục Cảnh nói sắp phải off rồi.

Lương Thần còn chưa muốn kết thúc, “vậy cậu một lúc nữa bận xong có còn lên mạng nữa không?”

Lúc này cố phi minh đã sắp đến rồi, Lục Cảnh xem đồng hồ, nói: “không chắc nữa, nếu như muốn quá rồi thì tôi sẽ không lên nữa.”

“được rồi.”Lương Thần nói, “vậy tôi tự đi chơi một lúc vậy.”

“ừ, xong rồi báo cáo chiến tích cho tôi nhé.”

Lục Cảnh tắt âm YY, thoát khỏi game, vừa tháo tai nghe ra liền nghe thấy tiếng gõ cửa. cậu đứng dậy mở cửa, cố phi minh cầm hai cốc cô-ca đứng ở cửa, đưa cho Lục Cảnh một cốc.

Lục Cảnh nhận lấy, đặt trên bàn, sau đó cúi người rút tai nghe, đổi thành external microphone (headphone gắn mic), trước khi khởi động game, lần nữa quay người hỏi cố phi minh ở đằng sau: “cậu chắc chắn muốn làm thế này?”

Cố phi minh ôm lấy tay, khẽ rên một tiếng, “nhờ vả người khác thì đừng có hỏi nhiều.”

Lúc này, điện thoại cậu ta kêu lên, là tin nhắn Tề Kỳ gửi đến, nói cho cậu mình đã đăng nhập vào game rồi.

“nhanh lên chút đi.” Cố phi minh nói, “Tề Kỳ đã onl rồi.”

Lục Cảnh cười nhạo một tiếng, mở steam, cơ thể ngả về sau, nói: “nhập nick của cậu đi.”

Cố phi minh kéo ghế qua, ngồi kế bên Lục Cảnh, nhập mật khẩu. trang chủ vừa hiện lên, Lục Cảnh nhìn thấy, 21 tiếng chơi game……..

ực….còn chả lâu bằng thời gian chơi game của tiểu hộp tử, không biết chơi gà như nào mới phải đến tìm cậu giúp giả trang.

Lục Cảnh cười mà như không cười nói: “tôi nhất định sẽ phát huy thật tốt.”

Không biết tại sao, cố phi minh tim cứ thấp thỏm, suýt chút nữa nhẫn không được lâm trận bỏ chạy.

Nếu là Lục Cảnh chơi quá giỏi, cậu sau này không chơi được như thế thì phải làm sao?

Không thể bảo Lục Cảnh giúp cậu chơi game mãi được.

Hay là thôi……..

“aizz, tôi đột nhiên nhớ ra - -

“sao thế?” Lục Cảnh quay đầu hỏi.

Vừa nhìn thấy khuôn mặt này của Lục Cảnh, cố phi minh cái ý định rút lui kia tự nhiên hiện lên rồi lại đột nhiên tan đi.

Gần đây Tề Kỳ không dễ gì lại hơi thả lỏng thế này, cậu nếu như không nhân lúc nghị lực còn tràn trề triệt để đem Lục Cảnh loại bỏ khỏi trong lòng Tề Kỳ, vậy nỗ lực 3 năm nay há không phải công cốc.

Thế là cố phi minh vuốt một nhúm tóc, nói: “không có gì, chơi cho tốt nha, đừng làm mất mặt tôi.”

Lục Cảnh cười nhẹ.

Ngây thơ.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Lục Cảnh tự giác ngậm miệng lại.

Cố phi minh thanh thanh lại cổ họng, nói: “kỳ kỳ, nghe được rõ không?”

“nghe thấy rồi.” Tề Kỳ nói.

Lục Cảnh vén mắt lên, kéo Tề Kỳ vào chơi đôi, cố phi minh lập tức nói: “mình add cậu vào rồi đấy, cậu đồng ý đi.”

Khi Tề Kỳ nhập đội xong, Lục Cảnh liền ấn start.

Sau khi bắt đầu, 60s đếm ngược, tất cả người chơi đi vào máy bay.

Lục Cảnh cực kì chán ngán gõ vào bàn phím, đợi máy bay bay tới nơi cậu muốn, lúc này, cố phi minh chọc cậu một cái.

Lục Cảnh không hiểu vậy nên quay sang nhìn cậu ta, chỉ thấy cậu ta một bên chỉnh mày làm mắt, một bên nói: “Tề Kỳ à, mình ở trên bản đồ kí hiệu trước một cái địa điểm, một lúc nữa chúng ta sẽ nhảy ở đó.”

Tề Kỳ nói được.

Lục Cảnh biết ý, mở bản đồ, đánh dấu căn cứ quân sự.

Cố phi minh:???

“aiya!” Tề Kỳ nói, “sao cậu lại đem tôi đến chỗ đó!chỗ đó rất đông người, rất đáng sợ!”

Cố phi minh cũng đơ luôn rồi, không ngờ tới Lục Cảnh đi con đường dã man thế này, vừa đến đã muốn nhảy sân bay?

“à…. Vậy à….vậy chúng ta đổi chỗ khác.” Cậu ta một bên thúc Lục Cảnh một bên nói, “cậu muốn đi chỗ nào?”

Tề Kỳ nói: “tớ làm sao mà biết được, nói chúng là không muốn đi những nơi quá đáng sợ như thế.”

Lục Cảnh liền chậm chạp đánh dấu thủy thành.

Sau khi tiếp đất, Lục Cảnh nhìn thấy vị trí của Tề Kỳ, cách cậu rất xa, không biết bay tận đâu rồi.

Lục Cảnh chả quan tâm, trực tiếp tiến vào nhà kiếm trang bị.

Tề Kỳ hoảng loạn nói: “cố phi minh cậu đang ở đâu thế! Cậu đến tìm tôi a!”

Cố phi minh thấy Lục Cảnh liên tiếp nhặt trang bị, xuất phát từ sự ham thắng bại trời sinh của con trai, cậu liếm môi, nói: “cậu đợi chút, tớ tìm xong trang bị liền đến tìm cậu.”

Không đến một lúc, Tề Kỳ ngược lại đã tự mình chạy qua rồi.

Hai người tự tìm đồ, cố phi minh không biết Lục Cảnh thao tác tiếp theo sẽ là gì, vậy nên cũng không dám nói gì, toàn trình cũng không có giao lưu gì.

Đột nhiên dưới tầng vang lên tiếng một đám bước chân, cố phi minh khẩn trương nói: “có người!”

Tề Kỳ nói: “tôi nghe thấy rồi! cậu sao mà vẫn còn nhặt đồ nữa? còn không nằm xuống đi?”

Cố phi minh: “ách……..ách……tớ, tớ nhặt thêm một chút nữa.”

“aiya bọn họ có phải là sắp lên đến nơi rồi không! Cậu nhanh nằm xuống đi! Đừng nhặt nữa!”

“lập, lập tức…….”

Cố phi minh lại chọc Lục Cảnh một cái, Lục Cảnh “ựa” một tiếng, tỏ chút ý bất mãn, điều chỉnh phương hướng, trực tiếp đi tới cửa thang máy, cùng với hai người đang đi lên đấu súng.

Pàng pàng pàng mấy phát, hai người kia toàn bộ đổ rầm xuống đất.

Tề Kỳ cảm thán, “wa! Cố phi minh cậu thật lợi hại!”

Cố phi minh: “ừm ừm”

5 phút sau, Lục Cảnh cầm đến cái đầu thứ 3.

Tề Kỳ: “cậu quá lợi hại rồi!

cố phi minh khóe miệng hơi co giật: “ách……..cũng bình thường bình thường.”

10 phút sau, Lục Cảnh cầm lên cái đầu thứ 6.

Tề Kỳ: “wa! Cố phi minh hóa ra cậu là đẳng cấp đại thần a!”

Cố phi minh đỏ mặt: “tớ, tớ khiêm tốn mà.”

10 phút sau, cái đầu thứ 8.

Tề Kỳ: “trời ơi! Cậu lúc trước sao không nói cho tớ biết cậu lợi hại thế này!”

Cố phi minh sắc mặt trắng bệch: “tớ……..khiêm tốn.”

Trận 1 kết thúc, thành tích 9 sát của Lục Cảnh thắng trận này.

Cố phi minh ở bên cạnh há nửa miệng, bộ dạng giống muốn nói gì xong lại thôi.

Lục Cảnh càng nhìn càng muốn cười, mím chặt môi phòng trừ bản thân cười ra thành tiếng.

Trận thứ 2 bắt đầu, Lục Cảnh rõ ràng là hứng thú lên rồi, luôn luôn xuất ra lực bạo, kích động đến Tề Kỳ nói năng lung tung lộn xộn hết cả, sự hâm mộ sùng bái gần như kiểu sắp phá vỡ màn hình bổ nhào tới mặt Lục Cảnh đến nơi rồi.

Cố phi minh ngốc nghếch ngồi bên cạnh, biểu cảm muốn khóc mà không được.

Xong rồi, xong rồi.

Mẹ nó biết ngay tên tiểu tử này không có tốt bụng thế này, bây giờ thì hay rồi, cậu ta chơi đến sắp bay lên rồi, sau này sao mà nói dối trước mặt Tề Kỳ đây!

cố phi minh bày ra khuôn mặt thảm thương, một bên kiên trì nói chuyện với Tề Kỳ, một bên lôi điện thoại ra gõ chữ: “tôi xin ông đấy……..tém tém lại chút đi….tôi ngay lập tức liền đi tìm Chung viên noãn, hoa này tôi không cần nữa!

Cậu ta gõ xong chữ, chọc chọc vào trước mặt Lục Cảnh.

Lục Cảnh nhìn rõ những chữ này xong, khẩu khí dãn ra, thả tay nắn nắn bả vai.

Trận này đã tiến vào vòng quyết đấu, góc phải phía trên hiển thị chỉ 3 người còn sống, cũng chính là nói, trừ Lục Cảnh và Tề Kỳ ra, vẫn còn một người khác nữa, chỉ cần loại bỏ người này, trận này sẽ thắng.

Chu vi khu vực an toàn cực nhỏ, Lục Cảnh vừa liếc liền nhìn thấy cái người kia nằm ở phía sau mỏm đá, cậu chính đang chuẩn bị nổ súng, thì bên tai vang lên một trận om sòm - - tề kì hướng đến hắn ta bắn súng, tiếc là không có bắn trúng.

Quái lạ là, lúc mà tề kì hướng đến hắn ta nổ súng, Lục Cảnh một chút cũng không nghe thấy tiếng súng của đối phương.

Tình huống gì đây?không bắn lại?

Lục Cảnh hướng đến chỗ mà có mỏm đá nơi hắn đang trốn dịch chuyển mấy bước, cố tình bày ra lộ liễu cho hắn nhìn thấy, ý muốn hắn ra đây đấu súng, nhưng người kia chẳng những không nổ súng, lại còn trốn sang bên cạnh.

Hết đạn rồi??? sợ đến ngu người luôn rồi?

Lục Cảnh cười, thu súng vào, cầm ra cái chảo, từng bước một tiếp cận người kia.

Cái người đó phản ứng hình như không quá nhanh, nhìn thấy Lục Cảnh cầm chảo hướng hắn đi tới, lại còn sững người một lúc mới bắt đầu chạy.

Đáng tiếc là hắn ở thế bị động, chưa chạy được mấy bước đã bị Lục Cảnh ấn xuống dùng chảo đập.

Một phát, hai phát, ba phát!

Lục Cảnh càng đánh càng mạnh, cuối cùng ở phát thứ 5 đập chết người kia.

Ăn gà rồi ăn gà rồi!

Màn hình tối đi, một hàng chữ chuyển động thoáng qua rồi biến mất: bạn đã dùng chảo đánh chết Icalive.

………..

…………….

……………………

Lục Cảnh: ????????????????????????

Thời khắc này, Tề Kỳ đang nhảy nhót reo mừng mà Lục Cảnh và cố phi minh lại trưng ra cùng một biểu cảm khác thường.

-- mặt như tro tàn.

*

Lương Thần ở trước máy tính òa khóc một tiếng, ném đi con chuột, bật dậy đá cái ghế điên cuồng xoay vòng trút ra sự phẫn nộ!

Game thực tế ảo quá tồi!

Đối phương quá là không có tố chất rồi! cực quá đáng! Trêu đùa cô! Xỉ nhục cô!

Cặn bã!

Lương Thần tức đến hai má đỏ rực lên, ngồi bệt xuống sàn, rất lâu sau cũng không thể phục hồi tâm tình.

Đen đủ đường, hôm nay vừa về nhà liền phải lập tức mở máy tính chơi game, sau khi Lục Cảnh offline cô được ghép đội ngẫu nhiên với một người tối cổ lại còn chơi kém, tiếp đất thành hộp, cô cả trận đều vô cùng hoảng sợ, như đi trên mặt băng, thần kinh căng thẳng cao độ, mắt nhìn 6 phương tai nghe 8 hướng, thật không dễ dàng gì mới chui được vào vòng quyết đấu, lần đầu tiên trong đời cô tự mình sống đến được vòng quyết đấu!

Thế mà lại hết đạn!

Hết đạn thì thôi rồi, chết cũng phải chết có tôn nghiêm, thế nhưng đối phương lại thu súng vào dùng chảo đập chết cô!

Cặn bã!

10 phút sau, Lương Thần vẫn nghĩ không thông, ngồi dậy nhắn tin cho Lục Cảnh.

Rất lâu sau, đối diện cũng không có nhắn lại.

Bạn đang đọc Minh Thương Dễ Tránh Thầm Thích Khó Phòng của Kiều Diêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cnn2596
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 149

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.